*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thụy Thu không tiếc trả giá để tạo thế cho Ma thần tướng quân.

Nàng tự mình tuần du các nơi, đồng thời biên soạn những sự tích huy hoàng của Ma thần tướng quân thành sách, phân phát khắp nơi, trẻ con ngâm xướng những ca dao truyền tụng về Ma thần tướng quân, ngâm du thi nhân diễn kịch về Ma thần tướng quân, còn trong quân đội thì đó là tín ngưỡng duy nhất.

Đồng thời Thụy Thu phê các hạng mục, cưỡng ép tất cả các huyện đều phải xây một tòa Ma thần từ, cho người lễ bái.

Truyền thuyết truyền bá rộng rãi, lại được thế lực quan viên cố ý tương trợ, Ma thần tướng quân đã trở thành tín ngưỡng cuồng nhiệt.

Thanh âm phản đối trong nước bị tín ngưỡng cuồng nhiệt này nuốt mất, Ma thần từ gấp rút kiến tạo trên Mã Nhã thần sơn.

...............

Y Kỳ Lan, Thương Nguyệt quốc.

Thương Nguyệt vương Mạc Luyện Ngọc nhìn báo cáo thủ hạ đưa tới, hừ lạnh:"Nữ nhân ở Vệ Nhung quốc này điên hay sao? Vì cái gì mà phải giương cờ gióng trống cho một người chết?"

Những quan viên đều nhao nhao nói:"Vệ Nhung quốc phạm vào điều kỵ của thiên hạ, thực sự là tự tìm đường chết, chi bằng bọn ta lấy danh nghĩa bảo hộ thánh sơn, rửa sạch sỉ nhục 3 năm trước."

Mạc Luyện Ngọc nhíu mày trầm tư, y là kiêu hùng dã tâm rộng lớn, rửa nhục không quan trọng, quan trọng là làm sao để Thương Nguyệt quốc trở thành bá chủ Nam đại lục.

Hơn 3 năm nghỉ ngơi dưỡng sức, hôm nay Thương Nguyệt quốc đã khôi phục chiến lực, liệu có nên hủy Lam Quang hiệp nghị, biến Vệ Nhung quốc thành một khối đá mài?

Ánh mắt y rơi về phía Tu Tư nãy giờ vẫn im lặng không nói gì.

Đó là Ma tể tướng đại nhân, luyện kim thuật sĩ nổi danh nhất Nam đại lục.

Phảng phất cảm thụ được nghi ngờ trong lòng Mạc Luyện Ngọc, Tu Tư không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói:"Đợi đã, mọi việc trên thế gian này đều có nguyên do, ngài có thể nhìn rõ, lẽ nào nữ nhân ở Vệ Nhung quốc đó không thể nhìn rõ?"

Mạc Luyện Ngọc chấn động tâm thần.

Đúng rồi, nữ nhân đó vì sao lại làm vậy?

.................

Mạn Tề Tháp, Lưu Vân quốc.

Trong cung điện xây dựng theo phong cách thảo nguyên, Mạn Kỳ im lặng nằm trên một chiếc ghế dựa bọc da hổ, cho dù trời đang nóng chảy mỡ nhưng trên người hắn vẫn đắp hai cái chăn dày, sắc mặt hắn trắng bệch, môi không còn huyết sắc, xương gò má nhô cao, hai tay ốm tong teo thò ra ngoài chăn đang cầm lấy một quyển giấy da dê.

Trên một cái ghế cách hắn không xa, một tráng hán đang ngồi.

"Mạn Tháp, đối với hành động gần đây của Vệ Nhung quốc ngươi thấy thế nào?" Mạn Kỳ âm thanh cực kỳ hư nhược.

Tráng hán gãi đầu:"Nhị ca, huynh nói là bọn họ muốn xây dựng Ma thần từ trên Mã Nhã thần sơn hay sao?"

"Ừ..." Mạn Kỳ hừ nhẹ.

"Ta cảm thấy họ thích thì làm thôi, Ma thần tướng quân cũng rất lợi hại, ta rất bội phục y." Mạn Tháp cười nói.

Mạn Kỳ lạnh giọng nói:"Lẽ nào ngươi không nghĩ tới chuyện khác sao?"

"Nhị ca, huynh biết ta ngu xuẩn hơn huynh mà, huynh cần gì phải chọc ta." Mạn Tháp nghĩ cả nửa ngày cũng không hiểu ý Mạn Kỳ.

"Ngươi..." Mạn Kỳ sắc mặt trở bên kỳ dị, hắn vung tay:"Thôi được, ngươi đi ra ngoài"

Mạn Tháp vừa rời đi, Mạn Kỳ lại cầm lấy một chiếc khăn treo trên ghế, che miệng ho kịch liệt.

Đến khi hắn lấy khăn ra thì trên đó không ngờ lại máu tươi lấm tấm.

Mạn Kỳ mệt mỏi nằm bẹp trên ghế, thầm nghĩ thân thể mình càng lúc càng tệ, Mạn Tháp lại hồ đồ như vậy, lẽ nào trời diệt Thiên chích tộc sao, một khi hắn chết đi thì Thiên chích tộc còn có ai có thể thay thế hắn, đến khi đó thì những đại thị tộc đang rình rập sẽ quần công.

Thụy Thu, ngươi rốt cục muốn làm gì?

Mạn Kỳ bỏ cuộn giấy da dê xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Thôi được, không nghĩ nữa, đi bước nào hay bước nấy thôi.

.............

Cho dù nhiều làn sóng phản đối kịch liệt dấy lên, nhưng Ma thần từ vẫn được Thụy Thu đốc thúc hoàn thành nhanh chóng. Ở trên đỉnh Mã Nhã Thần Sơn, bên phải Chiến thần từ, một tòa miếu to lớn rộng đến một vạn mét vuông đã được xây xong.

Ngày trọng thu.

Trời còn chưa sáng, trên sơn đạo của Mã Nhã thần sơn đã có đại đội nhân mã chừng vạn người vây quanh, men theo sơn lộ cách mỗi mười mấy mét thì đều có binh sĩ canh gác, muốn lên Thánh sơn phải đi qua ba cửa tuần tra, dù vậy nhưng hôm nay người đến thần miếu trên đỉnh núi vẫn liên miên bất tuyệt.

Đại bộ phận đều là con dân Vệ Nhung quốc, ai nấy đều mặc áo mới, mang theo tế phẩm đi lên đỉnh núi.

Sau khi Ma thần từ xây xong, đây là lần mở cửa đầu tiên, Thụy Thu nữ vương cùng Tư Đế An bệ hạ cũng đến đây cử hành tế lễ cực lớn.

Quy mô cuộc tế lễ này cơ hồ không thua kém gì lễ thụ phong quốc vương.
Thụy Thu không kể các nước đại lục phản đối, khăng khăng xây dựng Ma thần từ, hơn nữa còn mời các nước tới dự tế điển.

Người người khắp nơi đều đến đây tham quan, có người khinh bỉ, có người phẫn nộ, cũng có người bàng quan, cả những người trong lòng có quỷ cũng cùng đến hội tụ ở Mã Nhã thần sơn.

Quân chính các nước tuy không tự thân đến nhưng cũng phái tâm phúc đến.
Nhất thời, toàn đại lục đều chú mắt về Vệ Nhung quốc, khiến Vệ Nhung quốc đứng trên đầu sóng ngọn gió.

Mọi người đều muốn xem Vệ Nhung quốc làm cách nào thu trường, trừ những tín đồ của Ma thần tướng quân, mọi người đều muốn xem màn kịch vui này, hoặc là một mồi lửa dẫn đến cục thế của đại lục biến chuyển.

Dòng người lên núi liên miên bất tuyệt nhưng đều rất trật tự.

Dưới sự chỉ huy của Hồng nương tử, Huyết Lang, Anh Cách Mã ba người, hơn 1 vạn thiết kỵ Ma thần quân toàn thể đều xuất động, duy trì trật tự trên đường.

Những chỗ có thể xảy ra bạo loạn đều có trọng quân trấn giữ, giới bị sâm nghiêm.

Trong 3 người chỉ có mình Hồng nương tử biết Dương Chính còn sống nhưng đối với màn thịnh hội này nàng cũng không biết gì, vì vậy cũng mong chờ màn kịch này diễn ra như thế nào.

Thụy Thu và Tư Đế An dẫn theo một nhóm quan viên trọng yếu của Vệ Nhung quốc, được trọng quân bảo hộ lên thần sơn trước một ngày. Để đề phòng có người mưu sát, trời còn chưa sáng Thụy Thu và Tư Đế An đã được mật vệ bảo hộ nghiêm ngặt đi tới Chiến thần từ, bái tế 49 vị danh tướng từng khiến đại lục nổi phong vân.

Sau khi bái tế xong, hai người mới tới Ma thần từ.

Chỗ xây Ma thần từ tương đương xảo diệu, vừa ngay một cái đài cao chừng 10 mét, cái đài này được đục thành một cầu thang rất rộng rãi, trên cầu thang chính là một quảng trường nhỏ phía trước Ma thần từ, phía dưới cầu thang chính là quảng trường lớn của Ma thần từ.

Quảng trường nhỏ diện tích gần ngàn mét vuông, ở giữa chính là một bức tượng Ma thần tướng quân cao đến 20 mét.

Quảng trường nhỏ được trọng quân trấn giữ xung quanh, trong lúc tế điển chỉ có Thụy Thu, Tư Đế An, các nhân vật trọng yếu của Vệ Nhung quốc và vài người danh tiếng trong các nước mới có thể lên trên.

Quảng trường lớn diện tích đến mấy ngàn mét vuông, có sức chứa gần vạn người, sớm đã có vô số bách tính Vệ Nhung đi vào, đương nhiên trong đó cũng có mật vệ và quân sĩ Ma thần quân trà trộn vào để khống chế cục thế.
Thụy Thu và Tư Đế An đi trên xe bạch mã, từ con đường lát thảm đỏ ở giữa quảng trường lớn đi lên quảng trường nhỏ.

Nhân dân ven đường đều cất tiếng hoan hô, biểu thị lòng kính yêu đối với quân chủ.

Khi Tư Đế An, Thụy Thu và một nhóm đại thần đi lên tế đài, tiếng trống nhạc liền vang lên, gần vạn dân bên dưới đều quỳ xuống hô vang:"Bệ hạ!"

Tiếng hô sang sảng vang vọng chín tầng mây, âm ba chấn động cả toàn Thánh sơn.

Những người trong lòng có quỷ biến sắc, không ngờ Thụy Thu lại được ủng hộ đến thế.

Ngày hôm nay, Mã Nhã thần sơn vân vụ bao quanh, phảng phất như thánh cảnh thiên quốc.

Trong làn vụ khí, bức tượng Ma thần tướng quân như ẩn như hiện, hai viên bảo thạch làm mắt chiếu ra u quang, khiến người ta có cảm tưởng Ma thần thân lâm, dân chúng bất giác sản sinh cảm giác kính sợ.

Các đồ cúng tế như thịt trâu thịt dê đều được đặt trước bức tượng, xung quanh hoa tươi vây phủ, còn có một cái đỉnh lớn cao 5 mét đặt trên bình đài.

Tư Đế An mặc khải giáp hoàng kim, ngực mang tiêu chí khô lâu của Ma thần, sắc mặt nghiêm nghị, ẩn ước hiển lộ bá khí vương giả. Nó nhận ngọn đuốc từ tay Thụy Thu, từng bước đi tới đài cao, đứng trên đài nhìn xuống cảnh tượng vạn dân triều bái, lòng không khỏi kích động.

Cảm giác đứng trên thế nhân ăn vào đầu óc Tư Đế An, lúc này nó chợt cảm thụ được sứ mệnh quốc vương của mình, đến hiện tại nó mới chân chính cảm thụ được nỗi tự hào và kiêu ngạo của mình:"Ta là vua!"

Bùng!

Ngọn đuốc châm lửa vào, liệt diễm xung thiên, khói bay mù mịt.

Đồng thời, nó rút Liệp huyết kiếm ra, hô vang:"Ma thần!"

Ầm ầm ầm

Ầm ầm ầm...

Vô số ánh lửa từ xung quanh quảng trường bốc lên tận trời, hỏa cầu khổng lồ xông lên tận mây, tám cỗ Lôi thần pháo cùng nổ vang.

"Ma thần!"

"Ma thần!"

"Ma thần!"

Trên thần sơn, hơn vạn Ma thần quân rút vũ khí, nhất tề hô vang, thần sắc anh dũng, bá khí xung thiên.

Chú:

Lúc dịch chương này tại hạ đã xem lại phần I Ma thần tướng quân, thấy Mạn Tháp đã chết, cũng mở lại bản gốc phần I thì lão Đại Ma Thần dịch không sai. Hơn nữa trong phần I thì Mạn Kỳ là tam ca của Mạn Tháp, không hiểu sao phần này lại thành nhị ca. Có lẽ tác giả nhầm, hoặc là nhầm tên

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play