"Tiếp theo sẽ là một kiện trân phẩm của Đào nguyên, Hải dương chi tâm, mọi người đều biết hải dương chi lệ vốn là bảo thạch hiếm có phi thường ở sâu trong Lam Mộng hải, hơn nữa loại bảo thạch này chỉ lớn cỡ hạt gạo giống như một giọt lệ. Nhưng chắc chắn các vị chưa từng thấy qua hải dương chi lệ nào lớn cỡ quả trứng chim câu."
Lúc phách mại sư nói xong, tất cả thương nhân đều hít sâu một hơi, hơn nữa những nữ nhân bên cạnh họ gò má đều ửng đỏ, hô hấp trở nên gấp rút.
Hải dương chi lệ (giọt lệ của biển) vì xinh đẹp và hiếm có nên được tôn xưng là A Phất Lạc Địch Thắc (nữ thần nhan sắc) trong giới châu bảo, hơn nữa bên trong còn bao hàm lực lượng kỳ dị có thể điều tiết cơ năng thân thể của nữ nhân, có ánh sáng bảo trì làn da cho họ, vì vậy bị những quý phụ thượng tầng khát cầu tìm kiếm, giá trị càng lúc càng được đẩy lên cao.
Còn như Hải dương chi lệ to bằng quả trứng chim câu thì chỉ nghe thôi cũng đủ khiến nữ nhân phát cuồng.
Phách mại sư sau khi nói xong, liền vỗ tay, hai trợ thủ đẩy một chiếc xe nhỏ cao chừng nửa thân người phủ vải đỏ lên trên ra, sau đó y dùng ngân bổng nhẹ nhàng vẹt tấm vải đỏ ra...
Tức thì, toàn trường náo động...
Trên tiểu xa không ngờ lại là một nữ nhân gần như lõa lồ, hơn nữa nữ nhân này chính là bán tinh tinh mấy ngày trước đoạt danh hiệu Hạo Nhiên đệ nhất mỹ nhân.
Các đại gia ngồi đó đều chợt hiểu ra, thảo nào ngày đó sau khi cuộc thi Hạo nhiên mỹ nhân kết thúc thì không biết bán tinh linh đoạt danh hiệu đệ nhất đi đâu, bất kể dùng phương pháp gì cũng không tìm ra, khiến cho họ than tiếc vô cùng, chỉ đành tìm tới những mỹ nhân thứ hạng thấp hơn, không ngờ Bán tinh linh hôm nay đột nhiên xuất hiện ở đây.
Lúc này nàng ta đại biểu cho Đào nguyên xuất trường, hiển nhiên đã vật trong túi của Đào nguyên.
Lúc này bọn đại gia ai cũng nhìn Hải Đồ Lạp ngồi phía trước đầy vẻ hâm mộ lẫn ganh ghét.
Bán tinh linh hạ thân chỉ có một chiếc nội khố nhỏ xíu vừa đủ che chỗ kín, bộ ngực đầy đặn cao vút mang chiếc áo nịt khảm đầy bảo thạch, tay chân cũng đeo rất nhiều vòng bảo thạch, nhiều loại bảo thạch chiếu ra ánh sáng chói mắt, đương nhiên còn có cả ánh sáng của Hải dương chi lệ đeo ngay cổ bán tinh linh, mà ngay cả nhan sắc tuyệt trần của nàng cũng không che được.
Dùng tơ thủy tinh chế thành một cái túi tam giác đựng hải dương chi lệ, ánh sáng tỏa ra càng thêm chói lọi, bất quá ánh sáng phát ra từ hải dương chi lệ lại có màu lam dịu nhẹ, nhìn kỹ lại thì chừng như có đốm lửa đang di động bên dưới, phảng phất ẩn tàng mặt biển mênh mông, chỉ cần liếc qua liền bị thu hút.
Bán tinh linh dùng thân hình giống như không xương múa những động tác thanh tú, châu quang bảo khí trên người hiển hiện ánh sáng xa hoa mỹ lệ, khiến người ta cảm giác được lực lượng vô cùng tận của kim tiền, cũng đưa cái đẹp đến cực hạn.
Hơn nữa thanh âm của phách mại sư lại vang lên, nghe ra giống như đang thổ lộ tâm tình:"Viên hải dương chi lệ to cỡ trứng chim câu này không chỉ có cái tên động lòng người là hải dương chi tâm mà còn có một truyền thuyết bi thương mỹ lệ. Truyền thuyết rằng trước đây rất lâu, Bắc đại lục đã sáng tạo ra một chiếc thuyền khổng lồ hoàn mỹ, bất kỳ ai thấy qua chiếc thuyền này đều gọi nó là kỳ tích của nhân loại. Trước khi thuyền hạ thủy, mọi người đặt cho nó cái tên Lam Mộng hiệu "vĩnh bất lạc mạc". Chuyến đi của nó chính là tráng cử vĩ đại, xuyên qua Lam Mộng hải xa xăm. Năm đó, một vị tiểu thư quý tộc tên gọi La Ti xinh đẹp cao quý cùng mẫu thân và vị hôn phu Tạp Nhĩ Hoắc Lợi vương tử đi trên chuyến đi đó, đồng thời có một họa gia lưu lãng tên gọi Kiệt Khắc Đạo Sâm nhờ may mắn thắng bạc nên đã mua được vé thuyền hạng ba, vừa kịp lên thuyền vào giờ khắc cuối cùng. Khi đó chàng ta đã la lớn:"Ta chính là người may mắn nhất thế gian..." Lam Mộng hiệu đi mãi trên biển, Kiệt Khắc hưng phấn vô cùng, phảng phất như cảm giác cả thế giới này thuộc về chàng..."
"Khi La Ti chán ghét cuộc sống quý tộc buồn chán vô vị bèn đến đáy thuyền chơi bài tiêu khiển, mệnh vận khiến cho nàng ta gặp được Kiệt Khắc. Kiệt Khắc cứu được La Ti đang muốn nhảy xuống biển, bọn họ cũng giống như những cặp tình nhân trong đồng thoại, biết nhau và yêu nhau thắm thiết. Sự thuần chân và ngay thẳng của Kiệt Khắc đã giúp cho La Ti tìm lại niềm vui đánh mất từ lâu. Nhưng đến khi Tạp Nhĩ phát hiện sự tình, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, y liền tặng cho La Ti viên hải dương chi tâm giá trị liên thành, cũng là biểu thị ý muốn của mình để La Ti vui vẻ. Nhưng trong mắt La Ti thì Tạp Nhĩ chỉ là một tên tiểu nhân hám lợi tầm thường, nàng không hề nguyện ý gả cho y. Từ lúc biết nhau cho đến khi yêu nhau chỉ mấy ngày ngắn ngủi nhưng La Ti và Kiệt Khắc không thể xa rời nhau. Trong phòng ngủ, La Ti đeo hải dương chi tâm, làm mẫu cho Kiệt Khắc vẽ cho nàng một bức tranh kỷ niệm cả đời không quên. Lúc này bọn họ không biết tử thần đang rình rập trong bóng tối, núi băng khổng lồ chợt va phải Lam Mộng hiệu. Lam Mộng hiệu nổi danh vĩnh bất lạc mạc nhanh chóng chìm xuống, mà lúc đó trên khoang thuyền chỉ còn có một nửa thuyền cứu sinh cho hành khách sử dụng. Trên thuyền tức thì hoảng loạn, còn Kiệt Khắc trước đó bị Tạp Nhĩ bày mưu hãm hại, vu cho chàng tội ăn cắp hải dương chi tâm nên chàng bị nhốt dưới đáy thuyền, không thể nào theo mọi người lên thuyền cứu sinh. La Ti tuyệt không tin Kiệt Khắc tham lam, bất kể tất cả trở về chiếc thuyền không người, tìm lấy búa cứu sinh trong khoang thuyền cứu thoát Kiệt Khắc vào lúc khẩn yếu quan đầu. Hai người chạy lên thuyền, Mộng ảo chi thuyền bắt đầu chìm xuống, một màn bi kịch bắt đầu khai diễn. Mặt biển đen kịt hòa với nền trời thành một dải, vô tình thôn phệ tất cả hành khách tuyệt vọng. Kiệt Khắc đưa La Ti chạy đến đuôi thuyền cố gắng kiên trì tới lúc cuối cùng. Khi Lam mộng hiệu chìm xuống, hai người cố gắng thoát khỏi một xoáy nước, Kiệt Khắc đẩy La Ti lên một tấm ván gỗ, còn mình đắm mình trong nước biển lạnh giá. Sau đó La Ti được thuyền cứu viện cứu được, còn Kiệt Khắc sớm đã bị băng hải vô tình nuốt chửng. La Ti giữ lời hứa với Kiệt Khắc phấn đấu sống tiếp... Sau đó, nàng đến ngay điểm Kiệt Khắc chìm xuống, thả hải dương chi tâm vào để cúng tế linh hồn Kiệt Khắc..."
Một khúc bi ca tình ái xúc động được phách mại sư kể lại vô cùng tình cảm, đầy nước mắt, thậm chí cả Hải Đồ Lạp vốn biết rõ chân tướng cũng xúc động đến sống mũi cay cay.
Hắn không nhịn được thầm mắng tên phách mại sư này không đi theo nghề diễn kịch đúng là đáng tiếc.
Cảm giác bi ai bao trùm khắp trường đấu giá, mọi người bị cố sự cảm nhiễm đều không muốn hỏi cho rõ sự thật, tính hy hữu của hải dương chi tâm và cố sự ly kỳ của nó thực sự quá mức động lòng.
Lúc phách mại sư tuyên bố giá ban đầu thì giá trị của hải dương chi tâm tăng vùn vụt như hỏa tiễn.
Giá cả tăng đến một mức độ khủng bố.
Lời người dịch: Cố sự này y chang phim Titanic, tên Dương Chính đúng là không biết tôn trọng bản quyền :d
Không thể không nói Hạo Nhiên Liên Minh không thẹn với danh xưng là vương quốc thương nghiệp, nơi đây đúng là ngọa hổ tàng long, cả Hải Đồ Lạp gần đây đã mở mang tầm mắt cũng cảm thấy kinh hãi với những con số những thương nhân ngồi đó đưa ra, lúc này tiền thực sự giống như cỏ rác.
Hải Đồ Lạp hé mắt, lòng thầm kính phục lão bản sau lưng, tùy tiện viết một cố sự so với bất kỳ cách tuyên truyền nào cũng có hiệu quả hơn hẳn, lại dùng bán tinh linh giá cả cao quý để làm quảng cáo càng hiệu quả mười phần, lúc này giá của hải dương chi tâm cũng đã đủ mua về 100 bán tinh linh.
Đây mới chân chính là hoạt động thương nghiệp.
Cuối cùng, hải dương chi tâm đạt tới mức giá điên cuồng 88 vạn kim tệ, được một lão đầu gương mặt gầy ốm mua lấy, những người tinh mắt đều biết lão là nhị đương gia của Thiên hoa bảc các.
Thân là đệ nhất phú thương của Thương Nguyệt quốc, giá tiền này tuy khủng bố nhưng bọn họ vẫn có thể chịu được, hải dương chi lệ lớn như vậy, cho dù cố sự kèm theo nó có thật hay không chỉ giá trị đơn thuần của nó cũng không thể đánh giá được, suy cho cùng nếu có thêm một viên hải dương chi tâm lớn giống thế thì chỉ có mình nó có cố sự kèm theo mang tính độc nhất vô nhị, Thiên hoa bảo các sao có thể bỏ qua.
Tuyệt thế kỳ trân hải dương chi lệ xuất hiện rồi, tất cả những trân phẩm đem ra sau đó đều không khiến người ta có nhiều hứng thú.
Thiên hoa bảo các đưa ra mấy loại trân phẩm để làm hàng hóa áp chót, bất quá năm nay cũng không dẫn lên sóng gió gì, sau một đợt cao trào, tựa hồ mọi người cũng mệt mỏi.
Mật Tuyết Nhi lén lút đi khắp đấu giá trường, khi tới một cánh cửa gần đó, nó thò đầu quan sát.
Tên hộ vệ được Hải Đồ Lạp sai khiến bảo vệ Mật Tuyết Nhi vừa đi theo, chợt thấy có hai người vô thanh vô tức tiến vào, lại thêm ánh sáng trong đấu giá trường cũng không rõ, hai người này giống như u hồn lướt vào, không bị ai phát giác.
Họ nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
"Tỷ tỷ, vào đây làm gì?" Một thanh âm mỏng mảnh đạm bạc như tơ vang lên, đồng thời thân ảnh của A Tuyết cũng xuất hiện.
"Muội xem lại đi, suốt ngày buồn bã, ta thấy muội nấp trong phòng cả ngày buồn đến chết được." Thanh âm trong trẻo hào khí cùng thân ảnh màu đỏ của Mạc Băng Vân hiện ra.
Nghe thấy ý trách cứ hàm lẫn quan tâm, A Tuyết nói giọng biết lỗi:"Xin lỗi tỷ..."
"Giữa bọn ta còn phải nói những lời đó làm gì... À, muội xem, đứa bé kia thật đáng yêu."
Nghe thấy giọng điệu kinh ngạc của Mạc Băng Vân, Nguyệt Như Tuyết liếc mắt nhìn qua, ánh mắt cũng chợt sáng lên, một đứa bé dáng vẻ cao quý như công chúa, thuần khiết như thiên sứ, hơn nữa tròng mắt màu vàng và lạc ấn màu lam trên trán khiến cho nó đầy vẻ thần bí.
Mật Tuyết Nhi chớp mắt, đôi mắt long lanh hiếu kỳ nhìn hai nữ nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT