Hắc Bạch Song Yêu tuy mấy mươi năm về trước, cũng là hai nhân vật từng chọc trời khuấy nước trên giang hồ nhưng nghe nói tới Đại Hoan Thần Ni không hỏi giật mình.
Vì cách trước đây một giáp tử, hai quái nhân này đã len lỏi trong quần hùng, để đoạt xâu chuỗi Phật Châu Lệnh, nhưng khi ấy chuỗi Phật Châu Lệnh đã về tay Đại Hoan Thần Ni, và từ xưa nay không có một tay cao thủ nào dám bén mảng bước tới Đại Hoan Sơn.
Tuy Hắc Bạch Song Yêu lòng không ngớt lo việc Hoàng Thượng Chí đến Đại Hoan Sơn, nhưng Hoàng Thượng Chí là chưởng môn, mà hai quái nhân đã thề không bao giờ cải lời, nên không dám hỏi lại lý do gì cả, chỉ biết tuân lệnh.
Ba người này cứ nhắm thẳng hướng Bắc, dùng sức khinh công vượt suối băng ngàn, không cần theo đường lộ. Chỉ một giờ sau ba người đã vào một núi trùng trùng điệp điệp ở hướng Bắc, vượt qua mấy đỉnh cao chót vót.
Trước mắt ba người đã thấy lộ rõ một hòn núi chọc trời chung quanh bóng nhẵn như tường nhà không thấy một cây, cỏ gì mọc cả.
Hoàng Thượng Chí dừng bước, đưa tay chỉ đồi núi trọc lóc, nói với Hắc Bạch Song Yêu:
- Đây có lẽ là chân núi Đại Hoan rồi.
Hắc Yêu liền hỏi:
- Chưởng môn nhân chưa đến nơi này lần nào sao?
- Chưa! Đây là lần đầu tiên!
- Đệ tử xưa kia đã từng qua lại nơi này, nên biết đích đây là núi Đại Hoan.
Bạch Yêu mặt hơi biến sắc, hỏi:
- Chưởng môn nhân tính đến đây làm gì?
- Ta kiếm một người!
- Kiếm người trong núi Đại Hoan à?
- Ừ.
- Chỉ vượt qua chân núi này chừng một dặm nữa, là tới vùng cấm địa của Thần Ni!
Từ xưa nay, trên võ lâm chưa ai dám đặt chân tới.
Hoàng Thượng Chí thấy vẽ sợ sệt của Song Yêu, nhưng thản nhiên hỏi:
- Các ngươi sợ à?
Hắc Yêu vội đáp:
- Đệ tử đã thề dù chết sống, cũng theo bên Chưởng môn nhân mãi, thì việc nguy hiểm đâu dám từ chối. Đệ tử nói như thế cốt để chưởng môn nhân đề phòng mà thôi.
Hoàng Thượng Chí nhìn đồi trọc như xây bằng đá láng, cách chừng hai dặm.
Chàng nghiêm sắc mặt nói với Song Yêu!
- Các ngươi chờ tại đây, để một mình ta lên!
Hắc Bạch Song Yêu đều nói:
- Đệ tử không muốn rời khỏi chưởng môn! ...
- Vì việc này không thể để hai người đi theo được!
Bạch Yêu nói:
- Chưởng môn độc thân mạo hiểm, đệ tử không yên tâm!
- Đây không phải việc mạo hiểm, mà cũng chẳng phải là chuyện báo thù!
- Nhưng tính Đại Hoan Thần Ni kỳ quái lắm! Ai đã phạm đến vùng cấm địa của bà ta, thì thực khó lòng.
- Các ngươi cứ yêu tâm, ta đã biết luật lệ đến vùng cấm địa này rồi!
Hắc Yêu thành khẩn nói:
- Đệ tử xin theo và đứng đàng xa để đề phòng bất trắc kịp thời đối phó.
- Khỏi!
- Nhưng ...
- Hai người chờ đợi tại đây! Bất luận gặp điều gì cản trở, cũng không nên ra tay.
Đó là mệnh lệnh của ta!
Song Yêu cúi đầu tuân lệnh, không dám nói thêm lời nào nữa.
Hoàng Thượng Chí thấy lòng trung thành của hai đệ tử lấy làm thương hại, ôn tồn nói:
- Hai ngươi cứ yên tâm! Không có việc gì nguy hiểm xảy ra đâu!
Bề ngoài tuy chàng cố bình tĩnh, nhưng thâm tâm không khỏi lo sợ. Vì nơi chàng sắp đến là một cấm địa mà khách giang hồ đều không kẻ nào dám đặt chân đến.
Chàng đến đây là do cảm tình với Bất Lão Tiên Sinh, thật ra chàng không tin là chàng có thể dùng lời lẽ nói cho Ngô Tiểu My hồi tâm chuyển ý.
Theo lời Bất Lão Tiên Sinh, là nàng đã quỳ trước cửa chùa ba ngày, ba đêm, thế thì chứng tỏ nàng đã quyết tâm nương cửa Phật rồi ...
Chân chàng thoăn thoắt tiến lên sườn núi. Đây đó đều là vách đá bóng nhẵn.
Chàng vượt lên đỉnh núi chừng mười hai trượng, thì thấy trên mô đá có một lão ni ngồi nghiêm trang như một thần tượng.
Máu trong người Thượng Chí như động lại, chàng dừng bước nghĩ thầm:
- Đây là Đại Hoan Thần Ni?
Chàng vội chắp tay tiến tới, lễ phép nói:
- Xin hỏi Đại Sư có phải là Đại Hoan ...
Người ấy ngắt lời:
- Bà là gia sư của tôi.
Tiếng nói tuy nhẹ nhàng, nhưng Thượng Chí nghe qua cảm thấy lạnh toát cả người, chứng tỏ công lực vị lão ni không phải tầm thường!
Thượng Chí cố trấn tĩnh, nói:
- Xin hỏi pháp hiệu?
Lão ni ấy không hề ngó chàng nửa mắt, chỉ ngồi yêu lặng, lạnh lùng nói:
- Người xuất gia, thì thông danh không được báo cho người tục trần biết!
- Nhưng tôi có việc xin cần gặp Thần Ni?
- Đã sáu mươi năm nay Đại Sư không muốn gặp ai cả!
Chàng bất giác hừ một tiếng, nghĩ thầm:
- Nếu Bất Lão Tiên Sinh không gặp Đại Hoan Thần Ni, thì làm sao lão biết Thần Ni cự tuyệt việc cắt tóc của Ngô Tiểu My? Vậy câu nói đã sáu mươi năm bà ta không muốn gặp người, thật rõ ràng dối trá!
Nhưng chàng nhớ lời dặn của Bất Lão Tiên Sinh, nên không dám tỏ vẻ giận dữ, ôn tồn nói:
- Tôi vâng lời ủy thác của một người tới quý tự tìm Thần Ni.
Vị lão ni vẫn ngồi yên như pho tượng, lạnh lùng nói:
- Nơi đây từ sáu mươi năm hay, không có một người nào được đặt chân tới!
- Nhưng tôi đến đây vì kiếm một người?
- Đừng nói nhiều vô ích, thí chủ nên trở xuống núi lập tức!
- Người xuất gia là vị tha chứ không vị kỷ, tại sao lại đã bạc đãi người ngoài, còn ngăn cấm ranh giới hàng ngàn dặm nữa?
- Xin thí chủ rời khỏi nơi này lập tức!
Hoàng Thượng Chí lãnh đạm nói:
- Tôi đã mang sứ mệnh đến đây, thì đâu có thể ra về một cách dễ dàng như vậy?
- Nhưng thí chủ trở về còn hơn!
- Nếu tôi không về thì sao?
Đôi mày trắng của lão ni chau lại. Lão hừ một tiếng, nói:
- Bần ni suốt đời lần đầu tiên mới thấy ngươi là kẻ to gan dám đến thánh địa nói lời vô lễ như vậy?
Lòng tự ái nổi lên, Hoàng Thượng Chí cười nhạt, nói:
- Xin ông cho tôi lên gặp được người tôi muốn tìm, là tôi xuống núi ngay!
- Không được!
- Như vậy thì đừng trách tôi vô lễ?
- Thí chủ muốn làm gì?
- Lên núi kiếm người!
- Lẽ nào buộc bần đạo phải ra tay mời thí chủ xuống núi.
- Tôi chỉ tiến, chứ không lui!
- Ồ! Vậy thí chủ cứ xông lên xem nào?
- Ồ! Thế thì chúng ta phải xích mích với nhau rồi!
Dứt lời, chàng tung mình nhảy vút lên ...
Hai tay áo lão ni phất ngang qua một cái, đường cuồng phong ép trước ngực Thượng Chí, khiến chàng muốn le lưỡi.
Thân hình chàng vừa tung lên được bốn trượng, thì lại bị sức cang phong đẩy lui xuống chỗ cũ. Chàng tự nghĩ:
- Công lực của lão ni mà tuyệt kỹ như vậy, thì công lực của Đại Hoan Thần Ni còn đến bực nào nữa.
Chàng đang lo nghĩ, thì lão sư hét lên:
- Lui đi!
Miệng vừa hét, tay áo đã phất ra một đường cang phong, cuồn cuộn ép tới sức mạnh không dưới ngàn cân.
Hoàng Thượng Chí không thể nhịn được, liền dùng Tu Di Thần Công múa động song chưởng, hộ khắp châu thân.
Nghe bùng một tiếng, lão sư bị ngã ngửa ra sau tảng đá.
Hoàng Thượng Chí vẫn đứng sững như trụ đồng.
Một tiếng hừ rùng rợn như tiếng cọp gầm, lão ni đã đứng phắt dậy, mắt mở ra hai ánh hào quang bắn ra như điện. Lão nhìn Hoàng Thượng Chí lòng kinh ngạc vô cùng:
- Một trang thiếu niên như thế này, tại sao có công lực lạ thường? Thật khó nghĩ! ...
chàng vẫn lãnh đạm, nói:
- Xin lão ni vui lòng cho tôi đi lên?
- Không được!
- Vậy buộc lòng tôi phải thất lễ với lão ni mới lên núi được ư?
- Thí chủ còn dám bạo gan?
- Việc này có gì mà không dám?
Chàng dồn hết nội lực vào đơn điền, rồi nhún mạnh một cái phi mạnh lên ...
Lão ni họp sức vào hai tay áo, phất ra, cang chưởng mạnh như bão tố, làm cho mấy tản đá gần bên nhào lăn hết.
Lần này chàng cũng bị cản lại.
Mặt đỏ phừng, răng cắn chặt, chàng nói:
- Lão ni nhất định cản trở tôi mãi sao!
- Đã không cho lên còn phải bắt lỗi thí chủ cái tội đột nhập vào núi nữa!
Hoàng Thượng Chí không còn nhớ lời Bất Lão Tiên Sinh nữa, máu nóng trong người cuồn cuộn sôi lên. Mặt đầy sát khí chàng hét lớn:
- Lão ni đừng trách!
Song chưởng chàng công tới theo thế Tu Di Thần Công tìm lực mạnh như làm ngã núi.
Hừ một tiếng, lão ni liền tung chưởng đỡ ...
Bùng! Bùng! Núi rừng chấn động!
Thân hình lão ni lắc lư liên tiếp, lui ra sau tảng đá ba bước.
Hoàng Thượng Chí thừa lúc đối phương thối lui, nhún mình một cái vượt lên cao mười trượng ... hai mươi trượng.
Bỗng nghe có tiếng nói:
- Đứng lại!
Tiếng hét vừa vang ra, đã thấy một lão ni đứng cản đường chàng rồi. Hoàng Thượng Chí thấy lão ni này là một bà già lông mi trắng xám, tuổi tác như nhỏ hơn người lúc nãy, nhưng cũng trong khoảng sáu, bảy mươi.
Lão ni mặt lạnh như băng, nói:
- Tài nghệ của thí chủ thật siêu việt!
- Không dám được lời quá khen như vậy!
- Thí chủ có biết hậu quả của việc xông vào núi Đại Hoan này không?
- Có hậu quả gì?
- Chết!
Hoàng Thượng Chí chau mày, cười nhạt, nói:
- Lão muốn dọa tôi à!
- Tôi được sự ủy thác đến đây xin phép lão sư cho tôi được gặp Thần Ni?
- Núi Đại Hoan này không cho ai bước vào cả!
- Nếu không đạt được kết quả, thì xin lỗi lão sư, tôi không thể trở về!
- Vậy thí chủ cứ xông lên xem?
- Xin lão sư chớ trách tôi thất lễ!
Thân hình chàng chớp một cái, tung lên cao lẹ như một bóng ma.
Phép phi thân của chàng tuy nhanh, nhưng chàng chỉ tiến lên mới trượng, đã thấy lão ni đứng cản trước mặt, và công lẹ ra ba chưởng như điện chớp, kèm theo những luồng cang phong mạnh đến vỡ bia, nát đá.
Hoàng Thượng Chí giật mình, né qua một bên. Rồi đánh trả lại một chưởng.
Lão ni chỉ lách mình một cái, đã tránh khỏi luồng chưởng phong, và lẹ làng dương năm ngón tay trái như năm móng cọp, chụp vào cổ tay chàng. Còn tay mặt lão lại đánh mạnh vào đại huyệt trước ngực chàng.
Hoàng Thượng Chí vội trở ngược chưởng lại, biến chưởng thành trảo dùng tay trái nắm đối phương, còn tay mặt vòng qua một cái, giữ lại môn hộ.
Chưởng pháp của đôi bên biến hóa thật lẹ làng, và lợi hại đến khiếp người.
Lão Ni lông mày trắng xám, liền thu thế lại hừ một tiếng. Rồi lão phát mạnh ra một chưởng nữa.
Thượng Chí vội tung chưởng ra đỡ.
Bùng một tiếng! Hai bên đều nhảy lui ra hơn ba thước.
Thượng Chí giật mình, phất ngang ra một chưởng, Tu Di Thần Công.
Lại càng kinh ngạc hơn nữa, vì lúc nãy chàng chỉ dùng có một chưởng Tu Di Thần Công là lão ni mày trắng phải lui ngay. Nhưng giờ này chàng đánh lão ni mày trắng xám, thì không đẩy lui được, mà còn bị lão ni này tấn công nữa?
Lão ni cũng ngạc nhiên không kém trước một người thiếu niên có một công lực khác thường như vậy.
Đang lúc đôi bên gần nhau, thì lão ni cô ngầm vận nội lực tung mạnh song chưởng kích mạnh tới.
Hoàng Thượng Chí vội lách mình qua bên hữu, dồn đến tám phần thành lực dùng Tu Di Thần Công đánh ngược lại.
Nghe bùng, bùng hai tiếng như long trời chuyển đất! Tiếp theo một tiếng hừ thảm thiết, lão ni lui ra hơn ba trượng, hơi thở phì phào, mồ hôi ướt đẫm như mưa.
Thượng Chí cũng giật mình, nhảy lui lại hai bước.
Lão ni mày trắng xám nghiến chặt răng, tiến tới song chưởng đánh liên tiếp ra mười hai cang chưởng, khiến những luồng gió mạnh cuồn cuộn ép tới kinh người.
Hoàng Thượng Chí thất thế lui lại mãi.
Mười hai thế cang chưởng hàm chứa nhiều tuyệt học, thật không tưởng tượng được.
Ở giữa đồi núi đánh nhau, bốn phía đều là đá lớn, không có một cây cỏ, nhưng các luồng cang chưởng ép tới nghe ào ào như bão tố, sóng lớn.
Lão ni mày trắng xám thừa thắng, không ngớt tay công tới.
Thượng Chí lui mãi đến lúc đụng một tảng đá to, chàng không thể tránh được nữa.
Đang lúc nguy, chàng cảm thấy nếu không vận sức đánh ngược lại, thì không thể bảo vệ được sinh mạng ...
Chàng liền hét lớn:
- Tôi đắc tội rồi!
Một chiêu Ma Vương Đả Môn được đánh ra, hợp với sáu phần tiềm lực của phép Tu Di Thần Công.
Bùng một tiếng vang động như sấm rền thân hình lão ni bay ra hơn hai trượng, rớt xuống đất đứng loạng choạng muốn té, miệng phun máu tươi ra như nước xối.
Hoàng Thượng Chí hơi ngơ ngác một tí, rồi phi thân nhanh lên đỉnh núi ...
Chỉ chớp mắt chàng đã cách đỉnh núi không đầy một trăm trượng nữa. Chợt thấy hướng Đông hiện ra bức tường đá lớn.
Hoàng Thượng Chí nghĩ đó là cửa chùa, vội bước nhanh tới ...
Thình lình một vạch xám từ trên không bay vòng tới. Bóng người chưa rớt xuống mà luồng chưởng phong đã đẩy mạnh tới.
Trước mặt chàng hiện rõ một lão ni cụt một tay.
Chàng chưa kịp hỏi, thì lão ni một tay đã lạnh lùng nói:
- Thí chủ cậy có tài nghệ xông vào núi Đại Hoàn của ta còn đả thương hai người đồng môn của ta ư?
- Tôi đã lễ phép xin gặp Thần Ni, nhưng hai vị đó khước lời mãi, buộc lòng tôi phải ra tay!
- Sáu mươi năm nay, núi Đại Hoan không có người ngoài nào được vào cả.
- Tôi vì được sự trọng thác của một vị tiền bối, đến đây để tìm một người. - Bất luận thí chủ tới đây với mục đích gì cũng bị phạm vào cấm lệ của bổn tự!
Thượng Chí cười hỏi gằn:
- Đại sư muốn xử tội tôi thế nào?
Lão ni cụt tay lạnh lùng, nói:
- Ta phải bắt thí chủ giao cho Tự Chủ xét xử!
- Tôi ngại lão không thể làm được việc ấy.
- Thí chủ cứ ra tay thử xem!
Dứt lời, năm ngón tay lão đã vồ thẳng vào mặt Thượng Chí.
Nếu thân pháp của Thượng Chí không lẹ làng, đã bị thương với năm ngón tay như năm cái móc sắt của lão ni rồi.
Lão ni liền đổi trảo thành một luồng cang chưởng ấn mạnh vào ngực đối phương.
Hoàng Thượng Chí giật mình, biết không thể né được thế chưởng kỳ lạ này. Chàng vội dùng võ công Tu Di Thần Công hộ thân.
Bùng một tiếng, Thượng Chí trúng một chưởng nhảy lùi ra ba bước, hai mắt tóe lửa như trông thấy muôn vì sao, miệng chàng khạc ra một bụm máu.
Lão ni tuy đánh cang chưởng trúng đối phương, nhưng bị sức cản của Tu Di Thần Công quá mạnh cổ tay lão như bị gãy ra, toàn thân lão văng lui lại hơn tám thước.
Mặt lão đầy kinh ngạc! Từ xưa nay lão chưa gặp một tay cao thủ nào có công lực lạ thường thế! Điều làm cho lão ngạc nhiên hơn là thấy đối phương chưa đến hai mươi tuổi, mà đã có một công lực tuyệt kỹ nhất trên võ lâm.
Thượng Chí bị trúng một chưởng, máu nóng trong người như cuồn cuộn chảy ngược lên. Chàng nổi tức, liền dương song chưởng dùng thế Tu Di Thần Công kích tới.
Lão ni chỉ còn một cánh tay duy nhất, nhưng lão đã lanh lẹ vòng qua đường chưởng phong của đối phương. Tuy thấy như không có một chút công lực nào, nhưng lại huyền dịu lạ thường.
Lần này Thượng Chí càng kinh ngạc hơn. Chàng đã dùng hết tám phần thành lực của thế Tu Di Thần Công đánh ra lão ni chỉ dùng một phép thuật rất nhẹ nhàng lại có thể tránh khỏi.
Chàng liền đánh tiếp song chưởng ra nữa! Lần này dùng hết mười phần thành lực.
Lão ni biết thế nguy, vội dùng hết mười hai phần sức Bi Diệp Thần Tiễn mới đỡ được chưởng phong của Thượng Chí. Mặc dù vậy sức mạnh của Tu Di Thần Công, đã làm cho lão ni đến toát mồ hôi.
Hoàng Thượng Chí thấy sức cản của đối phương quá mạnh, nên cố vận hết nội lực, phát mạnh ra một lúc năm chưởng.
Đang lúc Thượng Chí dồn sức phát ra, bỗng nghe một giọng nói lanh lảnh, truyền đến:
- Diệu Huyền! Mau lui ra, đây là Tu Di Thần Công mày tiếp không được đâu!
Hoàng Thượng Chí giật mình, biết đích người nói câu vừa rồi là Đại Hoan Thần Ni, nên tự hỏi:
- Tiếng nói nghe như cách rất xa, nhưng tại sao bà ta biết được võ công của mình?
Hay là Thần Ni đã luyện được Thiên Thông Nhãn chăng?
Lão ni một tay gọi là Diệu Huyền mặt lão liền biến sắc! Lão liếc nhìn Thượng Chí một cái, rồi nhún mình nhảy biến vào một tầng đá như một bức tường lớn.
Hoàng Thượng Chí vận hết công lực, ngẩng mặt lên đỉnh núi, nói:
- Vãn bối có chuyện mạo phạm lão tiền bối. Xin tha thứ cho!
- Mày hãy xưng rõ tông tích ta nghe.
- Vãn bối là Hoàng Thượng Chí, chưởng môn phái Thiên Nam.
- Mày nói sao? Mày là chưởng môn Ảo Ma Cung phái Thiên Nam ư?
- Phải!
- Ừ ... Nhưng đến đây làm gì?
- Tôi được sự trọng thác của một vị tiền bối, đến tự tìm một người!
- Kiếm ai?
- Một cô gái gọi là Ngô Tiểu My.
- Mày được sự ủy thác của ai?
- Bất Lão Tiên Sinh!
- Mày là Lãnh Diện Nhân Hoàng Thượng Chí?
Hoàng Thượng Chí giật mình một lần nữa, nói:
- Đúng vậy! Chính là vãn bối!
- Cái tội mày đột nhập vào núi rất trọng, nhưng ta nể lời Bất Lão Tiên Sinh nên bỏ qua. Vậy mày hãy xuống núi lập tức!
- Tôi đã nói rõ ý muốn của tôi tới đây rồi, tại sao tiền bối buộc tôi đi gấp?
Đại Hoan Thần Ni gằn từng tiếng:
- Đây là mệnh lệnh của ta, buộc mày phải xuống khỏi nơi này!
Chàng cảm thấy không thể nén giận gằn giọng nói:
- Tôi không phải vì tuân lệnh của tiền bối mà đến đây, vậy việc tôi trở xuống đâu phải là tiền bối ra lệnh được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT