Ba ngày sau, đang lúc Bách Tiệm Ly mở cửa, tính ra ngoài cùng biên tập nói chuyện về bản thảo cho bài viết trong mục du lịch tiếp theo, đột nhiên nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ đậu trước ga ra nhà mình.
Người phụ nữ tựa vào thân xe, thành thục quyến rũ, làn gió nhẹ nhàng thổi qua mái tóc gợn sóng của cô, cô lấy tay vén lên, mỉm cười với hắn.
“Cô Tạ.”
Bách Tiệm Ly ngẩn ra, ngập ngừng chào cô, không biết mình có được cô thông hiểu và chấp nhận không.
“Cứ như lần đầu gặp mặt, gọi chị là chị Giác đi.” Tạ Giác đi tới, cao thấp cẩn thận đánh giá hắn.
Kỳ thật lúc mới gặp Bách Tiệm Ly, cô cũng rất thích chàng trai khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngũ quan đoan chính này, chính là không nghĩ tới, hắn cùng em trai mình cư nhiên là loại quan hệ này!
Rồi vài ngày sau, Tạ Ngôn nhân lúc cô còn ở thành phố N, tìm cô vài lần, khéo léo kể lại mọi chuyện của bọn họ trong tám năm qua cho cô nghe.
Tạ Giác lúc này mới nhận ra Tạ Ngôn đã yêu người kia quá sâu, nếu cường ngạnh muốn đem bọn họ tách ra, chỉ sợ sẽ mất đi em trai. Lại nói, cô cũng không có thành kiến cá nhân với Bách Tiệm Ly, thậm chí còn thích hắn, chỉ là không thể thừa nhận đả kích nặng nề chuyện Tạ Ngôn đột nhiên xuất quỹ, mới một mạch phẩy tay áo bỏ đi.
Nhưng Tạ Giác dù sao cũng là một phụ nữ thành thục, hiểu biết lại rộng lượng, biết thế cục đã không thể nghịch chuyển, liền thử buông khúc mắc, tiếp nhận sự thật.
Tuy nhiên trước đó, cô có một việc phải xác nhận.
“Em đối với Tạ Ngôn, rốt cuộc có bao nhiêu nghiêm túc?” Tạ Giác mở miệng hỏi.
Bách Tiệm Ly nghĩ nghĩ, “Rất nghiêm túc.”
Đợi nửa ngày không nghe thấy đáp án bổ sung, Tạ Giác không khỏi khẽ nhếch đôi mi thanh tú, “Chỉ có vậy?”
“Chỉ có vậy.” Bách Tiệm Ly thản nhiên nói: “Em không thể nói mấy lời thề thốt buồn nôn này nọ, cho nên, chỉ có vậy.”
Tạ Giác không khỏi cười rộ lên, đứa nhỏ này, thật sự là đặc biệt.
Cô vui vẻ đi tới, nắm lấy cánh tay hắn, “Đi thôi, chị mời em uống cà phê, tán gẫu chuyện giữa em và Tạ Ngôn với chị?”
“Vâng, nhưng ba giờ em có hẹn.” Bách Tiệm Ly nhìn nhìn đồng hồ.
“Còn sớm, chị sẽ không hại em đến muộn đâu, đi thôi.”
Tạ Giác nhét hắn vào trong xe, nhấn ga, chiếc xe lao vút đi làm Bách Tiệm Ly hoảng sợ, vội vàng giữ chặt tay vịn, không khỏi cười khổ.
Quả nhiên là chị em, ngay cả cách thức lái xe cũng y chang nhau.
“Thế nào, kỹ thuật của chị rất cừ phải không?” Tạ Giác quay đầu đắc ý nhìn hắn, dương dương tự đắc cười nói.
“Đúng vậy, cừ lắm.”
Bách Tiệm Ly cẩn thận thắt dây an toàn, sau đó hạ cửa sổ, hít sâu một ngụm không khí trong lành, lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Năm 2007, gần tới lễ Giáng Sinh, Tạ Ngôn tự cho mình một tuần nghỉ, đưa Bách Tiệm Ly đi Bắc Kinh du ngoạn, nói chính xác hơn, là thăm lại chốn xưa.
Đêm đầu tiên đến Bắc Kinh, hai người chầm chậm đi bộ trên phố Trường An, từ phố Đông đi đến phố Tây, đem lộ trình ngày trước bọn họ không thể đi hoàn, cùng nhau đi đến cuối.
Trên đường Trường An rực rỡ ánh đèn, dòng
người tấp nập, tràn ngập không khí lễ hội, nơi nơi đều là các cặp tình nhân dựa sát vào nhau tản bộ trên phố.
“Có lạnh không?”
Tạ Ngôn nắm lấy bàn tay lạnh như băng của hắn.
Ngón tay đan vào nhau, có thể cảm nhận được chiếc nhẫn cứng cứng trên ngón áp út.
Nương theo ánh đèn, chiếc nhẫn bạch kim được thiết kế tao nhã trên tay hắn lấp lánh tỏa sáng, cùng chiếc nhẫn trên tay trái của anh tạo thành một cặp, là một đôi nhẫn cưới hoàn mỹ.
Từ sau sự kiện Tạ Giác, Tạ Ngôn ăn không ngon, ngủ không yên, thẳng đến khi đem cặp nhẫn cưới đặt hàng chuyên gia thiết kế ở nước ngoài về, đeo lên tay Bách Tiệm Ly, anh mới cảm thấy hơi chút an tâm.
Hiện tại anh không có việc gì cũng thích nắm tay hắn, làm cho tim hắn ngập tràn hạnh phúc.
“Này, sáng như ban ngày thế này, anh làm vậy còn ra bộ dạng gì nữa.”
Bách Tiệm Ly bất an hơi lắc bàn tay bị Tạ Ngôn nắm, lại bị anh nắm càng chặt, “Sợ cái gì, tất cả mọi người đều là các cặp tình lữ, sẽ không ai chú ý chúng ta đâu.”
Nói xong, anh liền đem tay hắn để vào trong túi áo khoác của mình, dùng lòng bàn tay ấm áp sưởi ấm bàn tay lạnh như băng của hắn.
“Thật sự không lạnh? Nếu lạnh chúng ta trở về sớm một chút?” Tạ Ngôn nhìn chóp mũi đông lạnh đến hồng hồng của hắn.
“Không lạnh.” Bách Tiệm Ly cười lắc đầu, ngẩng đầu nhìn những ngọn đèn Magnolia lấp lánh tạo thành một chuỗi ánh sáng mê người…
Dưới ánh đèn tạo thành một thế giới mông lung.
Đắm chìm trong quang mang dịu nhẹ như thế, bọn họ dường như đang đi từ hành tinh này đến hành tinh khác.
“Đẹp quá……” Bách Tiệm Ly cảm thán.
“Đúng vậy, rất đẹp.” Tạ Ngôn mỉm cười nhìn chăm chú vào sườn mặt đoan chính của hắn.
Ý thức được anh nói đến điều gì, mặt Bách Tiệm Ly có chút nóng lên, nhịn không được âm thầm nhéo lòng bàn tay anh, lại bị anh nắm chặt tay, lấy ấm áp bao vây.
“Khăn quàng cổ cũ rồi, anh mua cái mới cho em nhé?”
Tạ Ngôn đưa tay chạm vào chiếc khăn quàng trên cổ hắn, khăn quàng cổ lông dê màu xám tro mềm mại, đó là bốn năm trước, khi anh đến Bắc Kinh gặp hắn, đưa cho hắn mang.
Không nghĩ tới hắn vẫn còn giữ, hôm nay còn lấy ra đeo.
Khóe môi không khỏi lộ ra ý cười sâu hút…
Người yêu của anh tuy rằng không thích nói mấy lời đường mật, hơn nữa luôn có chút lạnh lùng hờ hững, nhưng bên trong lại là người vô cùng dịu dàng và trong sáng.
“Không cần, nó còn rất ấm áp.” Bách Tiệm Ly lắc đầu.
“Ừm.”
Tạ Ngôn tiếp tục nắm chặt tay hắn trong túi áo, hai người sóng vai chậm rãi đi về phía trước.
Ấm áp từ bàn tay truyền đến làm Bách Tiệm Ly trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Phố Trường An xinh đẹp dài dằng dặc, mênh mông vô bờ, thế nhưng chỉ cần bên cạnh có anh làm bạn, một chút cũng không cảm thấy xa.
Lúc còn trẻ, không chỗ nào sợ hãi, vô luận là tử vong, cô độc hay tịch mịch, tựa như một độc hành thú quyết tuyệt, không tiếc trả giá hết thảy theo đuổi tự do cực hạn, cho rằng mình xuyên qua cánh đồng tuyết phủ, chỉ cần đi về phía trước, là có thể đi đến ốc đảo có cỏ xanh cùng nguồn nước.
Nhưng đến khi lớn tuổi, sau khi gặp được anh, lại hiểu được mình thật nhỏ bé cùng yếu ớt, hiểu được tình cảm thực đáng quý, hiểu được tiếc nuối khi bỏ qua, hiểu được nếu chính mình không quý trọng, sẽ vĩnh viễn mất đi người quan trọng nhất.
Hiểu được thế nào đi yêu một người, cùng một người sống chung, bao dung hết thảy khuyết điểm của người ấy, cũng cho phép người ấy bao dung mình hết thảy, nhìn thấy mặt xấu xí của nhau, cũng ghi nhớ mặt tốt của nhau, quan trọng nhất, là hiểu được thống khổ khi mất đi, loại cảm giác này khó có thể chịu được, vô cùng lạnh lẽo cùng đau đớn hít thở không thông.
Cho nên, vì quý trọng, mới cùng anh ở bên nhau, cho dù trong lòng vẫn còn sợ hãi, cũng muốn cùng nhau nắm tay đồng hành.
Mặc kệ tương lai sẽ ra sao.
Chỉ cần trong lòng có tình yêu, cho phép mình yêu, tiếp nhận tình yêu của người khác, liền luôn có cơ hội giải thoát!
“Em lại suy nghĩ cái gì?” Tạ Ngôn quay đầu hỏi hắn, đôi mắt đen láy sâu như biển cả, dịu dàng chân thành.
“Không có gì.”
Bách Tiệm Ly cúi đầu, bỗng nâng lên, thừa dịp vừa lúc đi đến góc không ai chú ý, nhanh chóng nghiêng đầu, hôn lên má anh.
Nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua.
“Thực may mắn có thể gặp được anh.”
“Anh mới là người thực may mắn!”
Bàn tay đặt trong túi phút chốc bị nắm chặt, bị ánh mắt như lửa nóng của anh nhìn chăm chú, nhận ra mình bất tri bất giác ở nơi đông người làm ra động tác lớn mật như thế, cảm thấy thẹn thùng cực độ, ngay cả cổ cũng nóng bừng.
Bách Tiệm Ly chỉ có thể làm bộ như không thèm để ý, nâng lên khuôn mặt nóng như thiêu đốt của mình, chăm chú nhìn cảnh đêm mông lung lấp lánh ánh sáng phía trước.
Xinh đẹp như thế, vĩnh viễn sẽ không phai nhòa.
CHÍNH VĂN HOÀN
Lời cuối sách
Lời cuối sách đề cập đến nhiều tình tiết trong truyện, thận nhập!
Nội dung chính trong truyện là “Tịch mịch” cùng “Tự do”.
Vốn “Tự do” là trọng điểm, nhưng viết viết, trọng tâm lại hướng về “Tịch mịch”, không biết tôi muốn diễn đạt bầu không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng, mọi người có cảm nhận được không?
Câu chuyện này lên ý tưởng đã lâu, thảo dàn ý một chút, hình như là từ năm 2003, thủy chung muốn viết, nhưng lại luôn bận rộn, rốt cuộc đến gần đây mới đem chuyển thành văn.
Câu chuyện này đối với tôi mà nói, vô cùng trọng yếu, cho nên ngay từ đầu liền quyết định không viết theo thị trường, không cố ý xây dựng hoặc làm tăng thêm yếu tố thương mại, giao cho nhân vật tính cách, lập tốt bối cảnh, sau đó để bọn họ tự do phát triển.
Tôi nghĩ cho mình một chút thời gian, chậm rãi viết, cũng cho nhóm diễn viên một chút thời gian, chậm rãi lớn dần, chậm rãi học yêu nhau.
Sau khi viết xong, nhìn lại, vẫn còn nhiều chỗ không hài lòng.
Một phần là do bút lực, mặt khác, là rốt cục ý thức được, chỉ cần định vị là tiểu thuyết đam mĩ, tôi vẫn trước sau như một hướng đến con đường tình yêu tinh khiết trong cổ tích, càng viết càng mơ mộng cẩu huyết, này có thể nói là đặc điểm, cũng là giới hạn. Hy vọng tiếp theo bản năng có đột phá.
So với mấy truyện trước đó, câu chuyện này diễn ra rất chậm rãi, ấm áp, tỉ mỉ, viết đến cuối, bởi vì rất tỉ mỉ, tâm tình có một dạo đi xuống.
Nhớ rõ trước kia cũng buồn phiền cùng một vấn đề thế này, cũng quyết định ít viết tiểu thuyết quá tỉ mỉ, nhưng không nghĩ tới, không được mấy tháng, lại chứng nào tật nấy, chỉ có thể nói là tự tìm khổ ăn.
Trừ bỏ bản thân câu chuyện, bản này còn có điểm đặc biệt –
Đó là quyển sách duy nhất từ trước tới nay, các nhân vật đều tự quyết định tính cách của mình, mà không phải do tác giả viết tiểu thuyết khống chế.
Tuy nói ngay từ đầu tôi quyết định giao cho nhân vật tính cách, để bọn họ tự do phát triển, nhưng là nằm mơ cũng không nghĩ đến, bọn họ lại phát triển thành dạng này!
Viết đến chương 7, khi Tạ Ngôn đến Bắc Kinh thăm hỏi Bách Tiệm Ly, tôi ẩn ẩn biết không xong rồi!
Ban đầu bố trí nhân vật phối hợp diễn ── bạn học Tạ Ngôn, càng ngày càng thấy rất lấn át Tiếu Thành, đoạt lấy vai chính. Mà trong bản thảo phác họa tiểu thụ ── bạn học Tiếu Thành, tuy rằng vẫn luôn ấm áp, nhưng lại càng ngày càng khuyết thiếu lực hấp dẫn, chỉ giống người nhà, căn bản không giống tình nhân, hoàn toàn không có cảm giác làm chủ. Cho dù đem cậu ta lột sạch, quăng lên giường Bách Tiệm Ly, hai người bọn họ đại khái cũng chỉ thuần khiết tay trong tay, nằm tâm sự, sau đó thức đến sáng. (khóe mắt giật giật).
Mà cường công ban đầu đặt ra ── bạn học Bách Tiệm Ly, bày đặt tiểu công không làm, lại càng ngày càng chuyển sang thụ, từ cường công biến thành thiên nhiên thụ, đó là điểm tôi không thể chấp nhận nhất!
Mấy vai diễn này một đám đều tạo phản (lật bàn), quẳng đi bà mẹ ruột là tôi đây, cứ thế tự biên tự diễn… Đương nhiên, không nghe lời nhất chính là tên nhóc thối Tạ Ngôn này (túm lại đánh vào mông), đem đường đường một tiểu thuyết viết về tình yêu plato thuần khiết, biến thành tiểu thuyết theo trường phái hiện thực ham muốn!
Thực sự plato là không thể thực hiện sao? (nước mắt ròng ròng)
Rồi tới chương 9, thế cục diễn biến càng thêm không thể khống chế, tên tiểu tử thối Tạ Ngôn này, mắt thấy sẽ đem gạo nấu thành cơm!
Tôi quá sợ hãi, túm một đống người xem qua bản thảo, kết quả mọi người không ngoại lệ đều xem trọng bạn học Tiểu Tạ. Tuy rằng tôi cũng biết bạn học Tiểu Tạ vô cùng thuận mắt, nhưng Tiếu Thành cùng Bách Tiệm Ly ngay từ đầu đã thực thuần khiết, sao có thể tùy tiện thua ham muốn trần trụi mà trực tiếp của Tạ Ngôn đối với Bách Tiệm Ly được chứ!?
Ngay từ đầu tôi đương nhiên không thể chấp nhận, trong lòng hò hét ra lệnh chính mình: Tình yêu thuần khiết tuyệt không thể thua! (đầu buộc mảnh vải hò hét).
Nhưng cá tính Tạ Ngôn thật sự quá mạnh mẽ, biểu hiện thật sự rất sáng, quả thực dẫn dắt ngòi bút của tôi, cường ngạnh chiếu theo tình tiết cậu ta kiến tạo mà viết!
Sau khi lăn lộn thống khổ một trận, tôi rốt cuộc quyết định thừa nhận sự thật, đem bạn học Tiểu Tạ đưa lên vai chính, rưng rưng cáo biệt bạn học Tiểu Tiếu, đem tình cảm của cậu ta thăng hoa, sau đó, lại làm cho bạn học Tiểu Bách như nguyện trở thành thiên nhiên thụ, hộc máu…
(Tiểu Bách a, đang yên đang lành làm công không làm, cậu làm chi muốn đi làm thụ hả? Nước mắt lã chã…)
Cho nên, sau khi viết xong, tâm tình của tôi khá phức tạp.
Bất quá, tôi cảm thấy phức tạp, cũng không phải bởi vì không thể khống chế nhân vật dưới ngòi bút, mà là nguyên nhân khác.
Đối với tác giả bút phong thành thục mà nói, khống chế nhân vật cùng tình tiết dưới ngòi bút, cũng không phải là việc khó nhất, bất quá bắt tay sửa lại mà thôi, chính là bản thảo này, tôi không muốn tu chỉnh nó.
Chỉ có tác phẩm này, là đặc biệt.
Riêng tác phẩm này, tôi cho phép nó không khống chế được, cho phép kết cấu của nó tồn tại chỗ thiếu hụt trí mạng, chỗ thiếu hụt này kỳ thật là một kỷ niệm đáng nhớ, đồng thời dung túng nhân vật phát triển theo tính cách của chính mình, nhưng là không nghĩ tới, hậu quả của nhất thời dung túng, đúng là phá hủy mà!
Bất quá, tình tiết phát triển như vậy, nhưng lại vừa khéo ngầm ăn khớp với nguyên mẫu nhân vật, không thể không làm cho người ta cảm khái muôn vàn.
Trang sinh mộng điệp (điển tích về Trang Chu nằm mơ mình biến thành bướm, khi tỉnh dậy ngạc nhiên th
ấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. – Ý nói thật giả khó mà phân biệt được.), thật sự, rốt cuộc là chuyện trong sách vở, hay là chuyện trong hiện thực, ai có thể kết luận đâu?
Đúng vậy, Bách Tiệm Ly cùng Tiếu Thành, trong hiện thực, đều có phiên bản chân thực, bắt nguồn từ những người bạn bên cạnh tôi.
Có thể nói, gần 70% tính cách Bách Tiệm Ly đều được tôi trung thực biểu hiện ra ngoài, mà tính cách Tiếu Thành, đại khái chỉ có 50%.
Cậu ấy có mặt nhiệt tình sáng lạn như ánh mặt trời, nhưng cũng có một mặt tiêu cực chán đời, chỉ là bình thường đem mặt tiêu cực kia che dấu thực sâu, cậu ấy trong mắt mọi người, luôn tràn ngập sức sống, tích cực sáng sủa, giỏi chiếu cố người khác, cũng không có mấy người có thể nhìn đến nội tâm cậu ấy che dấu.
Rất nhiều chuyện phát sinh giữa Bách Tiệm Ly và Tiếu Thành, đều là chân thật, từ đại học đến lúc đi làm, từ kết hôn đến ly hôn, từ lúc xuất ngoại đến khi về nước… Tình bằng hữu kéo dài không ngừng, tương cứu trong lúc hoạn nạn, duy nhất bất đồng chính là, bọn họ cũng không cùng một chỗ.
Tuy rằng đều là người vô cùng quan trọng của nhau, nghĩ đến liền cảm thấy ấm áp, nhưng cuối cùng, cũng không có đột phá ranh giới tình bạn.
Vốn muốn ở trong truyện đem bọn họ xứng thành một đôi giai ngẫu, tính khi viết xong rồi xuất bản, sẽ tặng bọn họ một quyển, chính là không nghĩ tới, đột nhiên chen vào một Tạ Ngôn, đem hết thảy đều phá hủy!
Trong mắt tôi, Bách Tiệm Ly cùng Tiếu Thành, là tình yêu plato thuần khiết trong tâm hồn. Tuy rằng trong hiện thực không cùng một chỗ, nhưng trong tiểu thuyết, tôi thử làm cho tình yêu plato trở thành sự thật, thử làm cho tâm hồn cùng thân thể hoàn mỹ kết hợp cùng một chỗ.
Yêu từ trong tâm hồn, hẳn là có thể vĩnh viễn đi.
Tình cảm lưu luyến như vậy khẳng định vô cùng xinh đẹp, viết ra nhất định thực động lòng người, tôi là nghĩ như thế. Nhưng mà, tôi thất bại, xác thực mà nói, là tình yêu plato thuần khiết thất bại, thất bại bởi kích thích bản năng của thân thể, yêu một người tất có dục vọng mãnh liệt.
Giữa bọn họ, chỉ có ấm áp, không có chút dục vọng.
Yêu, chỉ có ấm áp là không đủ.
Hướng đi của tiểu thuyết, vừa khéo ngầm phù hợp với hướng đi hiện thực. “Vượt quá tình bạn nhưng chưa tới tình yêu”, là thuyết minh chính xác nhất về hai người bọn họ.
Trăm triệu không nghĩ tới, viết tiểu thuyết xuất phát từ ý tưởng đem hai người xứng cùng một chỗ, kết quả lại ngược lại thăng hoa tình cảm bọn họ, kết cục này làm tôi bất ngờ, cảm khái vô cùng.
Đây mới là nguyên nhân thực sự khiến tôi cảm thấy phức tạp.
Nhưng mà, cẩn thận ngẫm lại, sâu sâu bên trong, đều có những khúc ngoặt.
Tạ Ngôn nửa đường mới hình thành, trước đó trong bản dàn ý vốn không có, bắt đầu viết mới như bị ma ám, đột nhiên xông ra, như thể là vận mệnh đã an bài.
Là tiếc nuối, cũng là vui mừng.
Vô luận là tiểu thuyết, hay là hiện thực, đều chứng minh hai người càng thích hợp làm bạn bè, mà không phải người yêu, tựa như “Bách Tiệm Ly” và “Tiếu Thành” trong hiện thực.
Tạ Ngôn lại là nhân vật hoàn toàn hư cấu.
Tuy rằng hư cấu, nhưng tồn tại của cậu ấy, lại đại biểu cho tình yêu được sinh ra từ dục vọng mãnh liệt, loại dục vọng này chân thật tồn tại.
Không có gì có thể thoát ly sự tồn tại chân thật này, yêu lại càng như thế.
Có lẽ chỉ có kết cục như vậy, mới là hạnh phúc chân chính đi. Mặc dù hạnh phúc này trong mắt tôi, mang theo sắc thái hư ảo dày đặc, nhưng vô luận thế nào, nó là một câu chuyện viên mãn.
Tôi không muốn lại đi truy xét ranh giới giữa chân thật cùng hư ảo.
Cũng không muốn cố chấp suy nghĩ về tịch mịch cùng tự do.
Mỗi người trong lòng đều có thước đo, đo lấy con đường phía trước của mình, trừ bỏ chính mình, không có bất kỳ ai có thể tùy ý quyết định mọi hỉ, nộ, ái, ố, mặc dù trong viết lách, tôi đã từng không dưới một lần cảm thấy tịch mịch, là loại cảm giác tịch mịch phát ra từ nội tâm, xâm nhập cốt tủy.
Yêu có thể lý giải sao?
Đáp án có lẽ ở trong sách, có lẽ ở trong suy nghĩ của mỗi người.
Xuyên suốt câu chuyện, những gì tôi muốn biểu đạt, đại bộ phận đều biểu đạt hết không muốn biểu đạt, cũng biểu đạt luôn, tuy rằng quá trình thực dày vò, nhưng sau khi viết xong, trong lòng lại dị thường an tĩnh.
Đây là một lần thử nghiệm thực đặc biệt, một trải nghiệm rất thú vị.
Cám ơn những người bạn đã giúp tôi suốt thời gian này, cám ơn mọi người đề xuất cho tôi nhiều ý tưởng như vậy, cũng cám ơn độc giả đã ủng hộ, chúng ta hẹn ngày gặp lại!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT