Nhà trọ của Biên Trường Hi nằm trong một tiểu khu, đây là một khu dân cư mới xây dựng ở bên cạnh nội thành, trong tiểu khu không có quá nhiều người cho nên sau mạt thế nơi này cũng sẽ không có nhiều tang thi, vị trí cũng tương đối phù hợp với yêu cầu trong kế hoạch của Biên Trường Hi.
Cô tạm biệt Biên Khoáng, lái xe máy đã được cải tạo đi đến phía dưới chung cư số năm trong tiểu khu, dừng xe xong, đi thang máy lên tầng ba.
Tầng ba không quá cao, cũng sẽ không dễ bị công kích như tầng một, rất phù hợp.
Mỗi tầng có bốn căn hộ nhỏ đối diện nhau, ở giữa là hành lang ngăn cách, Biên Trường Hi ở căn nhà số 303, cô dùng chìa khóa mở cửa, liếc mắt nhìn căn nhà số 304. Tầng ba ngoại trừ cô chỉ có căn nhà số 304 này có một nhà bốn người sinh sống, mặt đối mặt, nếu nơi đó xảy ra tình huống gì cũng có thể dễ dàng quan sát thông qua mắt mèo.
Cô vào nhà bật đèn, một phòng khách một phòng ngủ, có cả phòng tắm và phòng bếp, trong phòng khách chất đầy những thứ đã mua trước đó, cô nhìn thoáng qua, đặt ba thanh đao xuống, lấy ra một chai nước khoáng vừa uống vừa đi tới sofa ngồi xuống.
Lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ trong túi, bên trong là một cái vòng tay bằng Dương chi ngọc.
Chất ngọc nhẵn nhụi nhu hoà, dưới ánh đèn toả ra ánh sáng ấm áp, đây là di vật mẹ để lại cho Biên Trường Hi, nghe nói có chút lịch sử.
Kiếp trước Biên Trường Hi vẫn chưa thể hiểu rõ sự huyền bí trong chiếc vòng ngọc này, chỉ xem nó như vật kỷ niệm luôn mang theo bên người, cho đến ba tháng sau mạt thế ngẫu nhiên phát hiện trong đó có một không gian trữ vật.(trữ vật: cất giữ đồ vật)
Sau mạt thế, trong nhân loại lần lượt xuất hiện dị năng giả, trong đó có hệ Không gian, bởi vì loại dị năng này ít ỏi và trân quý hơn so với Ngũ Hành hệ(Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ), cho nên dị năng giả đều che giấu dị năng của bản thân. Biên Trường Hi mơ hồ cho rằng mình là hệ Không gian, sau đó trong lúc vô ý lại phát hiện có thể dùng suy nghĩ khống chế gieo hạt trên đất trong không gian, chỉ là tốc độ sinh trưởng vô cùng chậm, sau lần đó cô cũng không nghiên cứu sâu thêm.
Cho đến khi gặp Chư Vân Hoa, bên người hắn có một cô gái kì quái có thể tìm kiếm bảo vật phát hiện bí mật của cô, sau khi đã quen thuộc, bạn học cũ của Chư Vân Hoa kiêm người cuồng khoa học kỹ thuật- Cù Ích đưa ra ý nghĩ muốn nghiên cứu vòng ngọc không gian...
Là Cù Ích nghiên cứu khiến cho không gian trong vòng tay mở rộng từng chút một, xuất hiện đất màu mỡ, sông ngòi, nhà cửa, kho hàng, hiệu suất gieo trồng chăn nuôi cũng chậm rãi đề cao, trở thành một nông trường danh phù kỳ thực*, thậm chí cuối cùng chủ nhân của nông trường(cũng chính là cô) còn có thể tự do ra vào nông trường.
Chính vì nguyên nhân* này, quyền sở hữu vòng ngọc nông trường tuy vẫn thuộc về cô nhưng ai cũng có thể sử dụng, hẳn cũng là bởi vậy nên Chư Vân Hoa mới nảy sinh lòng tham*? Nhưng chắc chắn Cù Ích không thể nghiên cứu được, cô và vòng ngọc có mối liên hệ rất sâu, một khi cô chết, vòng ngọc cũng sẽ bị tổn hại, nông trường bên trong hay kho hàng cũng vậy, tất cả đều sẽ sụp đổ và biến mất.
*Đoạn này mình giải thích một chút: nguyên nhân* ở đây là vì có rất nhiều người đóng góp trong việc xây dựng phát triển nông trường nên ai cũng có thể sử dụng, đây là đoạn "chính vì nguyên nhân này", còn phần "hẳn là bởi vậy" là nguyên nhân Chư Vân Hoa nảy sinh lòng than @@
Thật sự muốn nhìn xem vẻ mặt của Chư Vân Hoa lúc đó nha, nhất định là vô cùng vô cùng phấn khích...
Biên Trường Hi khẽ cười lạnh, sau đó thở dài, thu hồi suy nghĩ.
Tầm mắt dừng lại trên vòng ngọc một lần nữa, hơi nhíu mày.
Cô không biết Cù Ích làm như thế nào, cô cũng quên lúc đó bản thân đã phát hiện không gian trong vòng ngọc như thế nào.
Cô lật qua lật lại vòng ngọc, ngón tay không ngừng vuốt ve, muốn kích phát loại cơ quan bí mật nào đó, cô thậm chí còn tưởng tượng bộ dáng nông trường kiếp trước ở trong đầu đồng thời thầm nghĩ tiến vào...
Vẫn không có phản ứng.
Cô suy nghĩ một chút, lấy dao gọt vỏ trái cây trong phòng bếp rạch một vết thương nhỏ trên ngón trỏ, nhỏ máu lên vòng ngọc, giọt máu bị vòng ngọc hấp thu, cô mừng như điên, nhưng sau đó vẫn không có phản ứng.
Biên Trường Hi không khỏi cười khổ.
Kiếp trước trước khi phát hiện không gian, cô bị thương không ít lần, máu cũng dính lên vòng ngọc không ít lần, nhưng không gian cũng không bởi vậy mà xuất hiện. Quả nhiên như vậy không được, dựa theo cách nói của Cù Ích, việc này chỉ có thể khiến vòng ngọc nhận chủ với cô, nhưng còn chưa đạt tới điều kiện mở ra không gian, thậm chí là mở ra nông trường.
"Cần phải làm như thế nào?" Biên Trường Hi rơi vào trầm tư.
Nông trường là chỗ dựa lớn nhất của cô trong mạt thế, để trong những ngày gian khổ cầu sinh, nghẹn khuất sống qua ngày sau này vẫn có được một phần bảo đảm, có thể tự do, an toàn sinh tồn. Đây quả thực là một thần khí dùng để ăn gian, là một dị vật, một nơi thế ngoại đào nguyên.
Thử nghĩ xem, khi người khác vì mang từng chút vật tư mà buồn rầu rối rắm thì cô chỉ cần chuyển tất cả vào nông trường, bên ngoài dùng một cái ba lô để che giấu là được; khi người khác tiến vào căn cứ, vì phải nộp vật tư mà đau lòng đến mức chết đi sống lại nhưng không ai biết cô có gia tài bạc triệu; khi giao chiến với tang thi hay con người cô có thể tùy thời lấy ra vũ khí bí mật từ trong nông trường; khi người khác bị tang thi vây quanh, khổ sở giãy dụa trong hoàn cảnh nguy hiểm dơ bẩn thì cô có thể trốn trong nông trường, thoải mái sạch sẽ ăn uống no đủ, bên ngoài có hồng thuỷ ngập trời cũng không thể ảnh hưởng tới cô...
Quá nhiều chỗ tốt, cái nông trường này quả thực vô cùng quan trọng đối với cô, nhất định phải nghĩ biện pháp mở ra!
Biên Trường Hi chợt nhớ tới một lần, nông trường bên trong vòng ngọc có thể thu hoạch số lượng lớn lúa nước, thóc lúa lấy ra chứa đầy kho hàng thứ nhất của căn cứ, mọi người đều vô cùng kích động, mở tiệc chúc mừng, Cù Ích uống say mèm, tiếc nuối nói với cô: "Quá lãng phí! Trước kia cô thật sự quá lãng phí! Nếu sử dụng nông trường sớm hơn... Nếu cho tôi một cơ hội, trở lại trước tận thế, tôi nhất định phải tìm đến chỗ cô, cướp lấy chiếc vòng này, dùng tốc độ nhanh nhất mở nó ra."
"Anh có biết phải mở ra như thế nào không?"
"Không dám xác định, nhưng chắc đến tám chín phần mười." Cù Ích bỗng nhiên nghiêm mặt, nhìn hai bên một chút, giơ lên ba ngón tay: "Ba ngày đầu tiên! Cô có biết không, tôi đã thu thập tư liệu, những dị năng giả đứng đầu trong tận thế đều thức tỉnh trong ba ngày đầu tiên của mạt thế! Ba ngày đó thật thần kỳ, tang thi không có độc, yếu ớt, không có bóng dáng động thực vật biến dị, dị năng giả mạnh nhất lần lượt xuất hiện... Giống như Thượng Đế ban cho nhân loại một quá trình giảm xóc, một cơ hội có được thiên phú, cơ hội có được nông trường hẳn là cũng vào lúc đó, thứ thiếu sót chính là năng lượng để khởi động nó."
"Năng lượng gì?"
"Tang thi! Năm con, không! Mười con tang thi, thậm chí nhiều hơn, giết chúng nó, năng lượng của chúng sẽ trực tiếp bị vòng ngọc hấp thụ... Nhưng ai có thể xác định chứ..."
"Ai có thể xác định chứ?" Biên Trường Hi thì thào. Cô chưa bao giờ đặt lời nói của Cù Ích vào trong lòng, quay ngược thời gian, bắt đầu lại từ đầu là mơ mộng hão huyền đến mức nào, nếu là chuyện không có khả năng xảy ra vậy cần gì phải nghĩ nhiều, cô luôn là người hướng về phía trước, nhưng không nghĩ tới là chuyện không có khả năng lại có thể xảy ra.
"Bất luận thế nào vẫn phải thử một lần!"
Mục tiêu thứ nhất trong mạt thế: Trong vòng ba ngày giết chết mười tang thi.
So với việc mở ra nông trường không thể xác định, vậy phải làm sao để thức tỉnh dị năng trong ba ngày đầu tiên, nhờ phúc của Cù Ích, cô lại là vô cùng rõ ràng, chuyện này đơn giản hơn nhiều.
Cho nên mục tiêu thứ hai là: Thức tỉnh dị năng trong ba ngày đầu tiên.
Kiếp này, cô nhất định phải trở thành một cường giả!
Đây nhất định là một đêm không thể yên tĩnh, bởi vì một bài viết "mạt thế giáng xuống", có người ầm ĩ trên mạng, có người mắng chửi, có người thờ ơ, hoàn toàn không biết gì cả, có người cười đùa giao hẹn sẽ cùng nhau chờ.
Dưới ánh đèn của cả thành phố, trong một tiểu khu có những biệt thự xa hoa ở ngoại thành, bên trong một ngôi biệt thự tụ tập bảy tám nam nữ trẻ tuổi, bọn họ chỉ huy xe tải chở đầy hàng hóa lái vào gara, hai người nghiêm túc ghi chép ở một phía. Một anh chàng tóc đỏ đẹp trai chạy tới đập lên vai Biên Khoáng một cái: "Tôi nói này Khoáng tử, cậu thật sự tin bài viết chó má kia? Không phát sốt chứ?"
Tay Biên Khoáng không ngừng ghi chép, cười nói: "Dù sao nhàn rỗi không có việc gì làm, tìm chút việc vui thôi, cậu không cảm thấy rất thú vị sao? Đúng rồi, câu có mang xe tới không?"
Anh chàng tóc đỏ mắng một tiếng: "Land Rover và xe tải cỡ lớn đều lái tới, hơn nửa đêm thiếu chút nữa tôi bị lão già mắng chết, tiểu tử cậu phải mời tôi ăn bữa lớn!"
Một thanh niên lịch sự thu hồi tầm mắt đang đặt trên xe tải bên kia, đẩy gọng kính nói: "Lần này có chút quá, Khoáng tử đã moi ra tất cả tiền tiết kiệm của cậu ấy, còn vận dụng không ít quan hệ trong nhà, nếu mạt thế không tới, hắn liền phải về nhà ăn gậy, nếu mạt thế tới, chúng ta đều phải bám chặt cái đùi này của hắn, còn nói mời khách cái gì."
Biên Khoáng viết một chữ cuối cùng, nhướn mày nói: "Đã khá hoàn chỉnh rồi, chúng ta vào biệt thự thôi, rốt cuộc rạng sáng sẽ biến thành bộ dáng gì, chúng ta mỏi mắt mong chờ."
Mà cùng với thời gian từng giây từng phút tới gần, một góc nào đó trên Trái Đất, trong gian phòng bốn phía đều giăng kín mành cửa, một chiếc máy tỉnh toả ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, bàn tay thon dài xinh đẹp tuyệt trần di chuyển con chuột, theo thói quen ấn mở hòm thư, phát hiện bên trong có một bức thư mới.
Chủ nhân bàn tay có chút kinh ngạc, chần chờ một lát, dời chuột qua nhấn mở thư.
"A Hằng, nhất định anh rất kinh ngạc khi em gửi thư cho anh."
Bàn tay trên con chuột khẽ run một chút, dường như vô cùng kinh ngạc, sau đó vội vàng nhìn xuống.
"Ba năm nay, anh đổi số điện thoại, thay đổi tên, thay đổi thân phận, giống như hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này vậy, dường như mối liên hệ duy nhất giữa chúng ta chỉ còn lại email này. Vô số lần em muốn viết thư cho anh nhưng đều nhịn xuống, nhưng lúc này đây, em biết nếu lại không viết thì sẽ không còn kịp nữa.
Anh nhìn thấy nội dung phía dưới nhất định sẽ rất kinh ngạc, rất rung động, thậm chí sẽ cảm thấy rất buồn cười, cảm thấy em bị hoang tưởng, nhưng tất cả những gì em nói đều là sự thật. Em từng muốn nói ra chuyện này với những người bên cạnh, nhưng em không thể, nói em lạnh lùng cũng được, ác độc cũng được, bởi vì bất luận là ai lỡ miệng đều sẽ để lại mối hoạ sau này. Nhưng đối với anh, em không thể giấu diếm, cũng không muốn giấu diếm.
Nhìn vào sự trịnh trọng của em, nếu bên cạnh anh có người khác, xin hãy bảo bọn họ rời đi, hơn nữa nội dung bức thư này, xin anh nhất định phải bảo mật.
Anh còn nhớ bộ phim "Resident Evil" chúng ta từng xem cùng nhau không? Lúc ấy em vô cùng sợ hãi, nói với anh nếu thế giới biến thành như vậy, em tình nguyện kết thúc tính mạng của bản thân khi xảy ra tình huống tồi tệ nhất, nhưng bây giờ em phải nói cho anh biết, thế giới chúng ta đang sống này thật sự sẽ trở thành như vậy."
*danh phù kỳ thực: đại khái là xứng đáng như tên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT