Mật Quất vẫn quỳ trên mặt đất, hai mắt mong chờ nhìn Cẩn Nương, khóc lóc thỉnh cầu: "Tiểu thư, xin người cho nô tỳ ở lại đi! Về sau nô tỳ nhất định sẽ chăm chỉ làm việc, không bao giờ lười biếng. Chẳng những không ầm ĩ cùng Lệ Chi và Anh Đào mà còn sẽ giữ bổn phận nữa. Van cầu tiểu thư đừng gả nô tỳ..."
Cẩn Nương nhìn chằm chằm Mật Quất, "Ngươi rất muốn vào vương phủ? Theo ý của ngươi, vào đó sẽ rất có tiền đồ, đúng không?".
Kiếp trước bị nàng ta phản bội, Cẩn Nương còn thật nghĩ rằng, có phải chính mình quá kém cỏi hay không mà lại khiến cho Mật Quất vứt bỏ nàng rồi tìm một con đường khác để tiến thân. Bây giờ nhìn lại, thật ra là do Mật Quất từ đầu đến cuối muốn trèo cao. Nàng ta là một nha hoàn nên có khả năng nhìn thấu tâm tư người khác. Ở Lục gia nàng ta không có đường ra, chỉ có thể đi theo Cẩn Nương đến nhà chồng để tìm cơ hội đổi đời. Mà cách tốt nhất đó chính là bò lên giường trượng phu của tiểu thư mình, sau đó khiến Cẩn Nương nghĩ đến tình cảm chủ tớ nhiều năm, còn có thể diện của Phương ma ma mà cho nàng ta làm di nương. Đúng là một kế sách hoàn hảo....
Mật Quất lập tức ngừng khóc, há hốc mồm nhìn Cẩn Nương. Anh Đào hướng Mật Quất bĩu môi, giả bộ cái gì chứ, người nào không biết tâm tư của ngươi, xem mọi người là đồ ngốc sao? Lệ Chi cúi đầu trầm mặc, tiểu thư tựa hồ thật khác thường. Nhưng cụ thể khác thường ở đâu, nàng không nói được. Có thể nói nếu là trước kia, trong tình huống này thì tiểu thư tuyệt đối sẽ mềm lòng.
"Tiểu thư, nô tỳ không có. Nô tỳ không dám nghĩ vậy, nô tỳ chỉ mong ở bên cạnh người, toàn tâm toàn ý hầu hạ tiểu thư." Mật Quất vội vàng tỏ thái độ, tại sao tiểu thư có thể nghĩ nàng như vậy? Nàng là thật tâm muốn hầu hạ bên cạnh người mà.
Cẩn nương lại nở nụ cười, "Ngươi đúng là có lòng, không uổng công nhiều năm tình nghĩa của chúng ta."
Mật Quất liền thấy được hi vọng nhưng lại nghe Cẩn nương cười hỏi, "Ngươi luôn miệng xưng nô tỳ, ta đây hỏi ngươi, có phải nô tỳ nên nghe lời chủ tử hay không?"
Trong đầu có chút do dự, Mật Quất gật đầu.
"Hiện tại ta lấy danh nghĩa chủ tử, an bài ngươi và Phương ma ma ở lại trong phủ. Ngươi không nghe theo phân phó của ta mà còn cãi lại. Vừa rồi còn nói cái gì mà giữ bổn phận, thế đây là bổn phận gì?" Thanh âm Cẩn Nương không cao nhưng giọng điệu trong lời nói lộ vẻ uy nghiêm, đủ để Mật Quất tê liệt ngã xuống.
Mật Quất rơi lệ đầy mặt, liều mạng lắc đầu, "Nô tỳ không có"
"Đủ rồi, không cần giải thích nữa. Ta không muốn nghe. Bất quá dù ngươi cũng hầu hạ ta nhiều năm, ta sẽ nói với Đại nương, cho ngươi chút vẻ vang sau này. Anh Đào, mang nàng xuống. Lệ Chi, ngươi đi tìm Phương ma ma, đưa nàng hai mươi lượng bạc, nói rằng ta cho thêm Mật Quất làm quà cưới. Mặt khác để cho Phương ma ma an lòng, ta sẽ cầu Đại nương an bài riêng cho nàng."
"Tiểu thư, tiểu thư...." Mật Quất la to, lăn lộn không chịu đi ra ngoài. Cẩn Nương cũng mặc kệ nàng, để cho Anh Đào đi xử trí.
Anh Đào mang theo hai ma ma tiến vào, che miệng nàng lại rồi kéo ra khỏi viện. Lệ Chi lấy hai mươi lượng bạc, vội vàng đi gặp Phương ma ma. Sau khi Phương ma ma nhận bạc thì khóc một hồi, nói nàng không dạy tốt nữ nhi, làm Cẩn Nương thêm phiền toái. Tiện thể nhắn lại với Cẩn Nương, nàng nhất định sẽ quản giáo Mật Quất, không để Mật Quất quấy rầy tiểu thư.
Nghe Lệ Chi hồi báo, Cẩn Nương thở ra: "Việc này cứ như vậy đi."
Anh Đào nhỏ giọng nói, "Mật Quất có thể đi vào đây, nhất định là Phương ma ma cố ý. Hiện tại thấy thái độ tiểu thư kiên quyết, lúc này Phương ma ma mới mới từ bỏ ý đồ."
Lệ Chi lại bĩu môi, "Mật Quất này cũng thật ngốc, cho rằng vương phủ là chổ tốt sao? Lại không biết tiểu thư vào đó, cũng là đi chịu khổ."
Cẩn Nương lộ vẻ sầu thảm cười, chịu khổ thì nàng không sợ, bất quá chỉ mong đừng gặp thảm cảnh như ở Hàn gia.
_________*****__________
Một ngày này, Cẩn Nương nhận được một phong thư, là Tam tiểu thư Dung gia gửi đến. Dung tiểu thư là bằng hữu của Cẩn Nương, cũng là người thư từ qua lại với nàng nhiều nhất. Mở bức thư ra đọc, bên trong Dung tiểu thư nói là sẽ tuyệt giao với Cẩn Nương. Nàng tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho bằng hữu của mình làm thiếp cho người ta, rất mất mặt. Về sau đừng nói với người khác nàng và Cẩn Nương quen biết.
Cẩn Nương cười lạnh một tiếng, lại nữa rồi! Trước kia, bởi vì nàng gả cho Hàn Thịnh cho nên Dung tiểu thư cũng viết một phong thư nói tuyệt giao với nàng. Sau đó nàng mới biết được, thì ra Dung gia cũng từng đánh chủ ý đến Hàn Thịnh, muốn gả Dung tiểu thư làm vợ kế. Nhưng mà ai ai cũng không nghĩ đến, miếng mồi béo bở Hàn Thịnh này, thế nhưng không chớp mắt bị Cẩn Nương chiếm được.
"Tiểu thư, Dung tiểu thư đã nói cái gì?" Lệ Chi thấy sắc mặt cẩn nương bất thường, lo lắng bên trong thư có viết cái gì không tốt.
Cẩn Nương lắc đầu, nói: "Không có gì. Về sau không cần nói đến người này."
"À!" Quả nhiên, Tam tiểu thư Dung gia đắc tội với tiểu thư nhà mình.
Cẩn Nương đem đốt bức thư, nhìn phong thư biến thành tro bụi, lúc này mới lộ ra tươi cười.
"Tiểu thư, ngày mai sẽ vào vương phủ. Chúng ta có cần thu thập chút đồ vật mang đi không? Như là sách vở tiểu thư thích, còn có mấy thứ thêu thùa tiểu thư chưa làm xong." Lệ Chi chủ động mở miệng, dời đi tâm tư của Cẩn Nương.
Cẩn Nương lắc đầu, "Đừng mang những thứ quan trọng theo, ngươi lo liệu đi. Ngoài ra, hỏi một chút bên Đại phu nhân, có thu xếp ổn thỏa chưa?". Đưa nàng vào vương phủ, hiển nhiên cũng hi vọng nàng giành chút ít thể diện quay về. Như vậy thì Tần phu nhân nhất định sẽ dụng tâm vì nàng tính toán một phen. Đầu tiên chính là tiền bạc, ở vương phủ mà không có tiền bạc dẫn đường, sẽ ngồi chờ chết già trong một góc nào đó. Trừ phi được vị trí tốt, có hài tử, khi đó mặc dù không tiền bạc nhưng cũng có nhiều người nịnh bợ.
"Bên phía Đại phu nhân, Anh Đào đã đi hỏi thăm. Đại phu nhân đang bận bịu chuyện của tiểu thư. Nô tỳ đoán trễ nhất là sáng mai, Lão gia và Đại phu nhân sẽ cho mời tiểu thư đến để dặn dò." Lệ Chi đánh giá tình hình.
____***___
Lệ Chi không đoán sai, sáng sớm ngày hôm sau, Tần phu nhân cho gọi Cẩn Nương đi qua nói chuyện. Sau khi Cẩn Nương vào phòng, nàng cũng không bất ngờ khi thấy Lục Trường Trung đã ở bên trong, cùng Tần phu nhân song song ngồi. Cẩn Nương tiến lên hành lễ, "Nữ nhi xin thỉnh an Phụ thân và Đại nương"
"Đứng lên đi" Tần phu nhân nhịn không được nói: "Ủy khuất con rồi, mau ngồi xuống nói chuyện."
"Tạ ơn Đại nương"
Tần phu nhân nhìn Lục Trường Trung, sau đó nói: "Cẩn Nương, hai ngày này Chu di nương có đi làm phiền con hay không?"
Cẩn Nương bất ngờ, không nghĩ tới trước hết lại nói việc này. Hai ngày nay, Chu di nương đều tìm đến nàng, ra vẻ thực thân thiết muốn truyền thụ cho Cẩn Nương như thế nào để làm thiếp thật tốt. Cẩn Nương tức giận đến mức không muốn nhận nàng là mẹ.
Mặc dù thật sự phải truyền thụ nhưng thái độ và sắc mặt kia, làm cho người ta không thể chấp nhận được. Còn nói bộ dáng Cẩn Nương làm thiếp thật sự không ổn, đừng ra vẻ đoan trang. Đều là làm thiếp mà còn có bộ dáng như tiểu thư khuê các, chẳng phải để người ta chê cười. Nếu đã làm thiếp cần nên giống như Chu di nương nàng. Nghe những lời như thế, Cẩn Nương còn chưa nộ khí xung thiên thì Anh Đào và mấy ma ma khác khẩn cấp lôi Chu di nương chạy ra ngoài tránh sự oanh tạc của nàng.
Cẩn Nương cảm thấy khó chịu, giọng điệu cũng trở nên gượng gạo: "Đa tạ Đại nương quan tâm, mẫu thân nơi đó cũng không có việc gì."
Tần phu nhân cũng biết mấy việc kia nên có chút bất mãn. Lục Trường Trung ho nhẹ một tiếng, nói: "Tốt lắm, đừng nhắc đến nữa. Cẩn Nương, đến thời điểm buổi chiều, vương phủ sẽ cử người tới đón con vào phủ. Sau khi trở về phòng thì chuẩn bị một phen."
"Dạ, phụ thân". Cẩn Nương lạnh nhạt đáp
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT