La sườn phi và Ôn di nương còn đang trừng mắt với nhau, bên này Cẩn
Nương và Liễu mỹ nhân liền giả vờ như cái gì cũng không biết, tốt nhất
đừng đem bản thân mình dính vào. Cẩn Nương nghiêng đầu nhìn Liễu mỹ
nhân, thấy sắc mặt nàng ấy có vẻ tái nhợt. Dường như là không có nghỉ
ngơi tốt. Đối với ngôn hành của La sườn phi, thái độ Liễu mỹ nhân tựa hồ làm như không biết, có lẽ là thấy nhiều lắm nên quen rồi.
"Liễu mỹ nhân, ta thấy sắc mặt ngươi không tốt lắm. Nếu không vào phòng trong nghỉ tạm!"
Liễu mỹ nhân lắc đầu "Đa tạ Lục tài tử. Ta không sao."
"Mỹ nhân có mệt hay không cũng nên quý trọng thân thể của mình mới phải." Nha hoàn của Liễu mỹ nhân lo lắng khuyên.
Cẩn Nương ngẩng đầu nhìn, nha đầu đang nói chính là Tố Vấn, thường xuyên đi theo bên người Liễu mỹ nhân. Thời gian dài cho nên Cẩn Nương cũng
biết, lúc này mới hỏi: "Tố Vấn, mấy ngày nay Liễu mỹ nhân chưa từng nghỉ ngơi tốt sao?"
Trong mắt Tố Vấn lóe lên một tia vui vẻ, ngay sau đó lại biến thành vẻ
mặt lo âu, "Lục tài tử, Mỹ nhân nhà ta rất là mệt mỏi, cơm thì ăn không
vô, cũng không có ngủ ngon. Nô tỳ khuyên Mỹ nhân nghỉ ngơi một chút
nhưng Mỹ nhân cả ngày cứ xem sách mãi".
Cẩn Nương có chút kỳ quái, nghe giọng điệu nha đầu này sao lộ ra chút
vui vẻ. Lại nhìn sắc mặt của Liễu mỹ nhân, chẳng lẽ là nàng nghe lầm?!.
"Liễu mỹ nhân, ngươi phải quý trọng thân thể mình mới tốt." Cẩn Nương vẫn hết sức thành tâm khuyên bảo.
Liễu mỹ nhân gật đầu, "Đa tạ. Thân thể của ta, ta tự mình biết. Sẽ không để cho người khác lo lắng."
Đối phương đã nói đến trình độ này nên Cẩn Nương cũng không tiện hỏi nhiều, để tránh bị người ta ghét bỏ mình nhiều chuyện.
Bên kia thì Ôn di nương lá gan cũng lớn, vẫn còn đang khẩu chiến với La
sườn phi, có ý không khuất phục. Cẩn Nương kinh hãi, Ôn di nương rõ ràng là lấy trứng chọi đá. Tuy hôm nay La sườn phi không đối phó với nàng ta nhưng chờ qua ngày mai, chắc chắn thế nào cũng tìm lý do để Ôn di nương sống không yên.
"Mẫu thân, mẫu thân... ". Chợt nghe tiếng hài tử gọi to.
La sườn phi vừa nghe đến thanh âm, biểu tình trên mặt lập tức thay đổi.
Trong nháy mắt lộ ra nụ cười từ ái, "Kế nhi, không chơi đùa nữa sao?"
Khom người xuống ôm lấy tiểu hài tử, hôn trên gò má một cái. Du Ma Ma
trong tay còn ôm một tiểu cô nương, cũng đang từ trên người ma ma tuột
xuống, giang hai tay ra, khẽ nói, "Mẫu thân, ta cũng muốn ôm...ôm"
"Được...được, Dư nhi... mẫu thân ôm ôm" La sườn phi đem cả hai ôm vào
trong ngực. Sau đó tìm một chỗ ngồi xuống, vẻ mặt tươi cười trêu đùa hai hài tử.
Liễu mỹ nhân nhìn mẫu tử bọn họ, trên mặt lộ ra vẻ yêu thích. Trong mắt
Ôn di nương lại tràn đầy ước ao, đố kị. Nàng vào Vương phủ đã hơn hai
năm, cũng rất muốn có hài tử. Thế nhưng bây giờ Vương gia cũng không đến viện của nàng thì như thế nào sinh ra hài tử?!
Cẩn Nương nhìn họ, đây là lần đầu tiên nàng được gặp chúng. Ngay cả hài
tử của Tề vương phi và Lưu thứ phi đến bây giờ nàng cũng chưa thấy. Nhi
tử của La sườn phi tên Đường Phương Kế, chỉ mới bốn tuổi thôi nhưng rất
là nghịch ngợm. Vốn La sườn phi và hai hài tử này cùng đi đến, chỉ là
trên đường Đường Phương Kế muốn vui đùa nên La sườn phi liền cho phép ma ma và nha đầu chăm sóc. Chờ Đường Phương Kế chơi cho thỏa thích, lúc
này mới để ma ma ôm đến.
Tiểu nữ nhi của La sườn phi tên Đường Phương Dư, khoảng chừng ba tuổi,
tính tình nàng và ca ca của nàng đều giống nhau, cũng khá nghịch ngợm
nhưng nữ hài tử so với nam hài dù sao vẫn an tĩnh hơn một chút. Tuy rằng tính tình hoạt bát nhưng mà quy củ cơ bản vẫn biết. Đường Phương Kế thì không được như vậy, mới ngồi một hồi liền chịu không yên, cứ nhích tới
nhích lui muốn đi xuống chơi đùa. Thậm chí còn hướng Liễu mỹ nhân làm
mặt quỷ, Liễu mỹ nhân thân thiết nhìn Đường Phương Kế, hướng hắn lắc
đầu, để cho hắn không nên càn quấy, phải vâng lời La sườn phi.
Từ nhỏ La sườn phi tập võ, cho nên khí lực trên tay mạnh mẽ, một lúc ôm
cả hai hài tử ngồi cũng không mệt chút nào. Thảo nào La sườn phi kiêu
ngạo như vậy, muốn mắng người liền mắng. Ngoại trừ nhà mẹ đẻ lợi hại ra, bụng của nàng cũng không chịu thua kém. Có một đôi hài tử dựa vào, sẽ
không ai có thể lay động được địa vị của nàng ở Vương phủ.
Trong phòng có thêm hai hài tử nên náo nhiệt hẳn. Lúc này chợt nghe Ôn
di nương ngồi cạnh, ghé vào tai Cẩn Nương, nhỏ giọng nói: "La sườn phi
thấy ta không vừa mắt muốn tìm cơ hội thu thập ta, ta cũng không thể để
cho nàng được như ý."
Cẩn Nương cau mày, "Tỷ muốn làm cái gì? Tính tình La sườn phi nóng nảy, ngươi cũng đừng đối nghịch với nàng."
Tuy rằng nàng không thân cận lắm với Ôn di nương thế nhưng hai người ở
Vương phủ đều yếu thế như nhau. Tất nhiên Cẩn Nương có lúc cũng sẽ đứng
về phía Ôn di nương mà khuyên bảo. Nàng liếc nhìn Liễu mỹ nhân đang ngồi bên trái nàng thấy nàng ta vẫn chú ý Đường Phương Kế và Đường Phương
Dư, không để tâm đến nàng và Ôn di nương cho lắm. Cẩn Nương cũng yên
lòng, Liễu mỹ nhân nhìn thanh cao như vậy nhưng dù sao cũng là người của La sườn phi. Ở trước mặt nàng nói xấu La sườn phi, ai biết được nàng ta có nói lại cho La sườn phi hay không. Theo tính tình La sườn phi mà
nói, Ôn di nương và Cẩn Nương đều sẽ gặp xui xẻo.
Ôn di nương bĩu môi có vẻ xem thường, "Lục tài tử, không phải là ta nói
ngươi nhưng lá gan ngươi có phần quá nhỏ đi. Tuy La sườn phi lợi hại thế nhưng Vương phủ còn chưa tới phiên nàng định đoạt. Nói tới nói lui
trong Vương phủ chúng ta, Vương gia và Vương phi mới là người đứng đầu.
Ta thấy chỗ của La sườn phi và Lưu thứ phi, đoán chừng ngươi cũng không
có can đảm thân cận. Chỉ có Vương phi mới là chỗ dựa tốt nhất, ta khuyên ngươi sớm trung thành với Vương phi đi. Nói không chừng Vương phi sẽ
trọng dụng ngươi." Vẻ mặt Ôn di nương đắc ý, đối với Cẩn Nương chút
khinh thường.
Cẩn Nương cảm thấy buồn cười, nàng bị Ôn di nương khinh thường thì đúng
là thất bại. Nàng muốn nói với nàng ta không cần phải nhắc nhở, so với
nàng ta thì bản thân nàng hiểu rõ hơn nhiều. Chẳng qua Cẩn Nương đã sống qua hai kiếp, những cái khác không dám nói nhưng phải phòng bị với
người khác như thế nào, nàng rất là tâm đắc.
"Đa tạ Ôn di nương nhắc nhở."
Ôn di nương thấy Cẩn Nương không có nói gì nữa thì khó hiểu và thất
vọng, "Phía Vương phi, nếu ngươi có chủ ý thì ta có thể giúp ngươi
chuyển lời."
Cẩn Nương lắc đầu, "Chuyện của ta không phiền Ôn di nương quan tâm".
Ôn di nương thật sự mất hứng, vậy mà Lục Cẩn Nương này lại không tính
toán cho bản thân. Điều này làm cho Ôn di nương có cảm giác bực bội,
nàng ta đúng là không phân biệt tốt xấu. Hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, không cùng Cẩn Nương nói nữa.
Đối với hành vi ấu trĩ tới cực điểm của Ôn di nương. Cẩn Nương ngoại trừ buồn cười vẫn là buồn cười. Ôn gia như thế nào lại đưa một tiểu thư đầu óc có chút trì độn vào Vương phủ thế không biết?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT