Ba ngày trước, Cung ma ma mang theo tin tức tốt trở về Lục gia. Sau khi Tần phu nhân biết được, phản ứng đầu tiên chính là không tin. Tuy rằng bộ dạng Cẩn Nương tốt, dung mạo, khí chất đều không tệ nhưng so với các tiểu thư khác Cẩn Nương lại không thể sánh bằng, nhất là Vương phủ, lại là nơi không thiếu mỹ nhân. Vì vậy Tần phu nhân nhiều lần xác nhận cùng Cung ma ma, lại nghe nói đến trình tự sắc phong như thế nào, Tần phu nhân mới thật sự tin tưởng. Nàng bổng nhiên cảm thán, không ngờ Cẩn Nương còn có phúc khí này. Vừa mới tiến Vương phủ liền có cấp bậc, thật sự là ngoài dự đoán của mọi người.
Tần phu nhân mang theo Cung ma ma đi gặp Lão phu nhân, đem việc này bẩm báo cho lão nhân gia biết. Lục lão phu nhân lại thấy như là chuyện hiển nhiên, vui tươi hớn hở. Tần phu nhân còn tưởng rằng Lão phu nhân liệu sự như thần, kết quả vừa thấy căn bản không phải. Lục lão phu nhân kiến thức hữu hạn, nghe nói Cẩn Nương được phong làm tài tử, cũng chỉ cho là người bình thường hầu hạ Vương gia, tất nhiên sẽ được nâng làm di nương.
Chuyện Cẩn Nương được sắc phong lục phẩm, trong thời gian nhanh nhất truyền khắp Lục gia. Sau khi Mật Quất biết được tin, hung hăng khóc nháo một hồi với Phương ma ma: “Mẫu thân, lúc trước người lôi kéo ta không để ta cùng tiểu thư vào Vương phủ. Nay tiểu thư được thể diện, chúng ta lại . . . Mẫu thân, người đúng là hồ đồ mà.”
Lòng Phương ma ma tràn đầy tư vị, đối với thái độ bất mãn của Mật Quất, âm thanh lạnh lùng nói: “Khóc, chỉ biết khóc. Ngươi như thế nào không nghĩ đến Tam tiểu thư vì cái gì không cần ngươi theo cùng? Rõ ràng chính là ngươi làm sai chuyện gì, tiểu thư mới không thích ngươi. Ngay cả lão nương ta đều bị ngươi liên lụy”.
Mật Quất khóc thê thảm, khóc cho vận mệnh chính mình, khóc vì Cẩn Nương không niệm tình cũ. Nhưng mà nàng khóc đến mù hai mắt cũng là vô dụng.
Lục Trường Trung trở lại trong phủ nghe Tần phu nhân nói đến chuyện của Cẩn Nương thì vô cùng vui vẻ. Sau khi cao hứng qua đi, gọi Cung ma ma tới, cẩn thận hỏi, trầm ngâm một lát mới nói với Tần phu nhân: “Nha đầu Cẩn Nương kia nói không chừng thật có thể có chút tạo hóa. Nếu thật sự như thế, tương lai Lục gia chúng ta nhất định không tồi, Tín nhi cũng có trợ giúp. Phu nhân mau chuẩn bị đưa bạc vào thêm cho Cẩn Nương. Ở Vương phủ chi tiêu lại nhiều, trên tay ít bạc quá sợ là chống đỡ không được bao lâu”.
Tần phu nhân nghe nói việc đưa bạc, hơi hơi nhíu mày: “Lão gia, trước kia vì chuyện của lão gia, chúng ta tiêu phí khá nhiều. Nhị đệ gữi thư nói, chỗ của thúc ấy cũng xoay sở không kịp, nói chúng ta đợi ba tháng. Đến lúc đó thúc ấy sẽ cho quản gia mang bạc vào kinh, trong tay Cẩn Nương cũng còn một ít, có thể chống đỡ thêm mấy tháng. Không bằng chờ Nhị đệ đem tới mới đưa cho Cẩn Nương có được không?”.
Quả nhiên Lục Trường Trung không vui, hỏi: “Sổ sách chúng ta còn bao nhiêu?”
“Không nhiều đâu.” Dừng một chút, lặng lẽ nói số lượng.
Lục Trường Trung khẽ nhíu mày, quả nhiên không nhiều, vì thế nói: “Sự tình cũng không thể như vậy được. Phu nhân chỉ nghĩ đến nhà chúng ta không dư dả bao nhiêu, lại không nghĩ rằng Cẩn Nương được phân vị mà nhà mẹ đẻ nàng lại không bày tỏ chút gì, những người ở Vương phủ nhìn Cẩn Nương như thế nào? Người bên ngoài nghĩ Lục gia chúng ta ra sao? Chỉ sợ nói Lục gia cấp bậc lễ nghĩa cũng đều không hiểu. Bất luận thế nào, phu nhân cũng phải cho Cẩn Nương bạc đi. Ừm…Cứ đưa một ngàn lượng, mặt khác đưa thêm dược liệu và tơ lụa nữa. Tóm lại thể diện của Cẩn Nương, cũng là phúc khí Lục gia”.
Tần phu nhân nghĩ rằng một ngàn lượng cũng không tính nhiều, thấy chủ ý Lục Trường Trung đã định. Cũng không làm trái ý tứ hắn nữa, gật đầu, “Lão gia nói phải, là thiếp sai sót. Thể diện Tam nha đầu cũng là phúc khí của Lục gia. Thiếp sẽ phân phó người đi xử lý, chỉ là hôm nay Cung ma ma mới đên Vương phủ, vài ngày lại đi nữa, sợ là Vương phủ sẽ không đáp ứng”.
“Không sao, phu nhân cứ chuẩn bị cho tốt. Ta đi cho người nói với An tổng quản một câu, thời điểm đưa đến Vương phủ, hắn sẽ an bài người giao tận tay Cẩn Nương”.
_________________________________
Cẩn Nương nhìn rương lớn trước mặt, trong đầu liền thấy kỳ quái, không biết nhà mẹ đẻ đưa thứ gì đến đây? Lập Hạ và Lập Xuân biết điều, không đợi Cẩn Nương mở miệng liền lui ra ngoài. Cẩn Nương ra hiệu Lệ Chi mở ra, bên trong đều là dược liệu, còn có vải vóc tơ lụa. Phía dưới còn có hộp gỗ, Lệ Chi liền lấy giao cho Cẩn Nương
Hộp gỗ không khóa lại, Cẩn Nương mở ra, ở trên là thư Lục Trường Trung viết, phía dưới lại là mấy tấm ngân phiếu. Cẩn Nương đếm, tổng cộng một ngàn lượng. Trong lòng Cẩn Nương hiểu được liền mở thư xem. Trong thư Lục Trường Trung nói rằng mọi người trong phủ rất quan tâm nàng, đều hy vọng nàng tốt. Biết được nàng được phong tài tử đều cao hứng thay . Cuối cùng căn dặn Cẩn Nương bất cứ việc gì đều phải cẩn thận, cân nhắc trước sau. Cuối cùng mới nói cho Cẩn Nương một ít ngân phiếu, nếu không đủ thì sẽ cho người đưa đến thêm.
Cẩn Nương gấp thư lại, trong lòng cảm thấy phức tạp. Đối với Lục Trường Trung, nàng cũng có chút oán hận. Nếu Lục Trường Trung làm việc cẩn thận, quan hệ chốn quan trường thật tốt, cũng sẽ không bị người ta đẩy ra làm kẻ chết thay. Nàng cũng không phải hy sinh chính mình cả hai kiếp, chỉ vì tìm lối thoát cho ông ấy. Hy sinh để bảo trụ Lục gia, nghe giống như thật là vĩ đại nhưng lại không có người hỏi đến tâm tư nàng một câu.
Nay sự tình đã định, oán hận cũng không còn như trước nữa. Lần đầu tiên nhận thư của phụ thân mình, cái loại tâm tình này rất khó hình dung. Không hoàn toàn vui sướng, lại có chút ủy khuất nhưng cũng không biết làm sao, thật sự phức tạp.
“Tiểu thư làm sao vậy?”. Lệ Chi thấy vẻ mặt Cẩn Nương bất thường, lo lắng hỏi.
Anh Đào nghe được Lệ Chi hỏi, ngẩng đầu nhìn Cẩn Nương, “Tiểu thư, trong thư viết cái gì vậy?”
Cẩn Nương lắc đầu, “Không có việc gì, ta chỉ là có chút nhớ nhà.”
“Thì ra là việc này, nô tỳ cũng vậy, rất nhớ mấy hảo tỷ muội trong phủ. Bất quá cũng may là tiểu thư đã có danh phận, người cũng đừng thương tâm. Về sau thời gian sẽ trôi qua nhanh lắm, không chừng có cơ hội về phủ thì sao”. Lệ Chi cười khuyên giải
Cẩn Nương gật đầu, Lệ Chi nói không sai. Nếu cấp bậc của nàng cao, dĩ nhiên cũng có cơ hội về nhà mẹ đẻ.
Lệ Chi nghĩ đến một việc khác, “Tiểu thư, Quế ma ma có nói với nô tỳ nhắc nhở tiểu thư, hôm nay Vương gia chỉ sợ sẽ đến đây. Tiểu thư chuẩn bị cho thật tốt nhưng cũng đừng chậm trễ Vương gia”.
Cẩn Nương đem thư tín cất đi, lại đưa ngân phiếu giao cho Lệ Chi giữ, sau đó nói: “Việc này ta cũng có nghĩ đến nhưng vẫn là muốn Quế ma ma nhắc nhở nhiều một chút”.
“Tiểu thư có muốn nô tỳ chải cho người kiểu tóc khác không? Nô tỳ mới theo Quế ma ma học được hai kiểu, nhân dịp này muốn khoe khoang trước mặt tiểu thư”. Anh Đào cười hì hì, nàng lúc nào cũng lạc quan so với Lệ Chi rất nhiều.
“Được, hôm nay xem tay nghề Anh Đào đến đâu rồi. Nếu đẹp thì ta nhất định thưởng cho, còn không thì ngươi phải chịu phạt đó”. Tâm tình Cẩn Nương cũng tốt lên
“Tiểu thư yên tâm đi, sẽ không khiến tiểu thư thất vọng đâu. “
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT