Cẩn Nương vừa bước ra khỏi cửa phòng, bọn người Lập Xuân cảm thấy trước mắt sáng ngời. Y phục và trang sức phối hợp rất đều, duy chỉ có kiểu tóc thì đã đổi mới. Tóc được búi lên nhưng có lọn rủ xuống hai bên vành tai, làm cho người khác có cảm giác lười biếng. Mà kiểu tóc này cũng đúng lúc che đậy được dấu vết mờ ám.

Cẩn Nương soi gương, chính mình cũng rất hài lòng. Không nghĩ tới tay nghề Quế ma ma tốt như vậy, Anh Đào rất kích động, hai mắt lấp lánh nhìn Quế ma ma, tính toán theo Quế ma ma học chút ngón nghề.

Thời điểm dùng điểm tâm, Cẩn Nương phát giác thái độ bốn nha đầu Lập Xuân đối với nàng đã có biến hóa, càng thêm cung kính hơn. Hai tiểu nha đầu Đông Nhi và Hạnh Nhi trước mặt nàng cũng khá quy củ, không dám tùy ý ngắm loạn, hiển nhiên đã được nhắc nhở qua. Đi ra trước sân viện, thấy mấy người Thôi ma ma đang nói chuyện bổng dừng lại khi thấy nàng, ý tứ nịnh nọt trong mắt nhìn sơ qua cũng đủ hiểu.

Cẩn Nương khẽ gật đầu với mọi người, thái độ nàng đối với bọn họ cũng không có thay đổi, vẫn giống như trước. Lần này Cẩn Nương để Lệ Chi ở lại trông coi phòng, chỉ dẫn theo Anh Đào cùng với Lập Xuân, Lập Hạ.

Lần thỉnh an hôm nay so với ngày đầu yên tĩnh mà cũng an toàn hơn nhiều. Không có hai người La sườn phi và Ôn di nương nên một mình Lưu thứ phi cũng không gây sóng gió gì mấy.

Cẩn Nương tận mắt thấy Lưu thứ phi bới móc Liễu mỹ nhân nhưng người ta chẳng mở miệng, cũng không thèm nhìn đến. Lưu thứ phi cảm thấy không thú vị, tự nhiên liền buông tha khiêu khích. Cẩn Nương thầm nghĩ bản thân đúng là vừa học một chiêu, đối phó với địch nhân, biện pháp tốt nhất chính là triệt để bỏ qua.

Xem ra Liễu mỹ nhân cao thâm hơn so với La sườn phi, chỉ tiếc La sườn phi lại tự cho mình là đúng, nghe không vào những lời Liễu mỹ nhân nói. Trong lòng cũng nghi vấn, khí chất của Liễu mỹ nhân thế này sao lại theo phe La sườn phi? Về phần Lưu thứ phi và Lý phu nhân, đều cùng một loại người, cho nên đi với nhau cũng không kỳ quái.

Sau khi thỉnh an Vương phi, Cẩn Nương liền im lặng thối lui sang một bên, không phải chuyện cần thiết tuyệt không nói lời nào. Nhưng nàng muốn yên tĩnh, người khác chưa hẳn để nàng được như ý. Nàng chỉ cảm thấy một đạo ánh mắt sắc bén dừng ở trên người mình, tựa hồ đang đánh giá nàng. Cẩn Nương lập tức thẳng lưng lên, vụng trộm dò xét, hiển nhiên là Vương phi đang nhìn nàng. Nàng chợt cúi đầu xuống, không dám nhìn lén nữa, đơn giản là ánh mắt Tề Vương phi quá mức ác liệt, khiến nàng không chịu nổi. Vì sao Tề Vương phi nhìn nàng như vậy? Chẳng lẽ trên người nàng có cái gì làm người khác chú ý sao?

Lưu thứ phi dịu dàng cười nói: "Hôm nay kiểu tóc Lục tiểu thư thật mới lạ, muội nhớ trước đây cũng từng nhìn thấy qua trên người Vương phi, không biết có nhớ lầm không?!".

Không lẽ kiểu tóc gây họa? Tinh thần Cẩn Nương chợt thấp thỏm không yên.

Tề Vương phi cười tủm tỉm, híp mắt nhìn Lưu thứ phi, "Trí nhớ muội muội thật tốt, bổn phi còn không nhớ rõ nữa".

"Vương phi khen nhầm rồi, sự tình của người tất nhiên muội phải để ở trong lòng". Vẻ mặt Lưu thứ phi nịnh nọt cười.

Phòng ma ma chen vào nói, "Lưu thứ phi nhớ không lầm, lão nô nhớ rõ Vương phi cũng từng vấn kiểu tóc như thế, Vương gia rất là yêu thích. Chỉ là về sau Quế ma ma bị thương ở tay, nên không vấn tóc nữa. Không nghĩ tới, hôm nay lại nhìn thấy trên người Lục tiểu thư, nếu không lão nô cũng chẳng nhớ nổi."

Cẩn Nương cảm nhận được mối nguy hiểm, gấp gáp bước lên phía trước, quỳ trên mặt đất, "Thần thiếp có tội, đã khiến Vương phi khó chịu, xin Vương phi lượng thứ".

Lưu thứ phi cười nói: "Lục tiểu thư đây là sao vậy? Lá gan như thế nào mà nhỏ thế? Vương phi, người xem bộ dạng Lục tiểu thư có giống con mèo nhỏ hay không?"

Toàn thân Cẩn Nương khó chịu, nàng cùng Lưu thứ phi không có thù oán, chỉ là một người không danh không phận, lại không uy hiếp đến nàng ta, tại sao lại gây khó dễ cho mình?

Liễu mỹ nhân một mực không có mở miệng vậy mà lại lên tiếng, "Những lời Lưu tỷ tỷ nói khiến ai nghe mà không thấy sợ hãi?! Lưu tỷ tỷ cũng không biết thương tiếc người khác một chút, suốt ngày gây khó dễ để thể hiện bản lãnh của mình, Lưu tỷ tỷ cảm thấy rất thú vị sao?"

Cẩn Nương cảm kích nhìn Liễu mỹ nhân, không nghĩ tới vậy mà nàng giúp chính mình nói chuyện. Sắc mặt Lưu thứ phi không thay đổi, chỉ cười mỉm. Bất quá không cần nàng ra mặt, tự động Lý phu nhân bên cạnh liền phụ họa: "Liễu muội muội thật là hiểu ý người, bất quá Lưu tỷ tỷ chỉ tùy tiện nói thôi. Nhìn Liễu muội muội sốt ruột, người không biết còn tưởng rằng Lục tiểu thư và muội là thân thích nữa đấy".

Liễu mỹ nhân nghiêng mắt nhìn Lý phu nhân, "Theo lời Lý phu nhân dạy bảo thì thân thích mới có thể nói giúp. Chẳng lẽ không cho phép người khác nói lên câu công đạo sao? Đây là quy củ của Vương phủ hay sao? ta như thế nào lại không biết. Nếu không thì chính là quy củ của Lý phu nhân".

"Miệng lưỡi Liễu muội muội thật bén nhọn, đúng là người đọc qua sách vở. Bất quá Liễu muội muội cũng đừng bẻ cong lời ta nói, ai ai trong vương phủ so ra đều kém muội muội rất nhiều. Nếu thời điểm La sườn phi sinh sự, Liễu muội muội cũng có thể giúp đỡ như thế, ta nghĩ La sườn phi cũng không trở nên hồ đồ mà ăn nói lung tung, đến nỗi bị Vương phi cấm túc."

"Ngươi... " Liễu mỹ nhân khó thở.

Lý phu nhân này đúng là âm hiểm, xảo trá. Nàng ta đang châm ngòi ly gián, chuyện hôm nay tuyệt đối sẽ rơi vào tai La sườn phi. Nếu có người cố ý đem những lời Lý phu nhân phóng đại, nói không chừng Liễu mỹ nhân và La sườn phi sẽ sinh ra hiềm khích. Cẩn Nương cảm thấy không thể để cho Lý phu nhân kiêu ngạo như vậy, mấu chốt ở chổ Tề Vương phi còn chưa tỏ rõ thái độ nên nàng đánh bạo, nói: "Hồi bẩm Vương phi, thần thiếp xin nói ra suy nghĩ của mình."

Tề Vương phi nhàn nhạt nhìn Cẩn Nương, "Có lời gì thì cứ nói."

"Vâng." Cẩn Nương đắn đo nói: "Vương phi, hôm nay đều là lỗi của thần thiếp, mới khiến cho Lý phu nhân và Liễu mỹ nhân tranh chấp. Mong rằng Vương phi không trách tội hai vị tỷ tỷ. Nói đến nói đi, đều là kiểu tóc này gây họa, nếu sớm biết như thế, thiếp tuyệt đối không dám vấn. Kính xin Vương phi tha thứ thiếp còn trẻ không hiểu chuyện, cho thiếp một cơ hội sửa đổi."

"Lục tiểu thư thật rất biết nói chuyện. Vương phi, muội thấy Lục tiểu thư cũng là thật tâm nhận sai, không bằng Vương phi coi như bỏ qua đi".

Lưu thứ phi! Ngươi không nói lời nào sẽ chết sao?! Cái gì gọi là thành tâm nhận sai, bị nàng ta nói thế, vậy mà biến thành nàng thật sự sai, hoàn toàn sai.

Tề Vương phi bưng tách trà, khẻ gạt lá trà qua một bên, nhẹ nhàng thổi hai cái, sau đó hớp một ngụm nhỏ, khen: "Trà hôm nay đúng là ngon lắm".

Phòng ma ma cười nói, "Tay nghề pha trà của Xuân Phân càng ngày càng tiến bộ rồi, đều do Vương phi dạy dỗ tốt".

Tề Vương phi cười cười, lúc này mới nhìn Cẩn Nương, "Lục tiểu thư, Quế ma ma ở chổ ngươi tốt chứ?"

"Hết thảy đều tốt". Cẩn Nương nhất thời không nắm bắt được tâm tư Vương phi.

"Tính tình Quế ma ma như vậy, không nghĩ tới ở chung với ngươi chỉ hai ba ngày, liền chịu vì ngươi mà vấn tóc. Nhớ ngày đó, thời điểm Quế ma ma ở trong viện này, bổn phi phải phí hết tâm tư một phen, Quế ma ma mới bằng lòng vấn tóc cho bổn phi đấy."

Tề Vương phi nói nghe rất bình thường, giọng điệu cũng rất bình thường nhưng rơi vào trong tai Cẩn Nương, trái tim lại muốn nhảy ra ngoài. Hết rồi...đúng là hết rồi, không nghĩ tới một cái kiểu tóc vậy mà rước phải oán hận của Vương phi. Nên hóa giải việc này như thế nào? Bất kể ra sao, tuyệt đối không thể để cho sự tình chuyển biến xấu được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play