Lúc còn trẻ, Phương Tuyết Mai rất vui vẻ, còn chưa bị phát tướng, dáng người cũng uyển chuyển như Phương Hiểu Quỳ. Nhưng bởi vì gia cảnh cô ta không tốt, lại chỉ có bằng cấp hai nên Nhà họ Thẩm vô cùng phản đối hôn sự của cô ta với anh cả Thẩm Tự Chước. Nhưng khí huyết trẻ tuổi của thanh niên, mọi người càng phản đối, thì lại càng muốn lấy cho bằng được. Anh cả Thẩm gạt bỏ muôn vàn khó khăn, vẫn cưới Phương Tuyết Mai về nhà.
Phương Tuyết Mai rất biết làm người, kính già yêu trẻ, vui vẻ thân thiện với mọi người, anh cả Thẩm và cô ta kết hôn hai năm đầu, trải qua cuộc sống vô cùng thoải mái. Nhưng từ lúc mang thai Thẩm Tử Hiên, Phương Tuyết Mai liền dựa vào chứng u buồn trước khi sinh, khiến cho anh cả Thẩm sang tên hai cửa hàng cho cô ta, sinh Thẩm Tử Hiên xong, lại muốn một cửa hàng nữa. Anh cả Thẩm là người thành thật, cảm thấy nếu hai người đã là vợ chồng, Phương Tuyết Mai lại sinh con không dễ dàng, muốn dụ dỗ cô ta vui vẻ nên cũng thỏa mãn ý của cô ta.
Phương Tuyết Mai lại là người hết sức có đầu óc buôn bán, dưới tính toán tỉ mỉ ba cửa hàng trong tay cô ta càng kinh doanh càng náo nhiệt. Lúc này Thẩm Tử Hiên đã tròn hai tuổi rồi, cũng không cần cô ta ngày đêm chăm sóc. Cô ta liền mời một giúp việc, còn bản thân cô ta chỉ chuyên tâm xử lý chuyện cửa hàng. Còn Anh cả Thẩm, trong một lần buôn bán bởi vì quyết định sách lược sai lầm, nhất thời quay vòng vốn không được. Lúc này Phương Tuyết Mai nói có thể đưa tiền lời cửa hàng cho Anh cả Thẩm, nhưng với điều kiện là phải cho cô ta ba phần trăm cổ phần.
Anh cả Thẩm đã lấy nhà cửa đi thế chấp nhưng vẫn thiếu hơn vài trăm vạn, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đồng ý với điều kiện của Phương Tuyết Mai. Lúc người lớn nhà họ Thẩm biết chuyện này, cũng nhắc nhở Anh cả Thẩm phải đề phòng Phương Tuyết Mai. Nhưng Phương Tuyết Mai vẫn giống như trước đây, gặp người đều nói lời hay, ở nhà cũng chăm sóc anh cả thẩm chu đáo. Anh cả Thẩm vốn dĩ cảm thấy người lớn đã khiến Phương Tuyết Mai uất ức, bây giờ Tuyết Mai lại giúp anh ta vượt qua cửa ải khó khăn, nên trên tâm lý, ngược lại càng muốn che chở cho vợ của mình.
Lúc Thẩm Tử Hiên lên tiểu học năm thứ hai, Anh cả Thẩm bị một trận bệnh nặng, bệnh tình nguy kịch đến nỗi gửi giấy xuống hai lần, thiếu chút nữa không cứu được. Trong nửa năm này, đều do Phương Tuyết Mai giúp đỡ xử lý chuyện buôn bán. Chờ Anh cả Thẩm lành bệnh xuất viện, phát hiện mình không còn gì cả. Anh ta mở một công ty có khoảng hơn năm mươi người, năm mươi người này đều bị oai của Phương Tuyết Mai mà ngoan ngoãn nghe lời. Sau lần đó, vô luận Anh cả Thẩm nói gì, những người đó đều phải đi hỏi ý kiến của Phương Tuyết Mai.
Anh cả Thẩm uyển chuyển nói với Phương Tuyết Mai, thì lúc đó Phương Tuyết Mai lại khóc lóc, nói là cảm thông anh ta mới vừa khỏi bệnh, không muốn anh ta vất vả quá mức nên mới làm thay. Nếu Anh cả Thẩm hoài nghi, cô ta có thể lập tức trả lại ba phần trăm cổ phần này vô điều kiện.
Lấy lui làm tiến như thế, Anh cả Thẩm ngược lại cảm thấy áy náy, sau lần đó cũng không dám hỏi tới nữa. Sau khi đến thời cơ chín mùi, Phương Tuyết Mai đột nhiên tự lập một công ty khác, khiến công ty của Anh cả Thẩm chia năm xẻ bảy. Nhân viên chạy mất quá nhiều, không thể lấp vào chỗ trống trong một sớm một chiều. Công ty của Anh cả Thẩm kiên trì ba tháng, cuối cùng vẫn tuyên bố phá sản.
Sau lần đó Anh cả Thẩm không gượng dậy nổi, chỉ lo kinh doanh một cửa hàng nhỏ trong tay mình, bình thường cũng không mấy để tâm, khó khăn lắm mới cân bằng thu chi.
Đàm Như Ý nghe Thẩm Tự Chước nói xong đoạn này, lại càng thêm khiếp sợ. Cô không ngờ nhìn Phương Tuyết Mai bình dị gần gũi mà lòng dạ thâm sâu như thế.
“Sau này cô ta có việc tìm cô thì cứ từ chối là được.”
Đàm Như Ý thở dài, cuối cùng cũng hiểu được thủ đoạn mà Phương Tuyết Mai sử dụng: Đầu tiên cho bạn lợi ích, dụ dỗ bạn vui vẻ, chờ bạn nếm đủ mùi vị ngon ngọt rồi, sau đó sẽ ra điều kiện với bạn. Cô mới đồng ý đưa Thẩm Tử Hiên đi thăm trường học, cũng chính bởi vì nhận vòng tay, bắt người tay ngắn, không cách nào từ chối.
Một lát sau, Đàm Như Ý lại hỏi: “Vậy...... Phương Hiểu Quỳ......”
Mới đầu Phương Tuyết Mai có ý tính tác hợp Phương Hiểu Quỳ với Thẩm Tự Chước, cô t cảm thấy hai chị em gả cho hai anh em, cũng coi như một đoạn giai thoại thân càng thêm thân. Nhưng bất kể cô ta nói bóng nói gió hay nói rõ thế nào, tạo ra bao điều kiện thì Thẩm Tự Chước vẫn cứ thờ ơ. Chú ba của Thẩm Tự Chước là Thẩm Tri Thường, kết hôn hơn hai mươi năm vẫn không có con. Năm xưa, vợ ông bị xảy thai không được xử lý kịp thời dẫn đến sau này không thể nào sinh con được nữa. Vốn dĩ quyết định đời này không cần con cái, nhưng đến tuổi trung niên mà dưới gối không có con, rốt cuộc vẫn không cam lòng.
Phương Tuyết Mai nhìn đúng cơ hội này, giao Phương Hiểu Quỳ cho Thẩm Tri Thường. Chuyện xảy ra sau đó, quấy rối Nhà họ Thẩm đến long trời lỡ đất. Ông cụ Thẩm vốn là người truyền thống, cực kỳ coi trọng luân lý đạo thường, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy dưới mí mắt, nhất định đã đánh cho ông một bạt tai thật vang dội.
Sau đó Phương Hiểu Quỳ thuận lợi sinh ra một đứa trẻ, Thẩm Tri Thường tới cửa nhận tội, ở ngoài cửa nhà Ông cụ Thẩm quỳ một đêm. Rốt cuộc Ông cụ Thẩm cũng hiểu chấp niệm của Thẩm Tri Thường, mà nay ván đã đóng thuyền, dù sao cũng không thể bóp chết đứa trẻ kia, thở dài cả đêm cũng mặc kệ muốn làm gì thì làm.
Mà trong chuyện này, vợ của Thẩm Tri Thường là người bị hại lớn nhất, hôm nay ở nước ngoài, đã hơn một năm không trở lại. Sau khi chuyện xảy ra, bà quả quyết nói ly hôn, nhưng Thẩm Tri Thường không đồng ý.
Đàm Như Ý nghe xong một hồi lâu cũng không biết đáp lại như thế nào, cô cho rằng những chuyện lộn xộn bê bối này chỉ có ở những vùng nông thôn hẻo lánh. Vậy mà một nhà dòng dõi như Nhà họ Thẩm cũng ẩn lang giấu cẩu như thế.
Đàm Như Ý chợt sinh ra mấy phần đồng tình với Thẩm Tự Chước, cô vốn cho rằng người như anh từ nhỏ chưa từng trải qua cản trở, được người ta che chở mà lớn lên. Nhưng Thẩm Tự Chước cũng có cuộc sống quan hệ thân thích phức tạp giống y như cô, lúc nào cũng có tình nghĩa không làm không được, không thể không đối mặt nói chuyện.
Thẩm Tự Chước chợt quay đầu nhìn cô, “Hù dọa cô?”
Đàm Như Ý vội vàng lắc đầu, “Không có, chỉ là...... Cảm thấy có chút phức tạp.”
Thẩm Tự Chước “Ừ” một tiếng, qua một hồi lâu, còn nói, “Sẽ không để cho cô đối mặt đâu.”
Đàm Như Ý rũ mí mắt xuống, nghĩ thầm, vốn dĩ là người ngoài, làm gì đến phiên cô đối mặt.
Sau một lúc lâu, xe lái vào chung cư, dừng lại trước nhà để xe, Đàm Như Ý đang muốn mở cửa xe bỗng ngừng động tác, xoay người nhìn Thẩm Tự Chước, có mấy phần chần chừ. Cô hết sức may mắn vì chuyện không giải thích được mà cô và Thẩm Tự Chước đã giải hòa, thật sự có vài lời dù sao cũng phải nói rõ ràng.
“Thế nào?”
Đàm Như Ý cắn cắn môi, “Anh Thẩm, thật xin lỗi.”
Thẩm Tự Chước nhìn cô, “Thật xin lỗi cái gì?”
Đàm Như Ý cúi đầu, cố gắng tìm từ, “Không phải tôi thiếu tiền mới nấu cơm mỗi ngày, là do tôi tự nguyện. Tôi rất thích nấu cơm, thấy Anh Thẩm thích ăn, tôi cũng cảm thấy rất vui mừng.” Cô hơi trừng mắt lên, “Tôi cũng không phải...... Đối với ai cũng khách khí.”
Thẩm Tự Chước nhất thời không lên tiếng. Không gian rất yên tĩnh, chỉ còn nghe được tiếng động cơ xe hơi vẫn đang hoạt động. Đàm Như Ý có chút thấp thỏm, hô hấp cũng không tự giác mà chậm lại.
Chốc lát, ánh mắt của Thẩm Tự Chước dừng lại trên người cô, rốt cuộc mở miệng, “Như vậy thì về sau đừng gọi tôi là ‘Anh Thẩm’ nữa.”
“Hả?” Lông mi Đàm Như Ý run rẩy, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tự Chước, “Vậy...... Vậy thì gọi thế nào?”
Thẩm Tự Chước không trả lời, yên lặng mấy giây, “Xuống xe thôi.”
—
Ngày đi thăm trường học, là hoạt động bảo lưu của trường học. Mở ra ba ngày tham quan này là để phụ huynh và học sinh có thể ngẫu nhiên đi vào bất kỳ một lớp nào đó nghe giảng, chấm điểm cho giáo viên. Lần đầu tiên Đàm Như Ý tham gia nên có chút thấp thỏm, “Nếu điểm số thấp thì có ảnh hưởng không?”
Lương Kính Xuyên cười nói: “Có thể có ảnh hưởng gì chứ, cũng không phải là dạy chính thức, để cho phụ huynh có cảm giác tham dự mà thôi.”
Nếu muốn mở cửa đón khách thì trước tiên phải quét dọn phòng sạch sẽ. Thứ hai sẽ cho tan học sớm một tiếng, tất cả thầy trò ở lại làm tổng vệ sinh. Ngoài cửa sổ tầng mây đè xuống rất thấp, sắc trời ảm đạm, nhìn có chiều hướng như muốn mưa, Lương Kính Xuyên có chút rầu rỉ, “Để bọn nhỏ ở lại thì đợi lát nữa sẽ không về được rồi.”
Sau khi bàn bạc, để bọn nhỏ lau kính xong thì cho về hết, bọn họ ở lại quét dọn mạng nhện trên trần nhà. Dọn dẹp một lát, cô giáo Mã liên tục nhìn đồng hồ, Đàm Như Ý cười một cái nói, “Cô giáo Mã, nếu không chị cứ về trước đi, còn phải đi đón con đúng không?”
Lương Kính Xuyên tán thành, “Cũng không còn lại bao nhiêu, tôi với cô giáo Đàm từ từ quét là được.” Anh ta nghiêng đầu nhìn Đàm Như Ý, “Cô giáo Đàm, cô có cần vội trở về không?”
Đàm Như Ý trầm ngâm, “Tôi nói trước một tiếng là được.” Cô để khăn lau xuống, lấy điện thoại di động ra đi tới một bên nhỏ giọng gọi điện thoại cho Thẩm Tự Chước, “Anh Thẩm, hôm nay có thể sẽ trở về trễ một chút, phải tổng vệ sinh ở trường học.”
Thẩm Tự Chước hỏi: “Mang dù chưa?”
Ngoài cửa sổ có mấy cây hải đường, cành lá bị gió cuốn bay tứ tung. “Không mang, quên xem dự báo thời tiết.”
Yên lặng chốc lát, Thẩm Tự Chước nói: “Tôi tới đón cô.”
“Không cần phiền anh đâu, tôi ngồi xe buýt......”
“Ba mươi phút sau tôi đến.”
Đối với những lúc Thẩm Tự Chước không cho xen vào, Đàm Như Ý cũng không biết nên cảm thấy vui mừng hay là mất hứng. Lương Kính Xuyên thấy cô cười khúc khích với điện thoại, không nhịn được nói đùa: “Cười đến vui vẻ như vậy, trong nhà làm cho cô món ăn ngon?” Lương Kính Xuyên vẫn cho rằng Đàm Như Ý đang sống cùng cha mẹ.
Đàm Như Ý vội vàng thu lại nụ cười, “Không có việc gì. Thầy giáo Lương, chúng ta mau quét cho xong đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT