Buổi chiều Mẫn Thiên Hữu cùng Vân Hi ngồi máy bay về nước, ở Paris hơn một tháng này, khoảng cách giữa bọn họ đã gần nhau hơn, hiện tại nên là lúc đối mặt sự thật, mà trãi qua bao nhiều việc, nàng thấu hiểu tấm lòng của hắn, càng thêm xác định rồi chính mình muốn cùng hắn cùng một chỗ.

“Em cứ ngủ đi, khi nào đến anh sẽ gọi, Mẫn Thiên Hữu săn sóc đem chăn lông bao phủ cả người Vân Hi, giúp nàng mang vào miếng che mắt, tối qua bị ép buộc đến khuya mới ngủ, nàng nhất định mệt muốn chết rồi.

Vân Hi cũng không có nói thêm nữa, mà liền nặng nề đi vào giấc ngủ, Mẫn Thiên Hữu thì chuyên chú nhìn nàng, trước khi về nước hắn đã nghe một tin tức của Mẫn Bác Luân, ông đã ngoan tuyệt nói, nếu không đem Vân Hi trở về bên cạnh Thiên Hợp, ông sẽ cùng hắn đoạn tuyệt tình cha con.

Mẫn Thiên Hữu lạnh lùng cười, hắn máu lạnh hoàn toàn là kế thừa từ Mẫn Bác Luân đich, ông còn có thể ra tay với cháu ruột của mình thì còn có cái gì cố kỵ nữa đâu?

Cho dù là hắn đã được sự đồng ý của Thiên Hợp để có được Vân Hi, còn chưa nói hiện tại đối với Mẫn Bác Luân, Mẫn Thiên Hữu là người duy nhất có thể dùng để chống lại Mẫn Hiếu Triết, hắn muốn biết ông ta có thể vì Mẫn Thiên Hợp mà trả giá đến trình độ nào!

Vân Hi kỳ thật đã sớm thức dậy, nhưng nhìn đến Mẫn Thiên Hữu bộ dáng thâm trầm, cũng không có đi quấy rầy hắn, đợi đến khi ra khỏi sân bay, lúc Niếp Thịnh lái xe tới đón bọn họ, Mẫn Thiên Hữu trước đem Vân Hi đưa về biệt thự của hắn ở phía đông, một biệt thự rất đẹp, cảnh trí trong lành, hiện tại nàng đã cùng Mẫn Thiên Hợp ly hôn, tự nhiên không lý do trở về Mẫn gia, nhưng nàng rất rõ ràng, Mẫn Thiên Hữu kế tiếp phải đối mặt với người nào, sẽ làm hắn rất áp lực.

“Em nghỉ ngơi thật tốt, anh đi công ty, buổi tối trở về cùng em“, Mẫn Thiên Hữu an bài cho Vân Hi trong một phòng lớn ở tầng năm của tòa nhà, phương tiện thiết bị đều đầy đủ hết, Mẫn Thiên Hữu cũng yên tâm đem nàng ở tại chỗ này, chờ hắn xử lý xong vấn đề cùng Mẫn Bác Luân, lúc đó sẽ lại làm cho nàng về công ty, hắn đã quen nàng tại bên người mỗi ngày.

Vừa trở lại Thiên Thừa, Mẫn Thiên Hữu cởi xuống trên người tây phục, ngồi một đêm trên máy bay, hắn còn không có kịp chợp mắt, tuấn mỹ ngũ quan có thêm một tầng mệt mỏi, Mandy đã pha một ly cà phê đưa đến văn phòng hắn, sau lưng Mẫn Bác Luân liền nổi giận đùng đùng chạy đến.

Ông nguyên bản nghĩ đến đứa nhỏ bị mất là ông trời đang giúp ông, ít nhất không cần tự mình động thủ, làm ngăn cách thêm tình cảm cha con, Mẫn Bác Luân như thế nào cũng không tưởng đến, chỉ vài ngày Mẫn Thiên Hữu thế nhưng mang theo ả đàn bà kia biến mất dưới mắt mình, mặc kệ Mẫn Bác Luân vận dụng nhiều nhân lực vật lực đi tìm, cũng chưa nghĩ đến Mẫn Thiên Hữu thế nhưng mang theo Lăng Vân HI xuất ngoại.

Biến mất, dĩ nhiên là hơn một tháng!

“Con còn có mặt mũi xuất hiện ở trước mặt ta! “, Mẫn Bác Luân đẩy cửa ra liền gầm thét một hồi, Mẫn Thiên Hữu không hờn giận cau lại mày, hắn biết trở về sẽ tránh không được Mẫn Bác Luân trách cứ, mà hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý, kết quả xấu nhất chính là buông tay hết thảy hiện tại đang có được, nhưng hắn có trăm phần trăm nắm chắc, Mẫn Bác Luân sẽ không lấy Thiên Thừa ra đặt cược, bởi vì một khi hắn rời đi, nơi này sẽ thuộc về người khác.

Mẫn Bác Luân cùng Mẫn Bác Đào đấu nhau hơn nửa đời người, cuối cùng Thiên Thừa cũng nằm trong tay Mẫn Bác Luân, ông ta tự nhiên sẽ không chắp tay đưa cho người khác, chỉ cần Mẫn Hiếu Triết một ngày còn ở Thiên Thừa, Mẫn Thiên Hữu chính là lá chắn, mà ông ta cho dù có rời khỏi Thiên Thừa cũng vẫn có thể có được đế nghiệp này.

Phía sau Mẫn Thiên Hữu còn có ba tập đoàn tài phiệt chống đỡ (ba người bạn của Mẫn Thiên Hữu, chung hệ liệt với truyện này J) , Mẫn Bác Luân không hồ đồ, nếu chỉ muốn đạt được mục đích của ông sẽ chỉ nổi lên phản tác dụng.

“Con đem Lăng Vân Hi đưa trở về, ta coi như cái gì cũng không có phát sinh qua ” Mẫn Bác Luân chú ý tới hình tượng của mình, Niếp Thịnh và Mandy còn đang ở trong phòng tổng giám đốc, Mẫn Thiên Hữu cho phép, bọn họ mới lui đi ra ngoài, mà đây công ty này, Mẫn Bác Luân đã thoái vị tất nhiên phân lượng tiếng nói kém xa với Mẫn Thiên Hữu.

“Con có thể mang Vân Hi trở về, bất quá, điều kiện tiên quyết là, cô ấy phải là vợ con ” Mẫn Thiên Hữu không nhanh không chậm xoay ghế dựa, hoàn toàn không đem Mẫn Bác Luân đang đào trời tức giận xem ở trong mắt, tất nhiên hắn đã thực xin lỗi anh trai rồi, vậy hắn phải làm cho tới cùng, kiên quyết không buông ra Vân Hi, mà hắn cũng không cho rằng đây là một đoạn cảm tình sai lầm.

“Mẫn Thiên Hữu ” Mẫn Bác Luân gầm lên nhìn trong mắt Mẫn Thiên Hữu không có một chút sợ hãi nào, thậm chí ở phương diện nào đó, Mẫn Thiên Hữu làm so với ông còn muốn xuất sắc, nhưng chỉ một ả đàn bà mấy lần nghịch ý ông, trước kia ông bức bách hắn đính hôn, hắn lại đối với phụ nữ không có hứng thú, không nghĩ tới khi hắn coi trọng một người, dĩ nhiên lại là vợ của Thiên Hợp, một khi quan hệ đến Mẫn Thiên Hợp, ông luôn luôn phản ứng dữ dội, muốn bảo hộ Thiên Hợp bị thiếu khuyết, dù Thiên Hợp cũng không cảm kích, ông cũng nghĩ muốn cho Thiên Hợp có một cuộc sống bình thường.

“Ba, chuyện này con sẽ không nhượng bộ, ngoại trừ Vân Hi, con cái gì đều có thể nghe lời ba!” Mẫn Thiên Hữu thỏa hiệp, nếu không phải là con Mẫn Bác Luân, hắn cũng sẽ không chơi trò chơi này, vì căn bản Mẫn Hiếu Triết còn không phải là đối thủ của hắn!

“Tốt lắm, con muốn người đàn bà này ta cũng không phản đối, nhưng phải bắt cô ta thụ tinh trên ống nghiệm, sinh cho Thiên Hợp một đứa con.” Mẫn Bác Luân hai tròng mắt đen rõ rệt âm u, sáu năm qua Mẫn Thiên Hợp tự giam chính mình với bên ngoài, không có một người phụ nữ nào có thể tới gần hắn, nhưng Lăng Vân Hi có thể, Thiên Hợp không bài xích cô ta, hơn nữa hắn cũng không cần một người có tâm kế riêng, Lăng Vân Hi tất cả đều phù hợp, cho nên ông phải làm cho Vân Hi vì Thiên Hợp sinh một đứa con!

“Kia không có khả năng, Vân Hi là của con! ” Mẫn Thiên Hữu cơ hồ là không có do dự cự tuyệt đề nghị của Mẫn Bác Luân, hắn không thể dễ dàng để người phụ nữ mình yêu thương vì người đàn ông khác sinh con, cho dù là không có thật sự kết hợp thân thể, chỉ là thụ tinh trên ông nghiêm cũng là không thể.

“Nghịch tử! ” Mẫn Bác Luân giận đến không thể nuốt trôi. Lưu lại cho Mẫn Thiên Hữu một bóng lưng, kỳ thật giống ông nhất không phải Thiên Hợp mà là Mẫn Thiên Hữu, hắn là ông một tay dạy dỗ, hắn kế thừa sự lãnh huyết vô tình của ông, hiện tại lại thua vì một ả đàn bà, nếu không phải quan hệ đến Mẫn Thiên Hợp, có lẽ ông có thể nhắm một mắt mở một mắt, nhưng trước khi đến lúc đó, phải làm cho Thiên Hợp có người thừa kế!

Hôn nhân giữa Vân Hi cùng Mẫn Thiên Hợp vẫn còn là bí mật, trừ bỏ Mẫn gia cùng Lăng gia, ngay cả thân phận Mẫn đại thiếu gia cũng ít được ai nhắc tới, hơn nữa người Lăng gia cũng không có cơ gặp qua Mẫn Thiên Hợp, hiện tại Vân Hi cùng anh trai ly hôn đã giảm bớt rồi rất nhiều phiền toái, ít nhất, khi bọn họ cùng một chỗ không cần chịu áp lực từ dư luận, hắn có thể không cố kỵ ai, nhưng nghĩ đến cảm nhận của Vân Hi, cho nên phá lệ thật cẩn thận!

Cho dù ba năm trước khi hắn từ hôn với Tả Thiến, Mẫn Bác Luân thái độ cũng không từng giống hiện tại như vậy cường áp, Mẫn Thiên Hữu hít sâu một hơi, vì Mẫn Bác Luân cố chấp mà đau đầu, hắn biết cho dù hắn cùng Vân Hi cùng một chỗ rồi, Mẫn Bác Luân cũng sẽ không đồng ý thân phận của nàng, nhưng những việc này cũng không quan trọng rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play