Sau mùa mưa u ám, thời tiết bắt đầu nóng lên. Trình Gia Nhạc nói với Triệu Tĩnh Vũ, là mình ở nhà vô cùng buồn chán, cho nên yêu cầu cùng đi làm với Triệu Tĩnh Vũ. Triệu Tĩnh Vũ lúc đầu cáu, đương nhiên không đồng ý, nhưng Trình Gia Nhạc càng mè nheo càng lợi hại, cuối cùng dùng biện pháp tuyệt thực để chống đối. Triệu Tĩnh Vũ lo lắng đành phải đem Trình Gia Nhạc qua phòng khám Triệu Hải Xuyên làm một loạt kiểm tra, còn xin xong ý kiến cố vấn của bác sỹ Triệu mới đồng ý. Thế là Trình Gia Nhạc theo Triệu Tĩnh Vũ đi làm.

Ngày đầu có một đống người vây lấy Trình Gia Nhạc hỏi: sao quanh đi quẩn lại một hồi lại thành anh trợ lý thế này?

Trình Gia Nhạc cười cười không nói gì, tay cậu vô thức xoa xoa bụng.

Trên thực tế cậu chỉ làm việc nhiều lắm khoảng một tháng nữa, bởi vì khi có thai tháng thứ tư, thứ năm bụng sẽ dần lộ rõ, đến lúc đó Triệu Tĩnh Vũ có bắt cậu cũng không dám đi, cho nên Triệu Tĩnh Vũ mới đồng ý nhanh vậy.

Bây giờ so với lúc bắt đầu, quả thực là khá hơn nhiều. Chức danh của cậu là trợ lý, chính ra cũng chả làm gì, cậu chỉ ngồi ở văn phòng, cả ngày chỉ làm mỗi việc là nghe điện thoại, rồi ngồi ngẩn người mà thôi.

Tuy thế, ở công ty có thể tiếp xúc nhiều loại người làm cho cuộc sống của cậu đỡ buồn.

Giữa trưa sau khi ăn xong, Triệu Tĩnh Vũ lái xe về nhà.

“Bỏ đi, phiền quá, cứ ở ngoài cũng được mà.” Trình Gia Nhạc ngồi cạnh ghế lái xe, tiện tay mở radio. Hiện giờ cậu với chỗ này đã quen rồi.

“Nhưng đồ ăn bên ngoài không tốt với cậu.”

“Triệu Hải Xuyên nói rồi, anh cẩn thận quá đó, kỳ thật không cần như vậy. Cho dù là đầu bếp trong nhà hay bên ngoài thì cũng không hoàn toàn vô hại, cứ so đo cái này cái kia, đến lúc cơm cũng chẳng có mà ăn.”

“Cậu đang mang thai, đương nhiên phải cẩn thận gấp bội chứ.”

“Dù sao cơm tôi ăn cũng không nhiều, ăn cái gì chả như nhau.”

Cuối cùng hai người vẫn là ăn cơm bên ngoài.

Cơm nước xong, Triệu Tĩnh Vũ cắm đầu vào máy tính làm việc, Trình Gia Nhạc ở bên cạnh không có việc gì, liền kể cho anh ta chuyện xấu mới nghe trong công ty.

“Nghe nói trưởng phòng Vương phòng nhân sự có con gái tự sát.”

“Trách sao ông ta gần đây mất hồn mất vía, làm gì cũng hỏng.”

“Ông ấy cực khổ nuôi con lớn lên lại xảy ra chuyện, sao có thể không đau lòng.”

“Tôi thật cảm kích ông ta vẫn chăm chỉ đi làm, nhưng tình trạng hiện tại của ông ta tốt nhất vẫn nên nghỉ phép một thời gian.”

“Vậy à.” Trình Gia Nhạc uống một ngụm nước hoa quả, “Tôi còn nghe…”

“Cậu sao ồn vậy, chẳng lẽ cả ngày cậu ở văn phòng tám chuyện cùng đám nhân viên nữ sao?”

Trình Gia Nhạc lập tức im.

“Tốt nhất cứ làm như ở nhà, yên lặng đi.” Triệu Tĩnh Vũ ngón tay gõ cạch cạch trên bàn phím.

“Sao lại làm mạnh tay thế làm gì.” Trình Gia Nhạc nhỏ giọng.

Triệu Tĩnh Vũ ngẩng đầu nhìn cậu một cái, lại làm tiếp.

Ở trong văn phòng nhàm chán, không còn thứ gì để làm. Trình Gia Nhạc rầu rĩ.

Nhưng cậu vẫn im lặng.

Mấy ngày sau, cậu đều cố gắng đọc đám sách chăm trẻ nhỏ, dưỡng thai mà Triệu Tĩnh Vũ mua về, bìa thì đẹp mà nội dung thì cũng chả khác nhau mấy, cậu thậm chí còn nghĩ mình đang đọc để chuẩn bị cho cuộc thi nào đó.

Cậu trộm nhìn Triệu Tĩnh Vũ đang bận rộn ở gần đó. Văn phòng của Triệu Tĩnh Vũ rất lớn, anh ta đã ngồi xuống ghế là không để ý gì ai cả, Trình Gia Nhạc không giúp được gì cho nên anh ta cũng quên luôn.

Nhưng mà mỗi khi Trình Gia Nhạc nhìn người đang ngồi đó, trong lòng lại dâng đầy một loại cảm xúc, cảm giác ấy khiến cậu như cô gái nhỏ mới biết yêu, hưng phấn không thôi, lúc nào cũng đứng ngồi không yên, luôn muốn ngóng trông bóng hình người đó… Khiến cậu sợ nhất chính là đã cảm thấy quen thuộc với những hành vi cuồng bạo trên giường.

Trình Gia Nhạc cố giấu trái tim đã rung động, khổ sở và hạnh phúc xâm chiếm con tim, làm cậu muốn khóc…

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play