Triệu Tĩnh Vũ tìm thấy đống bao lì xì của mình ở tủ giầy. Chúng bị nhét tất vào trong một cái túi, có cái còn chưa dán lại nên tiền thò cả ra ngoài.

Anh ta thảy tất lên bàn, vỗ vỗ cho bằng đám phong bao. Rồi anh ta đem mở hết ra kiểm tra, một trăm cho vào đây… Hai trăm cho vào kia… A, không đúng, lại nhầm rồi…

Anh ta bực bội vứt đám tiền xuống.

Mở TV, kênh nào cũng là chương trình chúc mừng năm mới, rất huyên náo.

Cuối cùng đành tắt TV đi.

Đứng dậy, anh ta thong thả vào phòng, trên cái giường king-size áo khoác màu đỏ của Viên Thi Vận rành rành trước mắt. Anh ta cầm cái áo còn nguyên mùi của Viên Thi Vận, nhìn trái nhìn phải, thấy thùng rác nào cũng đầy, chả cái nào vừa cái áo, thế là quyết định đem tống vào làn quần áo trong nhà tắm.

Sau đó anh ta mặc áo khoác, quàng khăn… Ngay lúc đang đi giầy, Trình Gia Nhạc đẩy cửa vào.

Cậu mang theo hơi thở lạnh như băng vào trong căn phòng ấm áp, Triệu Tĩnh Vũ nhìn cậu cởi bỏ áo khoác, khăn quàng cổ, rồi đi vào nhà tắm, chỉ chốc lát, nhà tắm truyền đến tiếng nước chảy.

Xem ra không cần ra ngoài.

Triệu Tĩnh Vũ lại quay về phòng khách, lại bắt đầu nghịch đám tiền lì xì.

Không lâu lắm, anh ta nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở, Trình Gia Nhạc loẹt quẹt dép đi vào phòng, rồi lại đi ra. Cậu đi tới đi lui dăm ba lượt, cuối cùng, tiếng đóng cửa vang lên, bên trong lại im ắng.

Hình như là từ phía cửa phòng cho khách… Triệu Tĩnh Vũ đứng dậy nhìn nhìn, quả nhiên, phòng cho khách đã đóng lại, mà phòng của hai người vẫn mở to.

Anh ta bực mình.

“Ai cho cậu ngủ phòng của khách?”

Không ai trả lời. Phòng khách im ắng đến mức không khí dường như cũng chuyển động chậm lại, anh ta bắt đầu có ảo giác, hình như mình vừa không nói gì cả hay sao ấy.

Triệu Tĩnh Vũ từ từ đứng lên, giận dữ bước vào phòng lấy chìa khoá, nổi điên lên khi mở cửa phòng cho khách.

Trình Gia Nhạc ngủ trên giường nhỏ, tóc vẫn ẩm. Cậu nhìn Triệu Tĩnh Vũ, nhẹ nhàng nói “Anh giận cái gì, người cần giận là tôi đây này.”

Triệu Tĩnh Vũ không quan tâm, lập tức bước tới, muốn nhấc cậu dây.

“Làm gì, buông ra!” Trình Gia Nhạc vung nắm đấm, giống như con thú bị thương, không cho phép kẻ thù tới gần.

Triệu Tĩnh Vũ bị ép lui vài bước, nhưng cơn thịnh nộ tăng cao hơn.

Trình Gia Nhạc có điểm đắc ý: “Anh đi tìm Viên Thi Vận đi, thiên kim đại tiểu thư mà, sẵn lòng sinh con cho anh mà không đòi hỏi gì…”

“Cậu ghen?”

“Nói láo! Anh cút ra cho tôi!” Trình Gia Nhạc lấy gối ném qua.

“Cậu thích làm trong này? Cũng được.”

Anh ta mang một dáng vẻ độc tài ôm lấy Trình Gia Nhạc, rồi hai người cùng ngã lên giường.

Trình Gia Nhạc tất nhiên không ưng, cậu muốn đuổi anh ta đi như lúc nãy, nhưng hai tay lại bị túm chặt.

“Nhớ cho rõ bổn phận của mình. Còn nữa, vừa rồi là tôi làm sai, nhưng người như cậu chẳng lẽ còn trông mong người khác ca ngợi đức hạnh của mình sao? Tôi ngờ đây là chuyện cậu vẫn làm, đừng làm bộ oan ức thế.”

Những lời này mà cũng nói được sao. Trình Gia Nhạc muốn phát điên.

“Cút mẹ nhà anh đi, súc sinh!” Cậu đúng là mù mới thấy anh ta đáng thương, cậu điên nên mới nghĩ muốn cùng anh ta ăn Tết. Không, cậu không còn muốn cùng ở một chỗ với người này thêm giây nào nữa. “Tôi không muốn, không muốn!”

Triệu Tĩnh Vũ cúi đầu không ngừng dùng miệng khiêu khích cơ thể đang kháng cự bên dưới, anh ta đã rất hiểu cơ thể này, quả nhiên không lâu sau Trình Gia Nhạc thả lỏng người.

Trình Gia Nhạc căm giận cơ thể đã dị thường lại còn mẫn cảm, nhưng tiếng rên rỉ nỉ non lại bán đứng cậu.

“Cậu biết thừa tôi không ưa đàn bà, Viên Thi Vận tôi căn bản không để vào mắt.”

“Cô ta là người cha tôi chọn, tôi không cần, thế này là đủ rồi.”

Triệu Tĩnh Vũ độc đoán đưa cậu tiến vào miền cực lạc, cậu hoàn toàn không phản kháng lại được… Đam mê, như lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất trong đời.

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play