Trước Tết, Triệu Tĩnh Vũ đưa Trình Gia Nhạc đến phòng khám của Triệu Hải Xuyên một chuyến.
Triệu Hải Xuyên là con nhà buôn bán, nhưng anh ta khăng khăng theo ý mình, khăng khăng làm bác sỹ. Dù vậy, với phòng khám tư mới tự mình mở này, khách đến đương nhiên đều biết anh ta là chủ, toàn các đại phú hào, tiền kiếm không ít.
Trình Gia Nhạc rất nhanh nhận ra, anh ta chính là bác sỹ đã khám cho mình, kẻ đã khẩn cầu mong được thí nghiệm cậu.
Lập tức Trình Gia Nhạc thấy khó chịu, cậu không ưa nụ cười tủm tỉm của anh ta, đặc biệt là khi Triệu Tĩnh Vũ dắt cậu vào phòng khám, anh ta nhìn cậu với ánh mắt khinh miệt thấy rõ.
Ai có thể thích người coi thường mình được chứ!
Trình Gia Nhạc căm giận khi Triệu Hải Xuyên đùa nghịch cơ thể cậu. Tuy trong lòng vô cùng mất hứng, nhưng do phép tắc xã giao cơ bản nên cậu đành chịu, nhưng mà vẫn không khống chế được tâm trạng mình. Đặc biệt là khi Triệu Hải Xuyên hỏi: “Để tôi khám bên dưới của cậu.”
Trình Gia Nhạc dâng cho anh ta một cú đấm.
Cậu nổi giận đùng đùng xông ra ngoài, Triệu Tĩnh Vũ đuổi theo, “Sao vậy?”
Cậu không nói, chỉ ngoảnh đi… Nhìn mặt đất, nhưng trên mặt tức giận vẫn chưa hết.
“Triệu Tĩnh Vũ, em mang tới người tốt nhỉ!” Triệu Hải Xuyên vọt ra, tay ôm mặt, tay kia phẫn nộ chỉ Trình Gia Nhạc.
Triệu Tĩnh Vũ nhịn mãi mới không cười, anh ta nhìn anh họ tức đến run cả tay, cùng người tình nhỏ bướng bỉnh ngậm miệng, cuối cùng chọn cách an ủi ông anh. Tất cả mọi sự còn phải dựa vào anh ta tất, từ chăm sóc đến việc đỡ đẻ. Trình Gia Nhạc không muốn đi bệnh viện, cũng không nên miễn cưỡng cậu ta.
Triệu Tĩnh Vũ nửa kéo nửa dắt Triệu Hải Xuyên vào phòng, Trình Gia Nhạc ngồi bên bồn hoa.
Chỉ chốc sau, Triệu Tĩnh Vũ lại đi ra cố kéo nốt Trình Gia Nhạc vào. Trình Gia Nhạc cơ bản không muốn, nhưng nhìn Triệu Hải Xuyên vì khám cho cậu mà phải ôm mặt đến buồn cười, trong lòng thoải mái chút ít, cuối cùng cũng không giận dỗi thêm. Hai người tuy đều hận đối phương đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng một hồi cũng xong kiểm tra sức khoẻ.
Quay lại xe, Triệu Tĩnh Vũ cuối cùng cũng cười to.
“Anh cười gì?” Trình Gia Nhạc khó hiểu nhìn.
“Tôi thấy bộ dạng Triệu Hải Xuyên buồn cười quá. Cho tới bây giờ toàn làm bộ bác sỹ lớn, nhà khoa học to, hôm nay lại bị người khác đấm một cú, ha ha ha… Thật quá buồn cười!” Triệu Tĩnh Vũ gục trên tay lái cười không ngừng, hai vai rung rung.
Trình Gia Nhạc nhìn lom lom người kia, cậu nằm mơ cũng không ngờ Triệu Tĩnh Vũ lại có mặt trẻ con thế này.
“Tôi đấm Triệu Hải Xuyên buồn cười thế sao?”
“Buồn cười, rất buồn cười! Anh ta bình thường rất không coi tôi ra gì, nói tôi là con buôn, hôm nay… Ha ha ha… Tôi nhìn anh ta như vậy thật đúng là thích vô cùng!” Triệu Tĩnh Vũ cười đến không chịu nổi nữa mà ôm bụng quằn quại.
Trình Gia Nhạc nhịn không được mà cong khoé miệng. Cậu cắm cúi đeo dây an toàn, giả bộ đứng đắn, nhưng cuối cùng vẫn là bật cười.
Hai người đàn ông ngồi trong xe cười, những người đi ngang qua thắc mắc: sao lại có hai kẻ điên ngồi trong xe BMW?
Lễ mừng năm mới của người Trung Quốc luôn rất vui vẻ, mọi điều phiền toái cũng phải chờ hết Tết. Triệu Tĩnh Vũ rất thích ngày lễ cổ truyền này, anh ta vừa kết thúc các công việc lập tức bắt tay chuẩn bị sắm sửa.
“Anh không về nhà ăn Tết à?”
Triệu Tĩnh Vũ mặc thường phục, quàng khăn to sụ rồi cũng quàng khăn y như vậy cho Trình Gia Nhạc. Anh ta nói: “Mấy người trong nhà đó rất phiền. Đi, chúng ta ra ngoài sắm đồ!”
Trình Gia Nhạc bị niềm vui của anh ta cuốn hút, thế là cũng đi giầy, theo ra cửa.
Trình Gia Nhạc không biết hai anh con trai mua một đống hàng Tết ở siêu thị có kỳ quái không, cậu chỉ biết cái người bên cạnh một chút kinh nghiệm mua hàng cũng không có, lễ mừng năm mới gì mà chỉ biết mua một đống đồ ăn vặt.
“Anh lớn tướng rồi mà cần mua gì cũng không biết mua thế!” Trình Gia Nhạc bất mãn nói.
“Không trách được, trước kia tôi hay dùng lịch dương, ít nhìn đến lịch âm, mà cũng chả ai nói cho tôi rõ. Đây chính là Tết đầu tiên của tôi đó!” Triệu Tĩnh Vũ mặt hồng rực do đèn chiếu vào, có vẻ rất vui.
“Người giúp việc nhà anh đâu, không ăn Tết với anh sao?” Trình Gia Nhạc vừa hỏi vừa đẩy xe qua các gian hàng rực rỡ.
“Tôi lúc nào cũng chỉ có một mình.”
Trình Gia Nhạc dừng lại, nhìn người đàn ông luôn lạnh lùng và có chút biến thái về tâm lý kia. Cười gượng, cậu kéo tay anh ta: “Đi, chúng ta nhanh lên, còn mua hoa quả.”
“Mua hoa quả làm gì?” Người kia cãi lại.
“Đương nhiên để làm lễ rồi, anh ngốc quá!”
“Rồi rồi, cậu là chuyên gia, tôi nghe lời cậu hết…”
Sau khi mua hết đồ cho năm mới, trên tay hai người đều là túi to túi nhỏ, cuối cùng thì về nhà.
“Mệt chết mất, một năm có vài ngày thôi sao lại cần mua lắm thứ thế?” Triệu Tĩnh Vũ đem toàn bộ vứt qua một bên, bay lên sofa nằm. “Mấy người có phải bình thường ăn không đủ no nên nhân dịp năm mới ăn cho đủ không? Hử? Hay là, mấy người bình thường tiết kiệm quá mức, rồi chờ đến năm mới mới ăn thả phanh hả?”
Trình Gia Nhạc hoàn toàn không nghe lời nhảm của anh ta, đã leo lên trường kỷ nằm. Nhà này mới mua được mỗi hoa quả, còn câu đối, cùng hoa lá cây cảnh chưa sắm đây này!
Cậu nhắm hờ mắt, bỗng thấy có người gãi gãi chân mình.
“Anh làm gì đó!”
Triệu Tĩnh Vũ cười gian, trên mặt không che giấu nổi hưng phấn.
Anh ta đột nhiên đứng lên, bế phốc cậu lên rồi xoay tít mù: “A, ăn Tết nào, ăn Tết thôi!”
“Này, thả tôi xuống…”
Không khí hạnh phúc tràn ngập, mãi không tan.
***