Si Nhan vừa bước chân vào quán bar thì điện thoại của Ôn Hành Viễn tới.
“Nhớ anh chưa?” Khi giọng nói giàu từ tính truyền đến, Si Nhan khẽ cười, nhưng vẫn cứng miệng, “Không nhớ nổi.”
Ôn Hành Viễn đi từ lúc chiều, cô lấy lý do bận việc để không tiễn anh.
Với Si Nhan và Ôn Hành Viễn, gặp được nhau đã khó khăn, chia ly lại chẳng
dễ dàng hơn. Si Nhan không chịu được cảnh ly biệt, cho nên sáng nay
không để anh đưa mình đi làm, mà nói với bóng dáng của người đang pha
sữa cho cô một câu: “Em đi làm đây, anh đi đường cẩn thận.”, sau đó dứt
khoát xoay người đi.
Nhưng bất luận thế nào, nửa tháng ngọt ngào không phải là giả, vừa nghĩ đến
cảnh căn hộ ấm áp chỉ còn một người, không còn sự săn sóc của anh nữa,
cô quay đầu lại. Vừa nhìn thấy bóng dáng cao lớn ấy, trong lòng cô chợt
chua xót, có một giọt lệ thấm qua khóe mắt.
Mười một giờ, Trương Tử Lương đã phải chuẩn bị đưa cô về. Không còn cách nào khác cả, Ôn Hành Viễn đã dặn, không cho cô đi ngủ sau mười hai giờ. Vừa nghĩ đến vẻ mặt nghiêm nghị của anh, Si Nhan lại muốn cười.
Quan hệ của hai người đã thay đổi, trước mặt anh, Si Nhan dần lấy lại được
bản tính đơn thuần. Buổi tối, Ôn Hành Viễn không cho cô đến quán bar, cô không thuyết phục được thì trợn mắt nhìn anh. Anh nói đông cô nói tây,
Ôn Hành Viễn căn bản không làm gì được cô, tức điên lên. Nhưng làm gì
thì làm, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cưng chiều thì vẫn cưng chiều, về vấn đề có tính nguyên tắc, anh không thể chiều cô được.
“Ngủ đi.” Ôn Hành Viễn tắt máy tính, khẩu khí nghiêm túc, nhưng động tác
tiếp theo thì lại khác. Anh tiện tay lấy quả táo trong tay cô, cắn một
miếng, “Không nói thì em không xi nhê đâu, mười hai giờ rồi, mai còn
phải đi làm đấy.”
“Ăn nữa sâu răng mất.” Người kia để tay ra sau lưng, cười hì hì, “Không nghe lời là anh ngủ cùng đấy.”
Si đại tiểu thư vốn không sợ trời không sợ đất, mánh khóe ma lanh, nhưng
giờ thì bao nhiêu dũng khí cũng bị dập tắt hết, cúi gằm đầu, nói lí nhí, “Dê xồm...” Cô cầm gối ôm đánh một cái vào anh rồi đàng hoàng về phòng, trước khi đóng cửa còn trêu tức anh, “Quả nhiên là con chó con thích
cắn người.”
“Còn nói anh là chó hả?” Ôn Hành Viễn bước lại gần, người kia đã vội đóng
cửa, ở trong đắc ý gào lên, “Ngủ đi, đừng quấy rầy giấc ngủ của em.”
Ôn Hành Viễn ăn nốt quả táo đã bị cô ăn hết một nửa, ý cười bên môi càng đậm hơn.
Xuống máy bay, anh về thẳng nhà.
“Hành Viễn...” Bà Ôn nở nụ cười ấm áp, thân mật kéo tay con trai, còn không
quên ngó ra sau anh nhìn nhìn, như thể Ôn Hành Viễn giấu người vậy.
“Mẹ...” Ôn Hành Viễn cười, nhìn thấu tâm tư của mẹ, “Con về một mình. Bố đâu ạ?”
Bà Ôn có vẻ thất vọng, nhìn lên tầng trên, “Đang chờ con trong thư phòng.”
“Con lên trước đây.” Ôn Hành Viễn nháy mắt mấy cái với mẹ, sải bước lên tầng.
Mở cửa thư phòng ra, anh thong thả ngồi đối diện bố, “Bố ạ.”
“Về một mình?” Ôn Phỉ Văn đặt quyển sách trong tay xuống, nhìn vẻ mặt tươi tắn của con.
“Tiểu Nhan còn bận công việc, chưa thể đi được ạ.” Ôn Hành Viễn giải thích thay Si Nhan.
Ôn Phỉ Văn gật đầu, cầm tài liệu đặt trước mặt anh, “Đây là công trình gần đây Thiên Dụ lấy được, con nghiên cứu đi. Hàn Nặc không đơn giản đâu,
cũng có thủ đoạn lắm.”
Ôn Hành Viễn cúi đầu xem tài liệu, thờ ơ đáp, “Cho đến giờ, con chưa bao giờ xem thường cậu ta.”
“Ba năm nay, Hàn Nặc ngầm bảo vệ Hàn Thiên Dụ, chẳng qua là muốn giữ cho
Thiên Dụ xuống dốc chậm lại, xem ra, người quản lý sớm muộn gì cũng là
cậu ta. Hôm qua cậu ta đã lấy được dự án ở Bắc khu thành phố A, xem ra
là muốn gây dựng uy tín. Con chú ý đấy, dù sao thì “Kim Bích” cũng đã
khởi công rồi, không được để bị ảnh hưởng.” Ôn Phỉ Văn nhíu mày, tiếp
tục lãnh đạm nói: “Bố không cần biết con dùng cách gì, chỉ cần đừng để
bố chứng kiến cảnh Hoa Đô vì một đứa con gái mà thành chiến trường, bố
không nhúng tay. Nếu con xác định Si Nhan là con dâu tương lai của nhà
mình, nên để con bé biết rõ, phải đứng cùng chỗ với con thế nào.”
Khép tài liệu lại, Ôn Hành Viễn ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Bố, Hoa Đô đấu với Thiên Dụ thế nào chứ?”
Ôn Phỉ Văn nhìn vẻ mặt thờ ơ của con thì hơi tức giận, “Nghĩ bố già rồi chắc? Nếu con muốn, còn chờ đến tận hôm nay?”
Ôn Hành Viễn nhíu mày, cười khẽ, “Đúng là gừng càng già càng cay.”
“Tài giỏi mấy cũng vẫn là con bố thôi.” Ôn Phỉ Văn lườm anh một cái, tiếp
tục nói: “Khi nào thì đưa con bé về? Mẹ con suốt ngày nhắc.”
“Để đến Tết ạ.” Nhắc đến Si Nhan, vẻ mặt Ôn Hành Viễn nghiêm túc hẳn, “Bố,
cho con thời gian, cô con dâu này không chạy đi được đâu.”
Ôn Phỉ Văn cười, đứng dậy nói: “Ăn cơm đi. Mẹ con nằng nặc đòi chờ con về, bố đói cũng không được ăn.”
Vài ngày sau đó, Ôn Hành Viễn về Hoa Đô xử lý công việc. Sau đó lại về
thành phố A, triệu tập tất cả những người có nhiệm vụ trong công trình
Kim Bích Thiên Hạ ở Hoa Thành.
“Việc di dời không thuận lợi?” Ôn Hành Viễn dựa vào ghế, đưa mắt nhìn Thạch Lỗi.
“Tuy nói vấn đề từ các hộ gia đình luôn là trở ngại thường gặp trong công
tác di dời, nhưng lần này phức tạp hơn một chút, mình sẽ cố gắng đối
phó, sẽ không làm ảnh hưởng đến tiến độ của công trình.” Thạch Lỗi không giải thích nhiều, chỉ nói ra điều đã nghĩ từ trước.
Ôn Hành Viễn gật đầu, lại xem bản báo cáo, “Thiết kế khu dân cư không
thành vấn đề, cứ giao cho Trương Nghiên.” Thấy Nhược Ngưng gật đầu, anh
lại nói với Trương Nghiên, “Việc này cô cứ liệu mà làm, báo cáo hết cho
Nghị Phàm.”
“Dạ được.” Trương Nghiên đáp lời, Đường Nghị Phàm cũng gật đầu.
Trưởng các bộ phận đều rời đi, trong phòng họp chỉ còn lại Đường Nghị Phàm, Quý Nhược Ngưng và Trương Nghiên.
“Phía Hàn Nặc không có động tĩnh gì?” Ôn Hành Viễn và Đường Nghị Phàm nhìn nhau, vẻ mặt điềm nhiên.
“Những hộ gia đình đó chắc chắn có liên quan đến Hàn Thiên Dụ, nhưng Hàn Nặc
không bán rẻ thể diện, cũng khá bất bình với bước đi này của lão già,
vừa chặn lại mọi hoạt động bất chính, vừa cản thủ đoạn của lão ta. Mà
hình như lão cố ý triệu tập cổ đông để tước chức vụ tổng giám đốc của
cậu ta thì phải.” Đường Nghị Phàm đưa tài liệu cho Ôn Hành Viễn.
Ôn Hành Viễn gõ nhẹ tay phải lên bàn, trầm ngâm một lúc rồi bỗng cười,
“Cái ghế tổng giám đốc của Hàn Nặc không phải là hắn muốn tước mà tước
được, chỉ dựa vào ba công trình cậu ta đoạt được của Hoa Đô, hắn cũng
không thể làm gì cậu ta rồi. Nhóm người trước kia theo Hàn Thiên Dụ,
chắc chắn giờ đã theo Hàn Nặc.”
“À này, cô vợ chưa cưới của cậu có quen biết với Hàn Nặc hả?” Đường Nghị
Phàm đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, thốt ra rồi mới biết là lỡ miệng.
Thấy ánh mắt Ôn Hành Viễn thay đổi, anh cười giả lả, “Mình nói là cái cô Lý Hiểu Quân ấy. Mấy hôm trước mình thấy hai người đó ăn cơm với nhau.”
Ôn Hành Viễn hiểu rõ tính tình Đường Nghị Phàm nên không so đo nhiều,
thoáng suy tư rồi nói: “Chẳng có gì kỳ lạ cả, dù sao thì Lý Hiểu Quân
cũng hỗ trợ khá nhiều cho Hàn Nặc.”
Đường Nghị Phàm còn định nói gì đó thì Ôn Hành Viễn đột nhiên đổi đề tài,
“Nhược Ngưng, em sắp xếp nghỉ ngơi vài ngày đi, việc thiết kế khu chung
cư hoãn lại đã, khu thương mại cũng chờ bên thiết kế nội thất xong xuôi
rồi làm tiếp cũng chưa muộn.”
Nhược Ngưng đã hiểu, gật đầu đồng ý.
“Bên tiêu thụ thế nào rồi?” Ôn Hành Viễn mỉm cười nhìn Nhược Ngưng, sau đó nghiêng đầu hỏi Trương Nghiên.
“Cũng thu xếp xong rồi ạ. Đặt quảng cáo ở hai mươi kênh truyền hình. Cuối
tháng sẽ bắt đầu phiên giao dịch, chờ Ôn tổng quyết rồi sẽ định giá
luôn.”
“Báo cho Cửu Duy sửa quảng cáo.”
“Còn chưa tới ba ngày nữa, mọi thứ đã làm xong rồi, không biết có kịp không.” Trương Nghiên tỏ vẻ chuyên nghiệp.
“Phải sửa, bảo Tạ Viễn Đằng nghĩ cách đi.” Ôn Hành Viễn kiên quyết, “Đổi
thành tám chữ “Kim Bích huy hoàng, tung hoành thiên hạ”.” Thấy Đường
Nghị Phàm tỏ vẻ khó hiểu, anh cười, “Mình dựa vào ý tưởng của Tiểu
Nhan...”
Đường Nghị Phàm và Nhược Ngưng nhìn nhau, cũng mỉm cười. Trương Nghiên đi
theo Ôn Hành Viễn hai năm, năng lực làm việc khá tốt, khả năng nhìn vẻ
mặt đoán ý cũng không tồi. Nghe ông chủ nói như vậy, cô ta đã hiểu, chỉ
cười cười chứ không nói gì nữa, lập tức bắt tay chuẩn bị, liên lạc với
Tạ Viễn Đằng của Cửu Duy.
Bàn xong chuyện công việc, bên môi Ôn Hành Viễn gợn ý cười, anh nhìn Đường Nghị Phàm và nói: “Tối nay tụ tập?”
“Cũng được.” Đường Nghị Phàm nhướng mày, đưa tay ôm Nhược Ngưng, “Chén rượu
bà mối của Nhược Ngưng nhà mình hoàn toàn xứng đáng chứ hả?”
Buổi tối, ở phòng bao của Thượng Du, Si Hạ đến rất đúng hẹn.
Ôn Hành Viễn tự tay rót rượu, đưa cho Si Hạ, “Có cần đổi xưng hô, gọi là “anh” không?”
Đường Nghị Phàm cười sang sảng, “Này, ly này là kính anh vợ hả? Si Hạ, đừng
tùy tiện uống, Nhan Nhan không có ở đây, nói không chừng cậu ta đối xử
không công bằng với người ta, ở đây nhận người thân loạn lên ý chứ.”
Ôn Hành Viễn duỗi chân ra, không khách khí mà đạp vào bắp chân Đường Nghị Phàm, “Khích bác vớ vẩn.”
Vẻ mặt Ôn Hành Viễn rất nghiêm túc, nhìn kỹ thì gương mặt anh tuấn ấy hơi
hồng. Si Hạ buồn cười, đấm một cái lên vai anh, “Ly rượu này anh em
chúng ta đã đợi lâu lắm rồi, quả không dễ dàng.” Vừa nói xong, anh liền
ngửa cổ uống, khi đặt ly rượu xuống thì cười, trầm giọng nói: “Anh em
vẫn là anh em, nếu Tiểu Nhan tìm mình khóc là có người phụ con bé, mình
không tha cho cậu đâu.”
“Mình đâu dám bắt nạt cô ấy, cô ấy không vứt bỏ mình đã là may cho mình lắm rồi.” Ôn Hành Viễn giơ ly lên, cạn.
“Cám ơn em, Nhược Ngưng.” Ôn Hành Viễn biết Đường Nghị Phàm không cho Nhược Ngưng uống rượu nên rót cho cô một cốc đồ uống.
“Cảm ơn em cái gì chứ, em chưa làm gì cả mà.” Nhược Ngưng mỉm cười, vẻ tươi
tắn xen lẫn thùy mị, từ đáy lòng, cô cảm thấy vui thay cho Si Nhan.
“Anh chưa từng biết cô ấy có thói quen viết blog.” Nhắc đến Si Nhan, nụ cười của Ôn Hành Viễn ấm áp vô cùng. Mấy ngày không gặp, anh không muốn nhớ
cô cũng không được, lúc rảnh hay không đều gửi tin nhắn hoặc gọi điện
thoại. Trong vài ngày mà tiền điện thoại đã tăng vọt lên.
“Hồi đại học, cô nàng thích viết nhật ký, sau đấy lười, toàn dùng máy tính.” Lần đầu tiên nói chuyện trong bầu không khí thoải mái, Nhược Ngưng thư
thái nhiều.
Lại phải nói, tình cảm giữa người với người rất kỳ diệu. Là bạn thân chí
cốt của Si Nhan, lại ngồi nói chuyện với Ôn Hành Viễn, Nhược Ngưng cảm
thấy như đang giao phó một thứ gì đó rất quan trọng của mình, vừa cảm
thấy vui lại cảm thấy không muốn. Cô tỏ vẻ nghĩa khí nhắc nhở Ôn Hành
Viễn phải đối tốt với Si Nhan, nếu không, người đầu tiên tính sổ với anh sẽ là cô. Sau đó, cô xoay người, lặng lẽ nép vào lòng Đường Nghị Phàm
gạt nước mắt. Về nhà, cô còn nói rằng bạn thân đã có người yêu thương,
sẽ không còn cần cô nữa. Đường Nghị Phàm bị tính trẻ con của cô làm cho
dở khóc dở cười, cuối cùng, phải áp dụng biện pháp tối ưu nhất để cô
nín.
Kết quả thì có thể đoán được, qua một hồi ân ái mãnh liệt, Nhược Ngưng nào
đâu còn sức mà khóc, nhũn người dựa vào lòng Đường Nghị Phàm ngủ thiếp
đi.
Thấy Nhược Ngưng đã ngủ say, Đường Nghị Phàm ngồi trong phòng khách hút
thuốc lá, do dự mãi mới gọi điện cho Ôn Hành Viễn, “Sáng sớm mai Hàn Nặc sẽ lên máy bay đến Lệ Giang...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT