Lãnh Tử Mặc hôn, ôn nhu hôn lên môi cô.

Dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng miêu tả lại đôi môi cô, anh hôn rất kiên nhẫn.

Không hề gấp gáp,ăn được món ngon thì phải từng bước nấu nướng,để hát một bài hát hay thì phải khéo léo sửa chữa để nó mượt mà, con gái cũng giống vậy.

Nụ hôn của anh, vô cùng tinh tế, quyến luyến hôn lên môi cổ và tai cô, vô cùng điêu luyện.

Thân thể Lạc Tiểu Thiến cứng ra, rồi tự nhiên mềm lại, tất cả giác quan đều bị anh khống chế.

Tất cả, đều nằm trong sự khống chế của Lãnh Tử Mặc.

Anh có biện pháp khống chế cơ thể của cô, làm cho cơ thể cô rời đi suy nghĩ của chính bản thân cô.

Cảm thất vạt áo bị kéo ra, áo tắm lỏng lẻo, tay anh rơi xuống nơi nào đó, hai chân cô mềm nhũn lại, lần này, anh không đỡ cô, mà là cả hai cùng ngã xuống giường.

Dưới người là chiếc giường mềm mại.

Trên người là hơi thở lạnh cùng thân thể nóng bỏng của anh.

Nụ hôn của anh rời đi rồi lại rơi xuống tai và môi cô.

”Lần này lần cuồi cùng, cô ngoan ngoãn ở phía trên thì tôi sẽ tha thứ cho cô!”

Ý anh là sao, là do cô không chịu phối hợp, hay do cô phát cáu với anh vì Lục Hạo?

Lạc Tiểu Thiến có chút khó hiểu, Lãnh Tử Mặc không để cô có cơ hội được suy nghĩ anh liền hôn xuống, rời đôi môi cô, lần này, không có triền miên trêu đùa, mà là cuồng dã tham lam, nụ hôn này giống như muốn đưa cả người cô sát nhập vào cơ thể mình vậy.

Lần này, cô không bị đau.

Anh từng bước dẫn dắt cô, chỉ cô, làm cô hoàn toàn trầm luân vào thế giới mà anh khiến cô từ vui vẻ rồi lại đến thống khổ.

...

...

Cho đến khi kết thúc, timcùng hơi thở của Lạc Tiểu Thiến phải một lúc sau mới bình ổn lại.

Bị anh ôm vào ngực, cô nhìn kên trần nhà, có chút muốn cười.

Cô có tư cách gì hận Lục Hạo, không phải cô cũng như hắn.

Lạc Tiểu Thiến, mày là đứa con gái hư hỏng!

Lục Hạo, vốn dĩ hắn chẳng cần làm cái gì, chỉ trong nháy mắt có thể đánh cô trở về bộ mặt thật của mình.

Đột nhiên trần nhà hơi mờ đi, nước mắt cô từ khóe mắt trượt xuống, chảy vào lồng ngực anh nên hơi man mát.

Lãnh Tử Mặc nâng taysờ khuôn mặt cô, chỉ sờ đến mắt cô là tay đầy nước mắt, khẽ nâng đứng người dậy, nhìn vào mắt cô, thấy cô khóc, mắt liền lạnh xuống.

”Đang nghĩ tới hắn ta!”

Anh không nghi ngờ mà là tức giận nói ra sự thật.

Lạc Tiểu Thiến không nói gì, chỉnhìn trần nhà, nước mắt như chiếc vòng ngọc châu bị đứt vậy, không ngừng được.

Lãnh Tử Mặc, yêu một người đến 10 năm, anh biết, 10 năm có ý nghĩa như thế nào không, 10 năm yêu một người, giống như một cái gai trong ngực vậy, đã sớm khắc vào trong lòng, không thể nào nói quên là quên được ngay!

Lãnh Tử Mặc muốn lau hết nước mắt cho cô, nhưng không thể nào lau hết được.

Anh tức giận!

Ngay sau đó, anh không thèm để ý đến nước mắt của cô nữa, một lần nữa anh cúi người đè ép cô, hôn cũng không có một điểm dịu dàng mà cắn mút như con thú vậy.

Lạc Tiểu Thiến lại như một người đã chết, không có cảm giác.

Tâm đau đến cực điểm, chút đau này làm sao có thể làm cô cảm nhận được?!

Sự lạnh lùng của cô càng khiến Lãnh Tử Mặc tức giận, anh đột nhiên xuyên vào người cô, cắn môi cô rồi tuyên bố.

”Cô là của tôi, tôi!”

Cuối cùng cô cũng hoàn hồn, nhìn vào mắt anh với vẻ mặt áy náy.

”Thật xin lỗi, Lãnh Tử Mặc!”

Trừ cha cô, anh là người đàn ông đầu tiên đối tốt với cô, cô rất biết ơn anh, chỉ là tính cách của cô không hợp để làm một nhân tình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play