Đem mũ treo lên giá, Lãnh Tử Mặc tiện tay lấy điện thoại di động ra, thành thạo dò được số của Lạc Tiểu Thiến, nhấn xuống phím trò chuyện.





Phòng thu âm

Lạc Tiểu Thiến ngồi trước đàn dương cầm, vẫn đang đàn bài ‘ánh trăng bạc’ mà Lãnh Tử Mặc đã cải biên.

Đàn đến được giữa đoạn solo, trước mắt cô đột nhiên hiện lên một mảnh bén nhọn.

“Rất xin lỗi!”

Sau đó, thanh âm thuộc về Lãnh Tử Mặc lại vang vọng bên tai.

Cô nháy mắt thất thần, ngòn tay vừa trượt, tiếng đàn vang lên một nhịp sai.

“Ngừng!” Trác Á Nam một lần nữa kêu ngừng lại.

“Tiểu Thiến!” Anh ta từ trạm điều khiển âm thanh đứng dậy, đẩy cửa cách âm trong phòng thu ra, “Cô nghỉ ngơi một chút đi!”

Bởi vì đàn dương cầm do chính Lạc Tiểu Thiến chơi, nên lần ghi âm này sẽ biểu diễn một đoạn dương cầm trước, khác với lần trước thuận lợi, biểu hiện lần này của Lạc Tiểu Thiến rất mất tiêu chuẩn, nếu không phải lạc âm, thì là nhịp không đúng, đánh ra một đoạn không như mong muốn.

“Thật sự xin lỗi!”

Lạc Tiểu Thiến từ chỗ đàn dương cầm đứng dậy, vẻ mặt áy náy.

Bài “Ánh trăng bạc” này của Lãnh Tử Mặc để lại dấu ấn quá sâu đậm, cho dù cô đã cố gắng nỗ lực nhiều lần, nhưng cũng không có biện pháp chuyên tâm, trong đầu cô hình ảnh của anh cứ thoắt ẩn thoắt hiện.

“Hay là, đêm nay đến đây thôi. Tiểu Thiến, cô đi về nghỉ ngơi trước, chúng ta ngày mai lại tiếp tục.” Vu Đồng tiến lên phía trước, đưa cho cô một chén trà nóng.

Trác Á Nam cũng thấy được cô đang ở trạng thái không tốt, “Cô đi về trước đi, vừa vặn ngày mai tôi cũng không bận gì, ngày mai chúng ta lại tiếp tục.”

“Thầy Trác, thật xin lỗi!” Lạc Tiểu Thiến vội nhận lỗi.

“Không có gì, việc này cũng rất bình thường, ai mà chẳng có lúc làm không tốt.” Trác Á Nam khoan dung vỗ vai cô, “Tôi đưa cô về nhé?”

“Không cần phiền thầy Trác, tôi đưa Tiểu Thiến về là được.” Vu Đồng lấy giỏ xách của cô, dìu Lạc Tiểu Thiến ra khỏi phòng thu âm.

Đi xuống dưới lầu, bắt một chiếc xe, Vu Đồng rất tự nhiên nói với tài xế địa chỉ, trước đây Lạc Tiểu Thiến đã từng nói với cô, Tiểu Thiến ở kế nơi cô ở.

Giữa đêm, cũng không nhiều xe, rất nhanh xe taxi đã đến tiểu khu ngoại ô.

“Có cần tôi đưa cô lên không?” Vu Đồng đẩy cửa xe ra.

Lạc Tiểu Thiến đương nhiên từ chối, “Không cần, tự tôi về được rồi.”

“Cô nên nghỉ ngơi một chút đi, không nên gấp gáp, điều chỉnh trạng thái cho tốt.” Vu Đồng an ủi vỗ vai cô, “Chúng tôi cũng muốn chậm rãi hoàn thành, không muốn cô có áp lực quá lớn.”

Cảm ơn Vu Đồng, Lạc Tiểu Thiến nhìn chiếc taxi rời đi, lúc này mới hướng đến tiểu khu mà đi tới.





Trong phòng treo quần áo.

Điện thoại di động vừa mới kết nối được một giây, Lãnh Tử mặc lại duỗi ngón tay ngắt cuộc gọi.

Người cô yêu không phải anh, anh cần gì phải dây dưa thêm nữa?!

Có lẽ, đến lúc buông tay rồi!

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng tưởng tượng đến chuyện phải thật sự buông tay, anh vẫn không cam lòng.

Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có một người phụ nữ đi vào lòng anh, sao có thể từ bỏ dễ dàng được?

Chờ lần này đi công tác về hãy nói sau.

Ở trong long tự tìm cho mình một lý do, anh kéo vali hành lý sắp xếp đồ đạc.

Có điều, quần áo của cô với áo khoác của anh xếp cùng một ngăn, nội y của cô cũng sát bên cạnh caravat của anh, quần lót hoạt hình của cô cùng nội y tối màu của anh đột nhiên hiện lên rõ ràng…

“Đáng chết!”

Lãnh Tử Mặc chửi nhỏ một tiếng.

Đem mấy bộ y phục nhét loạn xạ vào hành lý, anh chán nản cài nắp vali, bước ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play