Trong lòng cô, những cánh hoa hồng đỏ rực rỡ, vẫn còn ướt đẫm những giọt nước long lanh, những cánh hoa dưới bàn tay cô mềm mại như làn môi của thiếu nữ.

Cửa, lại bị đẩy ra một lần nữa. giữ ấm đi tới, thấy Lạc Tiểu Thiến gần như bị che phủ bởi biển hoa, anh đi nhanh đến, đem bó hoa trên bàn dời đi, sau đó đặt hộp thức ăn lên bàn.

“Thích không?”

“Thích, đương nhiên thích!” Lạc Tiểu Thiến cúi người xuống, dùng vẻ mặt say mê ra sức ngửi: “Thơm quá... Hắt xì!”

Mũi nhột nhạt khó chịu làm cô khống chế không được hắt xì không ngừng.

Đưa tay lên xoa xoa lỗ mũi, cô ngại ngùng cười với anh, “Em rất vui... Hắt xì!”

“Em khóc cái gì?” Lãnh Tử Mặc nhìn đôi mắt đầy ngấn lệ của cô.

Cô khóc sao?!

Lạc Tiểu Thiến đưa tay lên dụi mắt, thật sự có nước mắt.

“Em là cảm động... Hắt xì! Hắt xì!”

Chỉ là, Lạc Tiểu Thiến lại không thể ngừng hắt xì, ngược lại càng lúc càng nhiều hơn, không chỉ như thế, đôi mắt cũng không ngừng chảy nước mắt

Lãnh Tử Mặc nhíu mày liếc nhìn cô một cái, đưa tay đoạt lấy bó hoa trong tay của cô.

Tiện tay đem hoa ra khỏi phòng bênh, sau đó giữ lại một cô y tá vừa mới đi ngang qua, trực tiếp đem đối phương kéo vào phòng bệnh.

“Mau kiểm tra giúp cô ấy!”

Y tá vẫn còn ngơ ngác chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì nên đứng ngây người ở bên giường, Lạc Tiểu Thiến vẫn còn đang hắt xì không ngừng.

Lãnh Tử Mặc đang ôm một đống hoa đem bỏ, thấy y tá còn đứng ở đó không hề nhúc nhích, gầm lên giận dữ: “Nhanh lên, cô đứng chết dí đó làm gì?”

Vừa mới đi làm, Thẩm Nhất Chu từ ngoài cửa đi tới, nhìn trong phòng bệnh đầy hoa, lập tức liền mở miệng nói ác: “Chuyện gì xảy ra ở đâ thế này, chẳng khác gì lễ truy điệu đám tang?”

Lãnh Tử Mặc đem bó hoa đang ôm trong tay ném ra khỏi phòng bệnh, “Mau kiểm tra giúp cô ấy, xem có phải là bị dị ứng hay không?”

Thẩm Nhất Chu nhìn Lạc Tiểu Thiến ngồi ở trên giường bệnh, nước mắt lưng tròng, vội đi đến, kiểm tra và hỏi vài câu hỏi, sau đó liền lập tức dặn dò y tá đi lấy thuốc.

Rất nhanh, thuốc đã được mang đến, Lạc Tiểu Thiến nhanh chóng uống vào.

Đã đem những bó hoa kia ném hoàn toàn ra khỏi phòng bệnh, Lãnh Tử Mặc lo lắng đi tới, tiện tay lấy khăn tay trong túi ra muốn nhét vào tay cô.

“Đợi một chút!” Thẩm Nhất Chu giữ chặt cánh tay của anh, “Vừa rồi cậu mới ôm hoa, bây giờ cậu nên cách cô ấy xa một chút!”

Lãnh Tử Mặc liếc anh ta một cái, lập tức cởi áo khoác ném ra khỏi phòng bệnh, xoay người đi đến toilet rửa tay tỉ mỉ, sau đó mới quay lại đứng ở bên cạnh Lạc Tiểu Thiến, giữ chặt cổ tay cô, giúp cô chà lau hai tay.

Trong lúc đó, Thẩm Nhất Chu liền hỏi thăm Lạc Tiểu Thiến tình hình cụ thể, Lạc Tiểu Thiến không dám giấu diếm, lập tức liền đem tất cả mọi chuyện kể lại: “Trước đó Tiêu Dương có mua một bó hoa Bách Hợp nhưng em không chạm vào, chỉ là từ khi bị nhân viên đưa hoa nhét bó hoa hồng vào ngực, sau đó ngửi ngửi.”

Thẩm Nhất Chu cố nén cười liếc xéo Lãnh Tử Mặc, “Tiểu Thiến, trước kia em có tiền sử bị dị ứng không?”

Lạc Tiểu Thiến lắc đầu.

“Chẳng lẽ… Trước kia chưa từng có ai tặng hoa hồng cho em sao?”

Lạc Tiểu Thiến nghĩ nghĩ, sau đó lại lắc đầu.

Hình như từ trước đến giờ Lục Hạo chưa từng tặng hoa cho cô, lúc ở Kim Cung, mấy vị khách tuy rằng cũng có tặng hoa cho cô, nhưng cô cũng chưa từng chạm tay vào, nếu không phải nhờ kinh nghiệm lần này thì chính cô cũng sẽ không biết bản thân cô lại dị ứng với phấn hoa hồng.

“Hiện tại, tôi gần như có thể nói rằng em bị dị ứng với phấn hoa hồng, nhưng kết quả cụ thể tôi cần phải xét nghiệm máu của em mới dám chắc!” Sau đó giọng điệu của Thẩm Nhất Chu chueyern sang nghiêm túc: “Bệnh dị ứng này nói nhẹ thì không phải, nói nặng quá cũng không phải. Sau này em nhất định phải chú ý thật kĩ, không được tùy tiện nhận hoa của người khác,, biết không?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play