Tiêu Dương xoay người đi về hướng cửa phòng, Lãnh Tử Mặc liền đưa tay sờ sờ mái đầu nhỏ của Lạc Tiểu Thiến có chút lo lắng không rõ tình huống của cô.

“Đừng lo lắng, anh sẽ trở lại mau thôi.”

Nhìn hai người đàn ông một trước một sau đi ra ngoài, cô vô lực nằm xuống giường không biết ra làm sao!

Cô vậy mà lại có vận đào ho như thế, một lúc liền trêu chọc phải hai vị cực phẩm nam nhân?



Ngoài phòng bệnh.

Tiêu Dương trực tiếp đi tới cuối phòng nghỉ, ngồi xuống ghế salon. Lãnh Tử Mặc cùng đi theo tới ngồi, hai người ngồi đối diện nhau.

“Cậu muốn nói chuyện gì?”

Lãnh Tử Mặc hai tay khoác lên lưng ghế salon, lưng ưỡn thẳng tắp, ngữ khí cũng toát lên vẻ lạnh lùng.

Trên thực tế, Lạc Tiểu Thiến vẫn không hiểu rõ Lãnh Tử Mặc cho lắm.

Tính tình của Lãnh Tử Mặc, trước sự việc càng nghiêm trọng ngược lại càng bình tĩnh. Giống như lần trước nghe cô gặp chuyện không may, đang lái xe tới bên cô giống như người điên, vẫn bình tĩnh an ủi chỉ đạo cô trong hoàn cảnh khó khăn tìm đường sống. Hơn nữa có thể lái xe trong khoảng thời gian ngắn nhất, nghĩ ra cách cứu cô nhanh nhất!

Vẻ bình tình hiện giờ của anh, cho biết đối thủ lần này của anh rất quan trọng.

Cũng chính giờ phút này, anh đang mặt đối mặt với Tiêu Dương.

“Chúng ta tựa hồ có không ít đề tài cần bàn bạc, bất quá không sao, hôm nay tôi chỉ muốn nói tới sự việc của Lạc Tiểu Thiến?”

Tiêu Dương thì đối lập với Lãnh Tử Mặc, cả người ngồi trên sopha, lười biếng như không xương!

“Cô ấy cùng cậu thì có chuyện gì?” Trong giọng nói Lãnh Tử Mặc có vài phần bá đạo.

“Chúng tôi thì có chuyện gì được? Ngồi ăn cơm chung, tán gẫu chuyện trong giới, thử hỏi xem có vấn đề gì?” Tiêu Dương cười hỏi ngược lại.

“Cô ấy gặp cậu, chỉ bởi tấm hình kia, không phải sao?!” Lời nói của Lãnh Tử Mặc không phải là nghi vấn mà là khẳng định.

Tiêu Dương cười khẽ một tiếng “Nếu anh đã biết, tôi cũng nói thẳng luôn, ngày đó tôi cố gắng mời cô ấy gia nhập tập đoàn, anh cũng rất rõ ràng tôi có thể đáp ứng cho cô ấy mọi điều kiện tốt tuyệt đối không thua kém gì anh!”

Lãnh Tử Mặc không lên tiếng, bởi vì anh biết đối phương vẫn chưa nói xong.

“Có điều…” Tiêu Dương nhún nhún vai “Cô ấy từ chối, thậm chí ngay cả thông tin công ty cũng không có hứng thú tìm hiểu!”

Lãnh Tử Mặc vẫn như cũ không lên tiếng, bất quá trong lòng anh bây giờ có chút gì đó vui sướng lâng lâng.

Cô ấy từ chối! Cô ấy là của anh! Thực tốt!

Đè nén vui sướng trong lòng, Lãnh Tử Mặc lại càng đề phòng Tiêu Dương thêm vài phần!

Cục diện trước mắt rất rõ ràng, Tiêu Dương là vì giúp Lạc Tiểu Thiến giải thích nên mới tới đây, với thân phận của anh ta không cần đứng ra giải thích việc ăn một bữa cơm với một cô gái gì gì đó. Việc này rõ ràng đã vượt qua phạm trù ‘người quen!’

“Việc này tôi sẽ hỏi lại cô ấy.”

Chuyện của anh không cần người khác can thiệp vào, nhất lại là đối thủ của mình lại càng không!

“Đó là suy nghĩ của anh!” Tiêu Dương đứng lên “Tôi chỉ làm việc dựa theo ý của mình thôi, ngoài ra tôi còn muốn nói với anh một điều tuy rằng bây giờ cô ấy từ chối nhưng không có nghĩa là cô ấy mãi mãi không đồng ý tôi, Lanh Tử Mặc, anh phải cẩn thận!”

Cười thoải mái, Tiêu Dương lười biếng vẫy vẫy tay rời đi.

“Tạm biệt!”

Tiêu Dương xoay người đi ra khỏi phòng nghỉ, đi thẳng tới hành lang, tới trước cửa phòng bệnh của Lạc Tiểu Thiến nhẹ nhàng đẩy của vào.

“Tiểu Thiến, anh đi rồi em phải nghỉ ngơi cho khỏe.” Nháy mắt đầy khiêu gợi với cô một cái, trước khi đi còn không quên để lại một câu “Đừng quên, em còn nợ anh một bữa cơm!”

Không đợi Lạc Tiểu Thiến phản ứng, Tiêu Dương đã xoay người nghênh ngang rời đi.

Lãnh Tử Mặc nhíu mày nhìn chăm chú Tiêu Dương một hồi, rồi mới trở lại trong phòng bệnh lần nữa, đi tới bên giường cô bình tĩnh mở miệng “Lúc trước em có nói trong điện thoại có một số việc cần giải thích với anh ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play