1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 301 302 303 304 305 306 307 308 309 310 311 312 313 314 315 316 317 318 319 320 321 322 323 324 325 326 327 328 329 330 331 332 333 334 335 336 337 338 339 340 341 342 343 344 345 346 347 348 349 350 351 352 353 354 355 356 357 358 359 360 361 362 363 364 365 366 367 368 369 370 371 372 373 374 375 376 377
Lãnh Tử Mặc nhướng mắt lên, “Cậu có thể đi!” “Được, tôi đi!” Hoàng Phủ Ngạo nhún nhún vai, đi ra phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Trong phòng bệnh, Lãnh Tử Mặc ngồi trên ghế sofa cúi xuống nhìn Lạc Tiểu Thiến trong lòng. Yêu? Đây là yêu sao?! Anh yêu cô bé con này?! “Không được tới đây…” Trong lòng, Lạc Tiểu Thiến đột nhiên thốt lên kinh hãi. “Đừng sợ, anh ở đây, anh là Lãnh Tử Mặc, anh ở đây!” Anh ôm chặt cô, cúi mặt xuống dán lên mặt cô, cẩn thận an ủi bên tai cô. Lạc Tiểu Thiến cũng không thức dậy, hướng trong lòng anh rụt rụt, cô rất nhanh đã khôi phục an tĩnh. … … Chẳng mấy chốc, đêm hết bình minh lại tới. Hoàng Phủ Ngạo mang theo bữa sáng bước vào, trên ghế sofa là
Lãnh Tử Mặc và Lạc Tiểu Thiến, vẫn đang ôm nhau ngủ cùng một
chỗ, tấm thảm đắp trên người cả hai cũng sắp rơi xuống đất. Đem hộp giữ ấm trong tay để trên bàn trà, Hoàng Phủ Ngạo rất
tự nhiên đi tới, cầm tấm thảm muốn đắp lại giúp hai người. Kết quả, tay vừa mới chạm vào tấm thảm, nhẹ nhàng lôi kéo, Lạc Tiểu Thiến cũng đã giật mình tỉnh lại. Nhìn khuôn mặt xa lạ của Hoàng Phủ Ngạo, trong ánh mắt cô phút chốc lộ ra thần sắc hoảng sợ. “Không được tới đây!” Trong đầu vẫn còn duy trì những việc kinh khủng xảy ra hôm qua,
nhìn vẻ mặt lạnh lùng xa lạ của người đàn ông, cô sinh ra lòng phòng bị theo bản năng. Lạc Tiểu Thiến vừa nhúc nhích, Lãnh Tử Mặc lập tức giật mình tỉnh dậy. “Đừng sợ!” Mở mắt, nhìn Hoàng Phủ Ngạo đứng bên cạnh có phần
lúng túng, anh nhất thời nhíu mày, “Đứng xa một chút!” Hoàng Phủ Ngạo tiện tay đưa tấm thảm để vào trong tay anh. Hắn muốn giúp đỡ có được hay không, hắn làm sai chỗ nào vậy?! “Tiểu Thiến, đừng sợ, anh ở đây, Tử Mặc của em ở đây!” Ôm Lạc Tiểu Thiến, Lãnh Tử Mặc lại mở miệng, giọng điệu đã là mềm nhẹ. Hoàng Phủ Ngạo lùi đến chỗ ghế sofa phía xa ngồi lên, nghe
thấy bốn chữ “ Tử Mặc của em.”, hắn cuối cùng nhịn không
được, khoa trương làm một động tác nôn ọe. “Buồn nôn quá!” Lãnh Tử Mặc trừng mắt nhìn hắn, lấy tấm thảm che lại trên
người Lạc Tiểu Thiến, “Đừng sợ, cậu ta không phải người xấu,
chỉ là bộ dạng có chút khó xem!” Bộ dạng khó xem? Hoàng Phủ Ngạo nhíu mày, “Lãnh Tử Mặc!” Cho dù anh muốn an ủi người phụ nữ của mình, cũng không cần hạ thấp hắn như vậy chứ? Lạc Tiểu Thiến nhìn chằm chằm mặt của Lãnh Tử Mặc một lúc lâu, dường như có chút không tin vào mắt mình. “Em đang nằm mơ sao?” Anh không phải đang ở nước Pháp sao, vì sao lại ở chỗ này?! Cô nhất định là đang nằm mơ. Lãnh Tử Mặc dùng bàn tay không bị thương nhẹ nhàng sờ sờ tóc
cô, “Đúng, em đang nằm mơ, có phải vừa rồi mơ một cơn ác mộng
hay không, không sao, hiện tại, trời đã sáng, tất cả đều kết
thúc!” Khi anh an ủi, tinh thần Lạc Tiểu Thiến vẫn còn có chút rã rời cuối cùng cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại. “Đói bụng không, muốn ăn bữa sáng chứ?” Lãnh Tử Mặc dùng giọng điệu như dỗ trẻ con hỏi. Nếu giờ phút này Ngải Lâm ở đây, chắc chắn sẽ được mở rộng tầm mắt. Vị đại boss luôn lạnh lùng như một khối băng ngàn năm, lại có thể dịu dàng tới mức này ư? Lạc Tiểu Thiến khẽ gật đầu, nhìn tấm thảm trên người, cô đột
nhiên chợt nhớ ra, lập tức muốn đứng dậy từ trong lòng anh. “Đừng nhúc nhích!’’ Lãnh Tử Mặc xiết chặt cánh tay, sau đó
nghiêng mắt nhìn Hoàng Phủ Ngạo ngồi trên ghế sofa, “Xới cơm!” Thiếu tướng Hoàng Phủ Ngạo đại nhân, trợn trắng cả mắt, cuối
cùng vẫn đứng lên khỏi ghế sofa, mở hộp giữ ấm, lấy cháo được
ninh nhừ thơm lừng từ bên trong ra cho vào bát nhỏ, lại lấy thêm
một cái thìa, đưa đến trước mặt Lãnh Tử Mặc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 301 302 303 304 305 306 307 308 309 310 311 312 313 314 315 316 317 318 319 320 321 322 323 324 325 326 327 328 329 330 331 332 333 334 335 336 337 338 339 340 341 342 343 344 345 346 347 348 349 350 351 352 353 354 355 356 357 358 359 360 361 362 363 364 365 366 367 368 369 370 371 372 373 374 375 376 377