“Không có điều gì có thể ngăn cản bạn hướng về tự do, kiếp sống ngựa thần lướt gió tung mây, trái tim bạn không vấn vương điều gì.
Trải qua năm tháng u ám, đã từng bàng hoàng, khi bạn cúi đầu, chớp mắt, mới phát hiện ra đường ở dưới chân.
Trái tim hướng về thế giơi tự do, trong suốt mà cao xa đến thế, hoa sen xanh nở rộ, vĩnh viễn chẳng ngày tàn…”
Không sai, cô đã từng nói cô muốn nổi tiếng, cô muốn kiếm tiền, vậy thì
sao chứ? Đối với âm nhạc, cô thật sự yêu thích và cố chấp.
Lạc Tiểu Thiến đứng dưới ánh đèn, dũng cảm nhìn chăm chú xuống dưới đài, tuy cô không nhìn thấy gì cả, nhưng cô biết họ đều nhìn thấy cô, nghe
được cô.
Cô muốn dùng bài hát này nói với họ rằng, Lạc Tiểu Thiến cô đây muốn
thắng, cũng sẽ dựa vào thực lực, cô sẽ không thèm diễn mấy trò nhàm chán đó.
Loại tình cảm này, hoàn toàn hòa vào tiếng hát của cô.
Tiếng hát như kể lại, cô hoàn toàn không giận dữ không rít gào, chỉ dùng giọng hát bình tĩnh mà kiên cường hát lên.
Tay trái ấn dây đàn, tay phải cầm miếng gảy, ngón út vẫn đau đớn như cũ, máu tràn ra băng gạc, nhuộm băng gạc trắng tinh thành màu đỏ tươi,
giống như một đóa sen màu máu nho nhỏ nở rộ trên ngón tay cô.
Dựa vào việc Lãnh Tử Mặc nghi ngờ chất vấn, dẫn tới sự nghi ngờ của khán giả dành cho cô, thời điểm cô đứng tại chỗ này cất lên những lời hát
ấy, mọi người đều hiểu được tâm trạng của cô.
Đánh xong những nốt nhạc cuối cùng, cô lui về sau một bước, khom người hành lễ,
“Cảm ơn!”
Mặc kệ các người dành cho tôi sự nghi ngờ hay là trào phúng, sự ủng hộ
hay cổ vũ, tôi đều cảm ơn các người đã cho tôi biết sự ấm lạnh của thế
gian này,
Không có giải thích, không có khóc lóc, cô chỉ hát lên bài hát này, cô chỉ nghĩ truyền đạt tất cả qua lời ca của mình.
Dưới đài, trong hậu trường, một tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên, nghe
thấy tiếng vỗ tay này mọi người mới bình phục tinh thần, trận trận tiếng vỗ tay cũng kéo đến theo.
Hàn Tuấn đi lên sân khấu, Âu Dương Tình cũng dẫn Thẩm Tâm Di cùng bước tới trung tâm sân khấu.
“Vâng!” Hàn Tuấn nhìn xung quanh, “Hiện tại chính là thời khắc quan
trọng nhất, thời khắc kinh tâm động phách nhất, ai sẽ trở thành người
chiến thắng trong trận bán kết ‘Hoa Hạ thần tượng’ khu vực Bắc Kinh để
tiến thẳng vào vòng chung kết cả nước đều do các bạn quyết định! Bây
giờ, các vị khán giả tại hiện trường thân mến, mời các vị cầm dụng cụ
bình chọn của mình lên, lựa chọn người mình ủng hộ nhất! Nếu lựa chọn
Hoa sen xanh Lạc Tiểu Thiến, mời ấn 1 lần. Nếu các vị thích cảm xúc da
diết Thẩm Tâm Di, mời ấn 2 lần. Hiện tại, bỏ phiếu bắt đầu!”
Màn hình lớn chia làm hai, phân biệt là hình ảnh của Lạc Tiểu Thiến và
Thẩm Tâm Di, dưới tấm hình là con số đỏ chót nhanh chóng thay đổi.
Lãnh Tử Mặc nhíu chặt mi, nhìn chằm chằm vào con số trên màn hình, lòng hắn cũng căng thẳng dần.
Dưới hai tấm hình, con số đang nhanh chóng tăng lên.
Có được số người ủng hộ tương đương, dĩ nhiên là số phiếu cũng không xê
xích nhiều, tuy rằng xảy ra sự cố vừa rồi nhưng vẫn có không ít người
ủng hộ Lạc Tiểu Thiến.
“Điểm số của hai người theo rất sát nhau, hiện tại Lạc Tiểu Thiến là
707, không là 712, Thẩm Tâm Di là 723, không cách biệt quá nhiều, hơn
nữa con số vẫn đang thay đổi liên tục!”
“Ngay cả tôi cũng phát hiện ra mình đang căng thẳng nè, quán quân hôm
nay cuối cùng là ai đây? Đúng là khiến chúng ta phải mỏi mắt mong chờ
mà!”
“Lạc Tiểu Thiến, 872 phiếu!”
“Thẩm Tâm Di, 884 phiếu!”
…
Con số trên màn hình vẫn đang thay đổi, hai MC diễn giải khiến không khí dưới đài càng thêm căng thẳng, hai bàn tay Thẩm Tâm Di cũng siết chặt
lại theo bản năng.
Vốn tưởng rằng Lạc Tiểu Thiến sẽ vì sự cố đó mà mất đi người hâm mộ, nhưng kết quả lúc này đúng là đã khác xa dự liệu của cô ta.
Last edited: 27/9/15
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT