Nếu như nói cô ngẫu nhiên rút phải số 1, nhưng tấm tờ tiết mục này rõ ràng chỉ ra là có người cố tình gây khó dễ cho cô
.
Lạc Tiểu Thiến không có quen biết gì Lâm Lạc Thi,dĩ nhiên cô ta sẽ không gây khó dễ cho cô, nếu như cô đoán không nhầm thì đấy chính là ý của tên Lãnh Tử Mặc.
Hứa Hạ cũng chắc cô có tranh luận được hay không, nhưng chẳng nhẫn tâm nhìn bạn tốt bị ủy khuất, “Bằng không, tớ đổi chỗ với cậu?”
”Hứa Hạ,cậu đang xem thường tớ đấy à?”Lạc Tiểu Thiếnhỏilại.
Có thể nói múa là sở trường của Hứa Hạ, đương nhiên Lạc Tiểu Thiến không muốn bạn tốt vì mình mà mất chỗ có thể phát huy hết tài năng.
”Tớ không có ý đó...”
”Không phải muốn đổi là đổi được đâu!”
”Được rồi!”Hứa Hạ cũng biết không lay chuyển được cô, “Không quan hệ,cho dù về khoảng nhảy múa cậu hơi kém, nhưng tớ tin tưởng về trình độ hát của cậu thì không ai bằng!”
Lạc Tiểu Thiếnhướng về phía cô gật đầu.
Sau nửa tiếng, tất cả mọi người đều tập hợp, ở dưới đài chuẩn bị sau đó từng người lên sân khấu đi catwalk lần đấu.
Bởi vì tối hôm qua quá mệt mỏi, hơn nữa lần đầu tiên đứng ở trên sân khấu có nhiều đèn chiếu,Lạc Tiểu Thiến không thích ứng được,lúc đó múa không được phát huy hết.
Thẩm Tâm Di nhìn thấy cô mua sai mấy chỗ, cười kinh miệt.
Vũ đạo kết thúc, chính là trận đấu chính thức bắt đầu.
Lạc Tiểu Thiến,là người đầu tiên lên sân khấu.
Vừa mới múa qua nhảy,hơi thở của cô còn chưa ổn định.
Lúc đi lên sân khấu về phía đàn dương cầm, cô suýt chút nữa thì ngã.
Dưới đài, một mảnh cười vang.
Lạc Tiểu Thiến đứng lên, ngồi bên cạnh đàn dương cầm, cô nâng tay hạ xuống phím đàn.
Ngón tay vừa hạ xuống, giai điệu như ánh trăng thanh hoa hoàn mỹ giống nước chảy bắt đầu chảy xuôi.
”Ánh trăng sáng ngời, một nơi nào đó trong lòng,
Sáng như vậy, lại cảm thấy lạnh giá.
Mỗi người, đều có một nỗi đau.
Muốn cất giấu nó, nhưng lại càng làm nó lộ ra...”
Bởi vì chỉ là catwalk, âm hưởng cũng không có mở, giọng hát của cô cùng với tiếng đàn dương cầm, cứ như vậy trong veo vang lên, như ánh hòa quang màu xanh của Ngân nguyệt, bất tri bất giác nhuộm trắng cả vùng.
Không ít công nhân viên dừng công việc lại, nhìn về phía sân khấu.
Trên sàn nhảy, Hứa Hạ nghe được nước mắt đầy mặt, Thẩm Tâm Di chau mày, lặng lẽ liếc mắt nhìn Lâm Lạc Thiở phía xa, nhìn thoáng qua, sau đó hai người nhìn nhau, sau đó nhanh chóng rời tầm mắt.
”Dừng lại!” Một giọng đàn ông lạnh lùng vang lên
Bên dưới sân khấu, đột ngột có một người con trai suất hiện.
Lạc Tiểu Thiến kinh ngạc, ngón tay hạ xuống, ấn một phím không đúng.
Tất cả mọi người nghi hoặc nhìn về phía âm thanh truyền tới, trong lúc mọi người nhìn kỹ, một bóng người cao to đã đi lên bậc cấp, bước dài lên trên sân khấu.
Người kia mặc một bộ âu phục màu xám, một tay tùy ý cắm để trong túi quần, khuôn mặt đẹp trai làm điên đảo chúng sinh dưới ánh đèn trong suốt như ngọc.
Bên dưới sân khấu, học viên, âm thanh hít một hơi.
”Đó là Lãnh Tử Mặc?”
”Ông trời của tôi, ta nam thần đến rồi!”
“Nhịp thứ 3 âm thứ 4 còn có âm thứ 5 trong ca khúc, tất cả đều sai rồi!” Lãnh Tử Mặc cau mày nhìn Lạc Tiểu Thiến một bên đàn dương cầm, “Đừng tưởng rằng đây là catwalk cũng không cần tâm, một người ca sĩ chân chính, bất cứ lúc nào cũng phải chú tâm hát!”
”Làm sao anh biết tôi không hát thật lòng chứ?” Lạc Tiểu Thiến ngẩng mặt lên, không sợ hãi đón nhận ánh mắt của anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT