Đối với sự xuất hiện của Tô Dịch Văn mà nói, Đào Nhạc bị bất ngờ
trong mấy giây, nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh, với cô bây giờ không có gì còn
có khả năng đả kích được cô nữa, còn nếu anh muốn cãi nhau thì cô cũng chẳng có
chút tâm trạng nào mà cùng cãi.
Tô Dịch Văn đến gần, vẻ mặt anh rất phức tạp, anh không phải là người
không biết thể hiện tình cảm, nhưng do tích chất công việc buộc anh không thể
biểu lộ cảm xúc, chỉ duy nhất đối với người con gái nhỏ bé này là anh không tài
nào che dấu tình cảm trong lòng mình.
“Nhạc Nhạc, em về nhà cùng anh có được không?”Tô Dịch Văn đưa tay ra,
giọng nói tràn ngập sự bất lực và mệt mỏi, dường như hai từ ‘được không’ kia
chính là đang thỏa hiệp.
Đào Nhạc lùi hai bước, vẻ mặt không có chút biểu hiện gì, giọng nói
lạnh lùng, “Cục trưởng Tô, được ngài bỏ dở cuộc vui đích thân đến tìm tôi thật
sự chẳng dể gì nha, có cần tôi nên nói hai tiếng ‘cảm ơn’ không?”
Trán Tô Dịch Văn nhăn lại, không để ý đến câu khiêu khích đầy lạnh
lùng của cô, “Nhạc Nhạc, em nghe đây, đừng có làm loạn nữa, có chuyện gì chúng
ta về nhà nói.”
Đào Nhạc cười một tiếng, càng khiêu khích thì cô sẽ chỉ như một đứa
trẻ trong mắt anh ta, lúc nãy trong ‘Hoa Trung Hoa’ cô đã hành động như vậy cũng
đã làm mất mặt anh rồi, bây giờ anh còn tìm cô khuyên cô trở về nhà, thực ra anh
chính là muốn giáo huấn cô, điều anh quan tâm nhất chính là thể
diện.
“Hàn Húc, chúng ta đi thôi.” Đào Nhạc xoay người lại nhẹ nhàng
nói.
Lúc này Hàn Húc lại hơi do dự, nên nói là cậu thấy xấu hổ. Chuyện cậu
thích Đào Nhạc đúng là sự thật, nhưng người sáng suốt nhìn vào chuyện đang xảy
ra sẽ biết ngay là hiểu lầm giữa vợ chồng với nhau. Cậu là người ngoài không
tiện nhung tay vào.
Đào Nhạc thấy Hàn Húc vẫn đứng im tại chỗ, “’Cậu không đi sao, vậy
tôi đi một mình.”
Hàn Húc cuống quít, đuổi theo bước chân cô, “Hai người có chuyện gì
thì hãy nói rõ ràng với nhau, cô cứ thế này —“
“Hàn Húc!” Đào Nhạc nổi giận, quát lớn tên cậu, “Chúng ta có còn là
anh em nữa không? Hay là xe cảnh sát của cậu cao sang quý phái, tôi đây không
xứng được ngồi?”
“Được, tôi im miệng có được chưa?” Hàn Húc thầm nghĩ, lần này cậu có
muốn tránh không xen vào cũng không được rồi.
Sắc mặt Tô Dịch Văn càng u ám, thấy hai người họ cùng đi với nhau,
nắm tay anh càng siết chặt, anh không suy nghĩ nhiều, chạy ngay qua đó nắm lấy
tay Đào Nhạc ra sức kéo đi hướng ngược lại.
“Anh làm gì vậy, buông tay ra!” Đào Nhạc sống chết giãy dụa, cổ tay
bị túm chặt nên rất đau.
“Về nhà với anh!” Tô Dịch Văn đã đến biên giới của cơn giận sắp bùng
nổ, anh thật không thể tiếp tục kiên trì hơn.
“Tôi không về! Anh đó, cũng đừng nghĩ sau này tôi sẽ về
nữa!”
“Em nói cái gì?” Tô Dịch Văn hỏi hung dữ hỏi lại cô.
Đào Nhạc đẩy anh ra xa, cao giọng nói, “Tôi báo cho anh Tô Dịch Văn
biết nhé, anh đừng áp dụng cái kiểu con ông cháu cha nhà anh lên người tôi, anh
muốn nuôi bà hai hả? Tôi cũng sẽ nuôi ông hai, cho anh nếm thử mùi vị bị vợ cắm
sừng là như thế nào. Muốn tôi về nhà, anh nằm mơ đi!”
Tô Dịch Văn bước một bước thật dài đứng trước mặt cô, giọng cộc cằn,
“Ông hai gì hả? Em thử nuôi xem nào!” Nói xong anh liếc nhìn Hàn Húc, hình như
mặc định “Ông hai” đây chính là cậu ta.
“Tôi dám đấy!” Đào Nhạc mạnh miệng, “Bà đây bỏ anh xong vẫn có thể
sống tốt như thường!”
Mặt Tô Dịch Văn tái xanh, “Em bỏ anh? Em muốn sống với tên nhóc kia
hả!”
Hàn Húc vốn chẳng muốn xen vào, nhưng lửa chiến tranh giữa hai người
thoáng chốc đã lan đến người cậu, hơn nữa cậu còn bị bắt làm bia đỡ đạn, tâm
trạng cũng trở nên khó chịu. Cậu đi đến đứng che trước mặt Đào Nhạc, “Ông anh,
uổng công anh sinh ra đã làm kiểm sát viên, bất cứ chuyện gì cũng cần phải có
bằng chứng, anh cứ nói càn như vậy còn gì là đàn ông!”
Tô Dịch Văn lườm cậu, giọng lạnh lùng, “Tôi nói chuyện với vợ tôi,
không cần cậu chen miệng vào!”
“Hứ, miệng của tôi, tôi cứ nói đấy, liên quan gì đến anh!” Hàn Húc
cũng trừng lại Tô Dịch Văn, hai người dường như có chiều hướng sắp cãi nhau
to.
“Tôi là chồng cô ấy, tôi có quyền quản lý việc cô ấy ở cùng ai, cậu
có ý kiến gì hả!” Tô Dịch Văn tuông ra một tràng lý do.
“À, anh hỏi tôi có ý kiến gì sao?” Hàn Húc nhếch mép, “Anh làm chồng
kiểu gì vậy, quản lý vợ mà tưởng quản lý đồ vật hả, đừng có nói
đùa!”
“Cậu nói cái gì! Có gan lặp lại!”
“Tôi nói anh chẳng là cái thá gì đó, sao nào!” Vừa dứt lời, Hàn Húc
không kịp đề phòng đã dính ngay một đấm, khóe miệng chảy xuống một vệt
máu.
Đào Nhạc bị dọa đến há hốc mồm, cô không thể ngờ được Tô Dịch Văn lại
có thể ra tay, thấy Hàn Húc quệt vệt máu đi, cậu ta chẳng nói chẳng rằng cũng
đáp trả ngay một đấm, phút chốc trở thành cảnh hai người đàn ông đánh nhau tóe
lửa, đạo đức võ Taekwondo đều bị bọn họ sớm vứt ra đằng sau.
Có một câu nói, hễ mạnh sẽ thắng.
Lúc này, mặt mũi hai người đều trầy xước, nhếch nhác chẳng ra hình
dạng gì, Đào Nhạc là phụ nữ đang mang thai, có muốn cũng không thể tới can ngăn
họ.
“Đừng đánh nữa!” Đào Nhạc khó khắn lắm mới kéo được Hàn Húc ra, “Hàn
Húc, đừng đánh nữa mà!”
Tên nhóc hiện tại dường như bị chọc cho sôi máu lên, đẩy Đào Nhạc ra
sau, xắn tay áo, “Cô đừng lo, bà mẹ nó hôm nay tôi phải đánh tên này một trận
mới được!”
Đào Nhạc sống chết kéo lấy Hàn Húc, quát Tô Dịch Văn, “Hôm nay anh bị
bệnh hả, không nói gì liền đánh người, tưởng làm cục trưởng là hay lắm
sao!”
Tô Dịch Văn mặc kệ mặt mũi, tay chân mình trầy trụa rướm máu, anh
nhìn Đào Nhạc chằm chằm, trong đầu cô tất cả đều là sự lo lắng dành cho Hàn Húc,
chẳng xem người chồng như anh ra gì, buồn cười chính là mọi chuyện đang xảy ra
là do anh gây ra, anh có nói thêm lời nào tình hình lại càng tệ hại
hơn.
“Tôi đánh cậu ta em đau lòng sao?” Anh lạnh lùng hỏi.
“Đúng!” Đào Nhạc không suy nghĩ nhiều liền đáp bừa, dù gì bây giờ cô
cũng chẳng còn muốn dính dáng tới anh nữa.
Không gian tĩnh mịch vang vọng chữ “Đúng” của Đào Nhạc, bọn họ không
ai nói lời nào, chỉ im lặng nhìn nhau.
Chẳng biết trải qua bao lâu, Đào Nhạc ngoảnh đầu không muốn tiếp tục
bị Tô Dịch Văn làm ảnh hưởng, cô nói với Hàn Húc, “Tôi đi trước
đây.”
Không đợi Hàn Húc trả lời, Đào Nhạc bước nhanh về phía trước, cô
không dám quay lại, trước mặt Tô Dịch Văn cô ra vẻ ngang tàng là vậy, thế mà vừa
quay mặt đi nước mắt từ đâu chẳng biết lại tuông ra không ngừng, thì ra người
lừa gạt người khác không phải là Tô Dịch Văn, mà chính là Đào Nhạc
cô.
Trong lòng Hàn Húc khó chịu, nhưng hiện tại cậu không muốn làm cô
phiền lòng, cậu nhìn Tô Dịch Văn, chẳng muốn nói bất cứ lời nào với anh, cậu
đuổi theo Đào Nhạc. Bây giờ cậu không thể để Đào Nhạc về nhà một mình, cậu cũng
gạt bỏ những lời nói nãy giờ với Tô Dịch Văn, chỉ cảm thấy có lẽ trong chuyện
này chắc có hiểu lầm.
“Nhạc Nhạc…”
Giọng Tô Dịch Văn từ phía sau vang lên, khiến cho bước chân Đào Nhạc
ngừng lại.
“Chẳng lẽ ngay cả giải thích em cũng không cho anh cơ hội nói sao?”
Tô Dịch Văn chỉ hỏi một câu, không tức giận cũng không lộ bất cứ cảm xúc nào
khác.
Đào Nhạc gạt nước mắt, từ từ xoay người lại, “Anh không cần giải
thích gì cả, cho dù anh có nói cũng là lừa gạt, trên đời này chỉ có một mình tôi
ngu ngốc tin lời anh thôi!”
“Sự việc không phải như em nghĩ!”
“Sự việc như thế nào, tôi cũng chẳng còn hứng thú muốn biết.” Đào
Nhạc ngừng lại một chút, đè nén cảm xúc trong lòng, “Tôi đang nghĩ…hôn nhân của
chúng ta ngay từ đầu có lẽ đã là sai lầm rồi.”
“Nhạc Nhạc…”
Đào Nhạc bình tĩnh nhìn Tô Dịch Văn, “Nếu như anh là một người chồng
tốt một người cha tốt, tại sao hôn nhân của chúng ta lại trở nên thế này? Tôi
nghĩ mãi vẫn không biết chúng ta đã sai ở điểm nào. Hiện tại tôi đối xử như vậy
anh có thể sẽ rất đau lòng, vì vậy… chúng ta bình tĩnh lại một thời gian, tạm
thời tôi sẽ không quay về.”
Giây phút đó, Tô Dịch Văn đã không còn cơ hội giữ cô lại, giống lời
cô nói, nếu anh là một người cha tốt một người chồng tốt thì tại sao sau khi kết
hôn, cô chẳng còn vẻ hạnh phúc, để rồi đến cuối cùng lại náo loạn như hiện
tại.
Anh chỉ biết đứng im tại chỗ nhìn cô rời đi, cảm giác này chính là
mất mát.
…
Đào Nhạc không biết cô làm cách nào ngồi lên xe được, vẻ mặt ngơ ngơ
ngác ngác, trong đầu chỉ toàn những lời vừa nói với Tô Dịch Văn, cô không biết
bản thân có phải hối hận hay không, cảm thấy quá mệt mỏi, chỉ muốn một mình suy
nghĩ.
“Đào Nhạc.”
Hàn Húc vừa khởi động xe, gọi cô một tiếng lại chẳng thấy động tĩnh
gì, cậu xoay người đang định mở miệng, tầm mắt cậu đã thấy ngay giọt nước mắt
nơi khóe mắt cô, dĩ nhiên cái gì cũng chẳng thể nói nữa.
Đào Nhạc cảm nhận được ánh mắt của Hàn Húc, cô vội vàng chùi mặt, “Gì
vậy?”
“Cô không sao chứ?” Hàn Húc lo lắng nhìn cô.
“Tôi không sao, ngược lại là cậu, có muốn đến hiệu thuốc một chút
không?” Đào Nhạc chỉ vào vết thương trên mặt cậu hỏi.
Hàn Húc nhìn qua kính chiếu hậu, “Vẫn còn tốt, chưa trầy trụa nhiều
lắm.”
Đào Nhạc cúi đầu không biết nên nói gì, cuối cùng một lúc lâu sau mới
ấp úng, “Hàn Húc, xin lỗi…”
Hàn Húc sửng sốt, “Tại sao lại xin lỗi tôi, có phải cô đánh tôi
đâu.”
“Nhưng cũng là vì tôi…”Đào Nhạc thật thà nói, nếu không phải là cô
gặp Hàn Húc, thì khi Tô Dịch Văn xuất hiện cũng sẽ không trở nên náo loạn như
vậy.
Hàn Húc hơi xấu hổ, “Chuyện đó, tôi cũng đã ra tay , vậy cô nên mắng
tôi mới đúng.”
“Tôi mắng cậu để làm gì, chuyện vốn không phải thành ra như
vậy…”
Trong xe im lặng một lúc, Hàn Húc vốn không muốn lại đề cập đến vấn
đề này, nhưng nhìn vẻ mặt uất ức của cô lại không nhịn được mà hỏi han, “Cô và
anh ta…ý tôi nói là cô với Tô Dịch Văn có cần thiết phải gây gỗ đến mức này
không, có gì mà không thể nói cho rõ ràng chứ.”
Đào Nhạc vân vê vạt áo, nhỏ giọng nói, “Hàn Húc, có một số chuyện tôi
không biết phải nói thế nào nữa, vấn đề giữa tôi và anh ấy ngay đến bản thân tôi
còn chẳng thể hiểu được.”
“Vậy sao lúc nãy cô không hỏi cho rõ ràng?”Hàn Hút ngẫm nghĩ rồi nói,
“Thực sự nếu vứt bỏ thành kiến cá nhân tôi với Tô Dịch Văn, thì nói thật, anh ta
đối xử với cô cũng tốt lắm.”
Đào Nhạc cười lạnh, “Cái gì mà tốt lắm chứ? Tốt lắm của anh ta chính
là vứt tôi trong nhà, còn bản thân mình thì đi phong lưu trăng hoa, dù gì cũng
chỉ toàn lừa gạt tôi mà thôi.”
Hàn Húc vừa nghe như vậy, có chút bất ngờ, “Cô không đùa đó
chứ?”
“Tôi tận mắt nhìn thấy mà còn giả được sao, nếu không cậu cứ nghĩ thử
tối thế này tôi vác bụng bầu đến ‘Hoa Trung Hoa’ làm cái gì chứ!”Đào Nhạc vừa
nhớ lại cảnh tượng trong căn phòng vừa nãy, cơn tức lại dâng lên.
Hàn Húc càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng, theo như lời Đào
Nhạc nói thì hôm nay đến ‘Hoa Trung Hoa’ hoàn toàn là vì theo dõi Tô Dịch Văn,
vậy chuyện này có liên quan đến sự việc kia không nhỉ?
“Đào Nhạc, cô tận mắt nhìn thấy Tô Dịch Văn đến Hoa Trung Hoa
sao?”Hàn Húc muốn xác định.
“Không những là tận mắt, tôi còn làm loạn một trận, cái con nhỏ chết
tiệt kia đáng lẽ phải cho ăn một cái tát nữa mới được!”Nói một hồi Đào Nhạc càng
xung hơn, đại khái là toàn những lời mắng người.
Hàn Húc vội vàng thắng xe, dọa Đào Nhạc sợ phải thốt thành
tiếng.
“Đang yên đang lành cậu dừng xe lại làm gì.”
Hàn Húc xoay người lại, vẻ mặt chưa khi nào nghiêm túc đến thế, cậu
nhìn Đào Nhạc, do dự không biết có nên nói một chút về tình huống đó hay
không.
Đào Nhạc thấy cậu ngập ngừng, “Cậu sao vậy, có phải có điều gì muốn
nói phải không?”
“Thực ra…”Hàn Húc đang ra sức đấu tranh tư tưởng.
“Thực ra?”
“Tối hôm nay tôi cũng đến Hoa Trung Hoa…”
“Tôi biết, chúng ta đã chạm mặt nhau, vậy thì làm sao?”
“Không chỉ có tôi, mà còn có đội cảnh sát, người của viện kiểm sát,
tổ thanh tra cũng đi…đương nhiên cũng có cục chống tham nhũng.”Hàn Húc nói xong
liền nhìn Đào Nhạc, thực sự không thể nhìn rõ trên mặt có biểu hiện gì, cậu dừng
một chút rồi nói tiếp, “Lần này chúng tôi cùng phối hợp hành động, phía trên
tỉnh cũng cực kì xem trọng nên mới điều động nhiều bộ phận như vậy, chuyện này
vốn không thể nói cho người ngoài biết, nhưng nó lại có liên quan đến Tô Dịch
Văn, nên tôi muốn nói cho cô hiểu rõ.”
Đào Nhạc có một dự cảm không tốt, cô vội vã hỏi một câu, “Tô Dịch Văn
có sao không, có phải anh ấy gây ra chuyện gì không?”Suy cho cùng thì Tô Dịch
Văn cũng vẫn là vấn đề cô quan tâm nhất.
“Không, không, cô đừng nghĩ lung tung.”Hàn Húc vội phủ định, rồi giải
thích, “Thực ra Hoa Trung Hoa không phải là một hộp đêm tầm thường, bên trong nó
có rất nhiều hoạt động phi pháp, chắc là cô cũng đã nhìn thấy có rất nhiều cô
gái ngoại quốc chứ. Chúng tôi đã điều tra rất lâu, chúng tôi đã phát hiện ra thế
lực đứng sau nó không chỉ có xã hội đen, mà còn có người trong chính phủ nữa,
nhờ điều tra như vậy chúng tôi mới phát hiện vụ án này đã không còn là một vụ án
về tổ chức mua bán dâm hay buôn lậu đơn thuần nữa…”
“Ý của cậu là còn có sự tham dự của những ông lớn sao?”Đào Nhạc cẩn
thận hỏi.
Hàn Húc gật đầu, “Chính là như vậy, chỉ là lúc đó chúng tôi không có
chứng cứ, mà mấy người làm trong chính phủ kia cũng không đích thân đến Hoa
Trung Hoa, mà chỉ đứng sau thao túng thôi.”
“Vậy Tô Dịch Văn đến đó để làm gì, anh ta–”Chính bản thân Đào Nhạc
cũng không muốn hỏi tiếp nữa, cô nhớ đến thân phận của anh là cục trưởng cục
chống tham nhũng, lẽ nào cũng là đi điều tra án?
Quả nhiên những gì Hàn Húc nói tiếp đã giải thích tất
cả.
“Tuy rằng Tô Dịch Văn là cục trưởng, thân phận cũng không cần thiết
phải che dấu, cũng có thể nói là anh ta nằm vùng, nếu như anh ta không đóng giả
như một kẻ bại hoại, vậy thì ông chủ của Hoa Trung Hoa cũng sẽ không buông lỏng
cảnh giác, thậm chí bọn họ còn muốn dựa hơi Tô Dịch Văn, bởi vì nếu có cục chống
tham nhũng làm hậu thuẫn, thì trong tương lai họ muốn làm gì cũng chẳng ai quản
được nữa. Mấy bộ phận chúng tôi đã bố trí cả rồi, chỉ cần chờ bọn họ tập trung
lại đông đủ, đến đúng thời điểm sẽ một mẻ hốt gọn!”
Chuyện này xem như Đào Nhạc đã hiểu, cô nhớ tới chuyện tối nay xuất
hiện nhiều xe công như vậy, lúc đó thì không để ý, bây giờ nghĩ lại thì chắc
chắn là vì vụ án này. Mà cô còn xông vào đó gây náo loạn, chắc chắn Tô Dịch Văn
sẽ bị bọn họ dè chừng, mà tính mạng anh có thể bị nguy hiểm, còn cô thì chỉ biết
gây rối mà không lường trước hậu quả.
“Nhưng tại sao cứ phải là Tô Dịch Văn!”Đào Nhạc không biết nên giận
bản thân hay là giận người nào đó nữa.
Hàn Húc do dự một chút, “Tôi cũng không tường tận cho lắm, nhưng nghe
đội trưởng của tôi nói, chuyện chọn người này đã được tuyển lựa rất lâu, nếu
chọn một người quá bình thường thì bọn chúng sẽ không tin tưởng, lời nói cũng
không có trọng lượng, cho nên Tô Dịch Văn đã tự mình tiến cử, mà nghe nói mức
chỉ tiêu mà người tiền nhiệm trước đây của Tô Dịch Văn ở cục chống tham nhũng
làm được cũng rất tệ, anh ta làm như vậy chắc là cũng để dễ báo cáo với cấp
trên.”
Hay thật, anh vốn chẳng phải là số làm cục trưởng, mà chỉ là một kẻ
đầy tớ làm việc không ngừng thôi!
Đào Nhạc đã hiểu rõ đầu đuôi sự việc, chân tướng rõ ràng, theo lý mà
nói thì có lẽ trong lòng phải tiêu tan hết buồn giận mới đúng, quả thật giữa bọn
họ không có kẻ thứ ba, không có ngoại tình, không có thay lòng đổi dạ. Nhưng tâm
trạng vui vẻ sao lại mau chóng lắng xuống vậy, mà trong lòng càng thêm nặng nề
hơn.
Nếu như giữa bọn họ chỉ là hiểu lầm thì nói rõ là xong…nhưng cơ bản
chính là sự tin tưởng giữa vợ chồng.
Không chỉ có Tô Dịch Văn nói dối cô, cho dù là lời nói dối có thiện
ý, còn cô nữa chứ? Cô là vợ mà cũng không có sự tin tưởng nơi anh. Luôn luôn
hoài nghi, đến cuối cùng cả hai đều không chịu thẳng thắng với nhau, khiến cho
mối quan hệ trở nên căng thẳng đến mức này.
Hàn Húc thấy cô không nói lời nào, liền hỏi, bây giờ cô cũng đã biết
hết rồi, vậy… về nhà thôi, ý của tôi là đi tìm anh ta đó.”
Đào Nhạc hạ kính xe xuống, mặc cho gió lạnh thổi vào trong, cô nhìn
ra bên ngoài, nhẹ nhàng nói một câu, “Về nhà thôi, nhà của tôi ấy…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT