Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt đã tới cuối năm, Đào Nhạc và
Tô Dịch Văn kết hôn hơn một tháng, tân hôn cũng thành cựu hôn, cuộc sống gia
đình tạm ổn trôi qua một cách bình thường, thỉnh thoảng cũng có cãi vặt, nhưng
không ảnh hưởng tới tình cảm của cả hai.
Vẫn là chuyện cái bụng của Đào Nhạc, cô thậm chí có thể cảm nhận được
bên trong có chút động tĩnh, cô nghĩ thầm đứa bé này tương lai sẽ là một nhóc
con nghịch ngợm, cảm giác thích thú của lần đầu được làm mẹ càng ngày càng sâu
đậm.
Tô Dịch Văn dè dặt từng ly từng tí với cô, y như nâng niu bảo vật
trên tay, vô cùng yêu thương, nhưng cũng tới cuối năm rồi, thời điểm này Tô Dịch
Văn luôn tất bật, bận rộn với công việc. Trước đây tới ngày anh luôn chở Đào
Nhạc đi khám thai kiểm tra sức khỏe, nhưng mấy ngày nay tìm không ra thời gian
rảnh rỗi, Đào Nhạc mỗi lần đợi không nổi tới khi anh đến, đành phải tự đi một
mình hoặc nói mẹ Đào đưa cô đi.
Hôm nay mẹ Đào vừa đưa con gái làm kiểm tra thai sản xong, ra khỏi
bệnh viện bà liền nhíu mày chất vất.
“Mẹ nói này Nhạc Nhạc, gần đây Dịch Văn bận cái gì vậy, lần nào đi
cũng một mình con đi là sao?”
Mẹ Đào dường như có hơi không vui, nhưng là con gái bà sinh ra, thấy
con gái cô đơn lẻ loi đi đến bệnh viện, bọn họ là trưởng bối thấy đương nhiên sẽ
có ý kiến ngay.
“Mẹ, mấy ngày nay anh ấy bận rộn, trong cục nhiều việc lắm.” Đào Nhạc
nói giúp cho Tô Dịch Văn, tuy cô cũng oán giận khi anh bận tối mắt tối mũi như
vậy, nhưng dù sao cũng là công việc, cô không thể không thông cảm.
“Bận gì mà đến nỗi không thấy bóng dáng?” Mẹ Đào không tin mấy lời
viện cớ này, “Hai đứa đã bao lâu rồi chưa về nhà ba mẹ ăn cơm rồi, vả lại con
nhìn đi, dạo này con phờ phạc hẳn, không nghe bác sĩ nói là phải ăn uống bồi bổ
hả.”
“Mẹ, con ăn nhiều lắm, mẹ đừng có lo mà.” Đào Nhạc cũng hết cách, cô
đâu phải thùng không đáy.
Mẹ Đào lại không nghĩ vậy, “Bây giờ con là một người ăn cho hai
người, không thể so với trước kia được.”
“Dạ dạ, về nhà con sẽ ăn thêm mà.” Đào Nhạc sợ nhất là mẹ càm ràm, vì
vậy đành gượng gạo đồng ý.
“Đừng có nói gì nữa, theo mẹ về nhà trước nào.”
“Để làm gì chứ!”
Mẹ Đào ngoắc một chiếc taxi, đẩy người nào đó vào xe, “Về nhà là biết
ngay.”
Ý da, mẹ già âm mưu gì đây, tuy Đào Nhạc thấy kì lạ nhưng cũng chỉ có
thể ngoan ngoãn ngồi im.
Đương nhiên , điều kì lạ này cũng chẳng duy trì lâu, ba giờ sau khi
Đào Nhạc ngồi vào bàn ăn ở nhà mình, trước mắt là một chén nước đen đen, vừa
nóng hôi hổi vừa tỏa ra một mùi khó ngửi.
Đào Nhạc bịt mũi, “Mẹ, cái gì vậy?”
“Đừng hỏi nhiều, con mau uống hết đi.” Mẹ Đào hạ lệnh.
“Cái thứ này làm sao mà uống đây, hay là thôi đi.” Đào Nhạc khẩn
cầu.
“Cái đứa ngốc này, phụ nữ có thai uống thuốc này để bổ khí dưỡng
huyết, mẹ đặc biệt đi hỏi bác sĩ trung y vì con đó, mới mua mấy thứ thuốc này,
có khó ngửi cũng phải uống!”Có vẻ như mẹ Đào đã tốn công ở trong bếp nấu lâu như
vậy, bao nhiêu công sức cực khổ không thể để lãng phí được.
Đào Nhạc híp mắt nhìn nhìn cái thứ được gọi là thuốc đại bổ, xém chút
là muốn nôn ra, cái thứ này không biết là do cái tên giang hồ bịp bợm nào kê đơn
nữa, cô uống không biết có hậu quả gì hay không đây.
“Mẹ con mang về nhà uống nha, hồi trưa con cũng ăn hơi nhiều, bây giờ
thật sự không thể uống thêm nữa.” Đào Nhạc làm ra vẻ rất no, thực ra là cô muốn
áp dụng chiến thuật kéo dài thời gian thôi, quả thật cô không mấy tin tưởng vào
thang thuốc này.
Mẹ Đào suy nghĩ một chút, “Cũng được, để mẹ bỏ vào bình giữ nhiệt cho
con, về nhà nhất định phải uống đó.”
“Con biết rồi, mẹ yên tâm!”Cuối cùng cô cũng đã lừa được mẹ già, giờ
cũng có thể thở phào rồi.
“Đúng rồi, mẹ cũng có làm cho Dịch Văn một phần, cái này chuyên để
cho đàn ông uống, nó đi làm cũng vất vả lắm, uống cái này tốt cho thân thể, con
nhớ phải mang về đó.”
Thấy mẹ Đào từ nhà bếp đi ra lại mang thêm một chiếc bình giữ nhiệt,
khóe miệng Đào Nhạc giần giật, tác dụng của thang thuốc này chắc chắn là bổ thận
tráng dương. thực tế thì Tô Dịch Văn không cần uống loại thuốc này cũng đã đủ
mạnh mẽ rồi, bây giờ mẹ Đào hành động thế này cứ như là một sự dằn vặt trá hình
đối với Đào Nhạc vậy. Tuy rằng cô mang thai, nhưng không có nghĩa là được miễn
trừ gì về cái phương diện này, Tô Dịch Văn cứ luôn không đứng đắn chiêu gì cũng
làm cho được cả.
Cứ thế, dưới sự cưỡng chế của mẹ Đào, Đào Nhạc đành phải mang hai
chiếc bình giữ nhiệt về nhà. Đi được nữa đường, cô xem đồng hồ, muốn đến viện
kiểm sát một chuyến, để xem cục trưởng Tô nhà cô thế nào, luôn tiện mang thuốc
bổ đến luôn, lúc này anh rất vất vả, quả thật cô nên có chút trách nhiệm của một
người vợ.
Nghĩ vậy, Đào Nhạc lập tức đón xe đến viện kiểm sát, có vẻ như muốn
tạo một bất ngờ cho Tô Dịch Văn.
Nói đến chuyện này, thì từ sau khi thôi việc để tiếp tục học nghiên
cứu sinh, cô cũng chưa về lại đây lần nào. Bọn người của trưởng phòng Vu cũng đã
chiếu cố cô không ít, bây giờ cô cũng đã kết hôn rồi có con mà cũng chưa kịp báo
với bọn họ một tiếng, nghĩ lại cũng thật không hay.
Cho nên khi Đào Nhạc xuất hiện ở phòng khiếu kiện đã gây nhốn nháo
không ít, chắc là chuyện cô và Tô Dịch Văn kết hôn đã truyền đến viện kiểm sát
rồi, nói thế nào thì bây giờ cô cũng là phu nhân cục trưởng.
“Tiểu Nhạc, chuyện kết hôn lớn như vậy mà em cũng không nói với mọi
người một tiếng, cứ làm như mấy đảng phái ngầm vậy, có muốn lấy tiền mừng của
bọn chị không vậy!” Trưởng phòng Vu chọc ghẹo.
“Đào Nhạc cười cười, “Chị Vu à, chị đừng có cười em, em chỉ mới đi
đăng kí thôi, sau này đãi tiệc sẽ phát thiệp mời mọi người mà.”
Tiểu Trương ở bàn kế bên lên tiếng, “Ối chào, lúc đi công tác chị đã
nhìn ra em và Tô Dịch Văn là…Không phải, phải là cục trưởng Tô, hai người đã
liếc mắt đưa tình với nhau rồi, kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn
thôi.”
Sau đó càng lúc càng có thêm mấy bà cô già tham gia vào câu
chuyện.
“Đúng thế, ở thời đại gì rồi mà cô nhóc này còn ngại ngùng nữa
chứ.”
“Tiểu Nhạc, sau này giàu có rồi nhớ đừng quên mấy người trong phòng
chúng tôi nha, đến thăm thường xuyên đó.”
“Số tiểu Đào tốt thật đó!”
…
Mỗi người một câu, ai cũng trở nên phấn khích quá độ, từ chuyện người
nào đó mới kết hôn mà kéo sang lúc về hưu dưỡng già, Đào Nhạc không thể chen vào
được một câu.
Sau đó trưởng phòng Vu nhìn thấy trong tay Đào Nhạc đang cầm chiếc
bình giữ nhiệt, “A, tiểu Nhạc, kết hôn rồi càng lúc càng hiểu chuyện nha, đưa
canh cho ông xã phải không?”
Vừa nhắc đến canh mà cô xém chút đã quên mất, cô vốn nghĩ thuận đường
thì ghé thăm mọi người, nhưng mấy bà chị này quá nhiệt tình, thoáng cái đã làm
cô lỡ mất thời gian đi thăm chồng rồi.
“Chị Vu à, mọi người cũng bận rộn, em đi trước đây, sau này chúng ta
sẽ thường xuyên liên lạc.”
Đào Nhạc cười cười ra khỏi phòng khiếu kiện, cô nghĩ nếu mình mà còn
tiếp tục ở đó thêm một lát thì mấy bà chị này càng hưng phấn hơn. Chẳng phải là
cô không hiểu ý họ nói gì, ai cũng nghĩ rằng cô bay lên cành cao thì biến thành
phượng hoàng, bây giờ có thể tâng bốc thì cứ tâng bốc.
Ôi, chẳng lẽ đây là chính là tình huống tiêu biểu cho một khi đã dấn
thân vao chốn quan trường thì phải biết nghe những lời nịnh nọt
sao.
Đào Nhạc mang theo chiếc bình giữ nhiệt, leo lên lầu tìm đến cục
chống tham nhũng, ngày trước khi còn thực tập ở đây cô cũng ít khi đến đây, chỉ
quen biết vài người, vì vậy cô tự nhiên đi vào rồi hỏi tìm cục trưởng thì có hơi
kì cục.
Đào Nhạc gõ cửa, cô thấy có một chị gái ngồi gần cửa nhất nên hỏi,
“Xin chào, cho tôi hỏi Tô cục trưởng có ở đây không ạ?” Mẹ nó, cô phải gọi đúng
chức danh của anh, thật khó chịu!
Chị ta ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc, “Cô có việc gì sao?”. Rõ ràng
chị ta không biết Đào Nhạc là ai, còn dùng ánh mắt kì quái dò xét Đào Nhạc một
hồi.
Đào Nhạc thấy mất tự nhiên, ráng gượng cười, “Tôi muốn đưa anh ấy
chút đồ.” Cô vừa đưa chiếc bình giữ nhiệt ra, vừa đảo mắt nhìn quanh phòng làm
việc, hình như Tô Dịch Văn không có ở đây.
“Cục trưởng không ở đây!” chị ta tức giận lớn tiếng, sau đó tiếp tục
cúi đầu làm việc.
Hứ, thái độ gì đây? Đào Nhạc cô có chọc gheo ai đâu, chị ta đúng là
phụ nữ thời kì mãn kinh mà.
Đào Nhạc nén giận, “Thế khi nào anh ấy về? Tôi vào phòng làm việc anh
ấy đợi trước.”
Bà chị kia dùng ánh mắt như nhìn thấy người ngoài hành tinh nhìn Đào
Nhạc, con nhóc trước mắt tuổi còn trẻ mà đã có can đảm dám đến đây hỏi cục
trường ở chỗ nào, lại còn dám đòi vào phòng cục trưởng nữa chứ.
“Cục trưởng đi đâu khi nào về tại sao tôi lại không biết chứ?” Bà chị
tỏ vẻ thờ ơ, “Cô có việc gì cứ nhắn lại, khi nào cục trưởng về tôi báo lại
cho.”
Mẹ nó, cô tìm Tô Dịch Văn mà còn phải nhờ tới chị ta sao, Đào Nhạc
thật sự muốn nói rõ thân phận cục trưởng phu nhân cho chị ta sáng mắt, nhưng
ngẫm nghĩ, hành động này sẽ làm Tô Dịch Văn mất mặt, mọi người sẽ nghĩ anh lấy
phải cô vợ quá quắc, cô tạm thời nhịn nhục bà chị này vậy.
“Được rồi, không dám làm phiền chị, cục trưởng về chị nói là có cô họ
Đào tìm anh ấy.”
Nói xong, không đợi chị ta trả lời Đào Nhạc đã quay đầu bước đi với
vẻ oai dũng, dù gì Tô Dịch Văn cũng không ở đây, cô chẳng cần phải lại xem chừng
sắc mặt chị ta. Nhưng mà đau khổ một cái là chiếc bình giữ nhiệt vẫn còn chưa để
lại, ra khỏi viện kiểm sát cô mới phát hiện trên tay vẫn còn hai bình giữ nhiệt
đựng thuốc, không biết đầu óc cô đi đâu nữa, bây giờ lại mang về nhà đúng là
phiền phức!
Mà nói cho cùng thì chuyện này phải trách Tô Dịch Văn, cô bụng mang
dạ chửa thế này hiếm khi tới viện kiểm sát, lại còn mang cho thuốc bổ, vậy mà
anh lại không có ở đó, ban ngày cũng chẳng thấy bóng dáng anh đâu, hại cô bị cấp
dưới của anh khinh thường, tâm trạng tốt bị phá hỏng bét cả.
Mang theo một bụng tức giận Đào Nhạc về nhà, cô còn thầm nghĩ đợi khi
Tô Dịch Văn về cô sẽ kể lại mọi chuyện anh nghe, tốt nhất là đuổi bà chị tuổi
mãn kinh kia đi, không thì cũng phải có cách xử lý, như trừ lương chẳng
hạn.
Đương nhiên là Đào Nhạc đã chuẩn bị nên mách thế nào với Tô Dịch Văn,
chính xác mà nói thì cô đã hoàn toàn chuẩn bị, thời gian trôi đi cũng đã gần đến
sáng rồi, cô ngồi trên giường cứ chốc chốc lại gục đầu xuống, rồi lại mơ mơ màng
màng mở mắt ra, mấy tiết mục trên tivi cũng nói tạm biệt hết rồi, nhưng không
gian trong phòng vẫn vắng lặng, bên người cô cũng chẳng có ai.
Đào Nhạc nhìn đồng hồ trên tường, cũng đã hơn một giờ sáng rồi, sao
Tô Dịch Văn vẫn chưa về nhà, cũng lạ là từ khi mang thai đến giờ cô đặc biệt
thích ngủ, chỉ cần nằm trong chăn là có thể ngủ được rồi, cho nên chỉ trong một
lát là quên hết giờ giấc. Bây giờ trong lòng cô càng thêm lo lắng, từ trước giờ
Tô Dịch Văn chưa hề như vậy, hôm nay lại thế này, chắc không phải là xảy ra
chuyện gì ngoài ý muốn chứ…
Đào Nhạc càng nghĩ càng sợ, lập tức vén chăn bước xuống giường tìm
điện thoại, dù sao cũng phải gọi điện thoại xem anh ở đâu.
Cô bấm xong, liền nghe thấy mấy tiếng tút tút, lát sau liền thì nghe
thấy dưới lầu có tíếng động, dường như là tiếng điện thoại của lão Tô nhà
cô.
Cô chạy ra khỏi phòng, chưa chạy đến cầu thang đã nhìn thấy Tô Dịch
Văn đang ở trong phòng khách. Anh cũng đang dự định lấy điện thoại ra
nghe.
“Đừng có nghe!” Đào Nhạc đứng trên đó hô lớn, cô thấy anh vẫn khỏe
mạnh, thì sự lo lắng cũng biến mất, nhưng bây giờ cơn giận lại nổi
lên.
Tô Dịch Văn lập tức xoay người lại, ngẩng đầu nhìn cô, có chút bất
ngờ, “Nhạc Nhạc, sao muộn thế này mà còn chưa ngủ?”
“Anh cũng biết là muộn à, bây giờ đã mấy giờ rồi, anh chết ở đâu vậy
hả!”Đào Nhạc không tỏ vẻ ôn hòa với anh, mới kết hôn có bao lâu đâu, mà anh đã
dự định đi đêm không về rồi sao?
Tô Dịch Văn chỉnh chỉnh mắt kính, vẻ mặt uể oải, “Ở đơn vị có việc,
sau này mà có gặp tình trạng này thì em cứ ngủ trước đi, đừng nên đợi
anh.”
Hừ, anh còn không nhận ra cô đang tức giận sao, khi nãy cô hỏi anh
vậy mà ngay cả lời giải thích anh cũng không nói?
Đào Nhạc dẫm mạnh chân bước xuống lầu, “Tô Dịch Văn, tối nay anh đã
đi đâu?”
Tô Dịch Văn dựa vào sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, “Ở đơn vị có việc, bây
giờ đã sắp đến cuối năm, công việc của anh dồn quá nhiều rồi, em thông cảm một
chút, ngoan.”
Mỗi lần đều là bảo cô phải thông cảm, nhưng anh luôn làm mấy chuyện
khiến cô không có cảm giác yên tâm gì cả.
Đào Nhạc đứng đó, nhìn sắc mặt mệt mỏi rã rời của anh, nói cô không
đau lòng thì là giả, nhưng sao anh không hiểu được là cô sẽ lo lắng
chứ.
“Hôm nay em đến viện kiểm sát.”Đào Nhạc rầu rĩ nói.
Tô Dịch Văn trợn mắt, “Em đến đó làm gì?”
Đào Nhạc dẫu môi, “Học người ta làm vợ hiền.”
“Em đặc biệt đến thăm anh sao?”
“Anh thật phí lời, lẽ nào ở viện kiểm sát em còn có ông chồng nào
khác nữa sao?” Đào Nhạc nói xong đi vào nhà bếp, lấy ra bình giữ nhiệt, phải
chú ý là cô đem cả hai chiếc bình ra.
Tô Dịch Văn nhìn, “Đây là cái gì?”
“Là canh thập toàn đại bổ, anh mau uống hết đi!”Đào Nhạc học theo
khẩu khí của mẹ già bắt đầu ra lệnh, đương nhiên Đào Nhạc cũng không cố ý đưa
sai phần canh vốn là thuốc bổ dưỡng thai của mình, nhưng nhìn thấy cái thứ thuốc
kia là cô liền ghê sợ rồi, mà dù sao hôm nay Tô Dịch Văn cũng không ngoan, nên
điều hòa âm dương một chút, cứ đưa toàn bộ cho anh uống hết vậy.
Tô Dịch Văn cầm lấy, mà còn rất vui, “Em đặc biệt làm cho anh
à?”
“Điều đó là đương nhiên rồi”, lương tâm Đào Nhạc che dấu, “Bà xã thấy
ông xã gần đây rất là vất vả, nên mới làm mấy món canh cho anh bồi bổ, anh nhân
lúc còn nóng mau uống đi.”
Tô Dịch Văn thấy cô cười rất quỉ dị, “Em chắc chắn canh này không có
vấn đề gì chứ?”
“Đương nhiên là không có vấn đề rồi, đây là phương thuốc do bác sĩ
trung y kê đơn đó.”Đào Nhạc nói như thật.
Tuy rằng Tô Dịch Văn bán tín bán nghi, cuối cũng vẫn uống hết hai thứ
ấy. Sau này dù đã trải qua nhiều năm, Tô Dịch Văn vẫn còn sợ hãi khi nhớ đến
chuyện này, thật sự nữa cái mạng của anh cũng suýt mất luôn. Có lẽ anh thực sự
chịu bó tay với cô vợ nhỏ bé này rồi.
Uống xong canh, Tô Dịch Văn chuẩn bị đi tắm, đi đến cửa phòng tắm anh
quay lại thì thấy Đào Nhạc vẫn đi theo mình, anh bước đến hôn nhẹ lên môi cô,
“Hay là chúng ta cùng nhau tắm.”
“Đi đi đi, đừng có mà không đứng đắn như thế.”Đào Nhạc đẩy cửa ra, vẻ
mặt nghiêm túc.
Tô Dịch Văn cũng không đùa với cô nữa, “Em mau đi ngủ đi, đang mang
thai mà cũng chẳng ngoan ngoãn tí nào.”Nói xong anh đóng cửa bước vào phòng tắm, một lát sau thì truyền ra tiếng nước chảy ào ào.
Đào Nhạc vốn muốn đi ngủ, nhưng bây giờ lại khá tỉnh táo, cô đột
nhiên nhớ lại chuyện hôm nay mình đã gặp ở viện kiểm sát, liền tức
giận.
“Lão Tô, hôm nay em vô cùng tức giận đó!”Người nào đó không nhịn được
ở bên ngoài la lên một câu.
“Sao vậy?”Giọng nói của Tô Dịch Văn bị tiếng nước át đi không
ít.
“Người ở cục chống tham nhũng các anh có gì giỏi giang đâu chứ, em
đến tìm anh, thái độ của người đó rất là kém!”
“Người ta đã nói gì?” Tô Dịch Văn hỏi.
Đào Nhạc học theo giọng điệu của bà chị kia, “Người ta nói với em cái
gì mà cục trưởng không có ở đây, có việc thì để lại lời nhắn, hừ, đúng là hách
dịch mà.”
“Em nói em là vợ của anh thì được rồi, ai cũng không dám chọc giận em
đâu.”
“Thôi bỏ đi, mắc công sau này người ta lại nói em ỷ thế hiếp người,
còn anh cưới phải một cô vợ phá sản.”
Tô Dịch Văn nghe vậy, cười vui nói, “Ối chào, anh nói vợ này, từ lúc
nào mà em trở nên hiểu chuyện như thế?”
“Xí, bây giờ anh mới phát hiện ra sao.”Đào Nhạc đi về lại giường, “Dù
sao ngày mai anh cũng phải giáo huấn người ta cho em, giúp em trút
giận!”
“Em xem em kìa, mới được khen là em liền thay đổi. Trong khoảng thời
gian này công việc trong cục rất nhiều, mọi người đều bận rộn cả, tính khí ai
cũng không được ổn định, sau này anh sẽ họp với bọn họ, sẽ nêu ra ý kiến của em
để góp ý với họ một chút, có được chưa?”
Tuy chưa phải là cách trút giận mà Đào Nhạc muốn, nhưng đây cũng là
một sự thỏa hiệp của Tô Dịch Văn rồi, cục trưởng tuy là lớn, nhưng không thể tùy
ý làm tất cả theo ý mình được.
“Tóm lại vẫn là lỗi của anh, chúng ta đột ngột kết hôn ai cũng không
biết mặt em, chẳng trách em lại bị oan ức thế này!” Đào Nhạc bất bình
nói.
Tô Dịch Văn thì lại không nghĩ như vậy, anh không thích nghe nhất
chính những lời bài xích đối với hôn nhân của cô, anh nói, “Em chịu oan ức gì
chứ, trở thành phu nhân cục trưởng nhanh như vậy, còn có một ông chồng thật tốt,
có đốt đèn đi tìm cũng không thấy đâu.”
Hừ, anh luôn luôn có lý.
Đào Nhạc chẳng quan tâm, xoay người lại thấy quần áo và mấy vật dụng
hàng ngày của anh vương vãi khắp nơi, cái thói quen lười biếng của cái tên Tô
Dịch Văn này vẫn không đổi, cả ngày cô làm bà mẹ già đi thu dọn cho anh còn
chẳng kịp.
Nhưng mà, khi Đào Nhạc động đến bộ âu phục của người nào đó, còn giúp
phủi bụi trên bộ quần áo, Đào Nhạc đột nhiên phát hiện trên vai áo anh có một
sợi tóc vàng, cô cẩn thận dùng chiếc nhíp gắp lấy sợi tóc, động tác chuyên
nghiệp y như lấy bằng chứng pháp y.
Phân tích dựa trên màu sắc sợi tóc cho thấy nó không phải của cô và
Tô Dịch Văn, vì tóc hai người đều màu đen, dựa vào độ dài của nó lại càng chứng
tỏ không phải của họ, vậy sợi tóc này là của ai?
Trong lòng vấn vương mãi về dự cảm không hay, Đào Nhạc hoang mang lo
sợ, cô đột nhiên nghi ngờ hôm nay Tô Dịch Văn trở về nhà trễ như vậy, có khi nào
—
“Đang nhìn gì đó?”
Đào Nhạc giật mình quay lại, đã thấy Tô Dịch Văn không biết ra khỏi
phòng tắm từ khi nào, còn đứng sau lưng cô, ánh mắt đầy nghi hoặc và tò
mò.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT