Cuộc sống của Đào Nhạc đương nhiên là có những thay đổi nhất định,
bởi vì bản hợp đồng chết tiệt nào đó, bởi vì cái khoảnh khắc thân mật nào đó,
còn bởi vì nội tâm đen tối của người nào đó, bây giờ đã tự nhận là người đàn ông
cầm thú của cô.
Đúng vậy, Tô Dịch Văn đã bước vào thế giới của cô một cách hiên ngang
như vậy. mà cô cũng không còn lòng tự trọng lại dọn trở về kí túc xá viện kiểm
sát, hai người chính thức kết thành mối tình lão nam thiếu
nữ.
Nhưng mà da mặt Đào Nhạc mỏng, luôn cảm thấy mối quan hệ thế này giữa
bọn họ ở viện kiểm sát không tự nhiên cho lắm, nhất là khi đối mặt với dượng,
phải biết rằng sau buổi gặp mặt hẹn hò của Hứa Lăng, cô thấy mình chột dạ, dù
sao cũng là do cô bày mưu phá hoại. Ngày hôm đó còn không cẩn thận nghe được
cuộc nói chuyện giữa mẹ với dì qua điện thoại, nói rằng lúc Hứa Lăng về nhà thì
nổi giận đùng đùng, ý là tại sao lại tìm một tên hạ lưu bại hoại cho cô, sau đó
lại quay sang trách cứ dượng cả buổi trời.
Ặc, Tô Dịch Văn đúng là tên hạ lưu, nhưng là trước mặt Đào Nhạc mới
thể hiện mà thôi, Hứa Lăng làm sao biết được mọi chuyện do Đào Nhạc ngăn cản,
cho nên…
“Cho nên, trong mắt cả nhà em anh không phải là người tốt đẹp gì đúng
không?” Tô Dịch Văn đứng tựa cửa, nhìn chằm chằm vào người nào đó đang giặt đồ,
giọng không biết là nói đùa hay giận dỗi.
Đào Nhạc không dám nhìn anh, nói một cách đáng thương, “ Em cũng đâu
có ngờ chị ta kích động như thế, vốn tưởng chị ta chỉ bỏ về thôi mà.” Nhớ tới
cái tát kia cô còn thấy rùng mình, mặt anh chỉ có thể do cô đánh
thôi.
“Tóm lại chuyện cũng đã qua rồi, nếu sau này em còn bày trò, xem anh
trừng trị em ra sao nha!” Anh cảnh cáo.
Lần này Đào Nhạc rất nghe lời, không hề tranh cãi, chỉ là đột nhiên
nghĩ tới điều gì, cô quay sang, “Đúng rồi, dượng em có nói gì không vậy, xảy ra
chuyện này có ảnh hưởng đến công việc của anh không?” Dù gì thì ở viện kiểm sát
anh cũng phải có chút thể diện.
Tô Dịch Văn cũng không giải thích nhiều, chỉ nói rằng, “Chú Hứa cũng
không phải người không biết công tư phân minh, người khác nghĩ gì anh làm sao
kiểm soát được, cứ mặc kệ vậy đi.”
Ý của anh thực ra Đào Nhạc cũng hiểu, chắc chắn dượng có nói những
câu khó nghe, còn hình ảnh Tô Dịch Văn xây dựng ở cơ quan cũng đã bị cô hủy
hoại, nói cho cùng thì cô vẫn thấy rất áy náy.
Thấy vẻ mặt tự trách bản thân của cô, Tô Dịch Văn vốn không quan tâm
đến mấy chuyện tán nhảm trong phòng làm gì, ngược lại bây giờ anh lại cực kì vui
vẻ, vì ít nhất anh biết trong lòng cô đã có anh, cô đã học được cách lo lắng
rồi.
Anh cười cười bước tới, kéo cô đứng dậy, “Đừng giặt nữa, chúng ta hủy
hợp đồng.”
Ôi chao! Đào Nhạc khó hiểu, theo anh ra phòng khách, “Sao lại hủy, là
anh nói nó có hiệu lực trước pháp luật, em cũng là nhân viên hợp pháp
mà.”
“Không cần thiết nữa, lúc trước do anh nói đùa với em, làm gì có ai
để bạn gái làm mấy chuyện này chứ.” Tô Dịch Văn ôm lấy cô cùng ngồi lên
sofa.
Lời này nghe mới xuôi tai làm sao, anh vì cô mà đau lòng, cô cười
cười, “Coi như anh có lương tâm, nhưng em vẫn phải đi làm, nếu không thì học phí
biết làm sao đây?” Sớm biết thế này, từ đầu cô đã không thi nghiên cứu sinh,
thực tế và lý tưởng không thể cân bằng với nhau.
Tô Dịch Văn trầm ngâm một hồi lâu rồi nói, “Anh thay em đóng học phí
được không?”
Á, hào phóng vậy sao? Đào Nhạc khó tin nhìn lại Tô Dịch Văn, “ Anh
đang nói đùa hả?”
“Không có nói đùa…” Tô Dịch Văn cọ cọ lên cổ Đào Nhạc, “Anh chỉ cho
em mượn chút tiền cỏn con thôi mà.”
Mẹ ơi, cô biết ngay anh không tốt bụng như vậy mà, Đào Nhạc đẩy gượng
mặt người nào đó ra xa, “Thôi đi, ai biết được anh có tính tiền lãi với em
không, em không đời nào vay tiền của người keo kiệt như anh đâu.”
“Haiz, là anh thật lòng đó.” Tô Dịch Văn nghiêm túc, “Hơn nữa, em đi
đâu tìm việc? Vụ tên Cường em còn không nhớ sao? Anh cho em vay tiền, chỉ là
không muốn em bỏ lỡ bài vở, đợi sau này khi nào có tiền rồi trả lại cho anh cũng
được.” Đương nhiên, anh chỉ dùng phương thức khác thôi.
Nhắc tới vụ tên Cường, Đào Nhạc thực sự không dám đi tìm việc nữa, cô
bán tín bán nghi nhìn Tô Dịch Văn, “Thật sự không tính lãi?”
Anh gật đầu, sau đó lại cười xảo quyệt, “Thỉnh thoảng cho chút ít lợi
lộc có được không em?”
Lợi lộc? Cô không hiểu, không ngờ lại phải nghênh đón một nụ hôn cực
kì cực kì mãnh liệt.
Đợi đến lúc Đào Nhạc muốn ra tay đánh lại, Tô Dịch Văn đã giật lui,
thậm chí còn xấu xa lấy tay vuốt ve eo cô, “Em xem, yêu cầu của anh thực ra đâu
có cao.”
Đào Nhạc chụp lấy móng vuốt trên người mình, nổi giận, “Tô Dịch Văn,
em đã sớm muốn nói với anh rồi, sau này không cho động tay động chân với
em!”
“Tại sao?” Tô Dịch Văn bất mãn với đề nghị này.
“Em không cho phép! Còn nữa, tuy chúng ta quen nhau, nhưng em sẽ
không cho anh ‘chuyện ấy’ đâu!”
“’Chuyện ấy’ gì chứ?” Tô Dịch Văn cố ý hỏi.
“Anh ít giả vờ đi!” Đào Nhạc đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc, “Em cũng
suy nghĩ vài lần rồi, đó là hành vi thiếu trách nhiệm của nam nữ trước khi kết
hôn, không phù hợp với truyền thống đạo đức, cho nên chúng ta yêu nhau trên tinh
thần được rồi, những chuyện khác thì miễn đi. Còn nữa, hãy khoan tuyên bố
chuyện chúng ta, em vẫn chưa chuẩn bị tinh thần thông báo cho gia đình em
biết.”
Yêu trên tinh thần, lại còn không thể tuyên bố? Cô bé này nghĩ anh là
hòa thượng à, rõ ràng là không cho đụng vào, vậy thì cứ chờ đợi. Tô Dịch Văn hận
không thể mổ cái đầu nho nhỏ kia ra nghiên cứu thử, tại sao cô lại có nhiều ý
nghĩ thế chứ.
“Em cũng chỉ nói trước khi kết hôn thì không cho, vậy ngày mai chúng
ta đi đăng kí, em đỡ phải suy nghĩ nhiều!” Tô Dịch Văn cảm thấy nhiều khi cũng
nên nhường cô một bước.
Đào Nhạc không ngờ Tô Dịch Văn lại đề nghị kết hôn nhưng lại dùng
thái độ hờ hững nói ra, hơi tức giận, “Tô Dịch Văn, những chuyện này sao lại tùy
tiện nói ra được, chúng ta vẫn chưa tới giai đoạn bàn chuyện kết hôn, ít nhân
cũng phải đợi ba năm hay năm năm nữa rồi tính tiếp.”
Tô Dịch Văn thừa nhận anh có chút nóng lòng, tủi thân nói, “Được
được, coi như anh chưa nói, em muốn yêu trong âm thầm cũng được, dù gì anh cũng
là người mang số khổ, nhưng còn chuyện ba năm năm năm kia thì không được, tới
lúc đó không phải anh thành ông chú già mất rồi à.”
“Chà chà, đàn ông bốn mươi tuổi là một cành hoa.”(*) Đào Nhạc nghiêng
người nâng gương mặt của ai đó, “Chậc chậc, dáng vẻ chú lúc đó chắc hấp dẫn được
vài con bươm bướm đấy, khi đó chắc chắc tôi sẽ vất vả lắm đây.”
Tô Dịch Văn thuận thế ôm lấy cô đặt lên đùi, “Anh làm em lo lắng vậy
sao? Cả viện kiểm sát anh quen biết rất ít, em có thể đi thăm dò.”
Điều này thì cô biết, cuộc sống của anh là hai địa điểm một con
đường, chỉ là có hơi quá thanh tịnh.
“Tô Dịch Văn, anh có biết là sống như vậy gần giống với ‘Lão trạch
nam’ không hả, không thấy nhàm chán sao?” Đào Nhạc nghĩ nếu đổi lại là cô chắc
đã bị dồn nén mà chết mất rồi.
Tô Dịch Văn vuốt tóc cô với vẻ nuông chiều, “Sau này có em rồi anh sẽ
không còn nhàm chán nữa.”
Đào Nhạc thừa nhận bản thân không thể chịu nổi sức cám dỗ của người
đàn ông này, hơn nữa anh cũng không phải loại người hay dỗ ngon dỗ ngọt nên nói
một câu cũng khiến xương cốt người khác tan chảy, chính ngay lúc này cô cũng đã
không còn sức chống cự.
“Học phí để anh đóng giúp em, đừng có ý kiến nữa nha.”
Nói cả nửa ngày, cuối cùng cũng quay lại điểm khởi đầu.
Tô Dịch Văn kiên trì như thế, cô cũng không nỡ từ chối, hơn nữa cũng
không phải không trả. Đào Nhạc nghịch ngợm lè lưỡi, “Vậy cảm ơn nha, thầy
Tô.”
Đôi môi nhỏ chúm chím lại hấp dẫn tà ý của anh, trong lòng rạo rực
khiến anh mải mê, yết hầu cứ giật giật, “Anh không động tay động chân, vậy động
môi được phải không?”
Nói xong, anh giữ lấy cằm cô, hôn mạnh mẽ lên môi cô, hãm hại đầu óc
chậm chạp của ai đó một lần nữa, cuối cùng cô đành phải hạ vũ khí mà đầu
hàng.
Ý của Đào Nhạc là, bất kể cô suy nghĩ hoàn hảo thế nào, lập kế hoạch
chu đáo ra sao thì Tô Dịch Văn vẫn có thể tìm ra lý do, sau đó tìm cách phá
hoại, bởi vậy đối với việc phản kháng cô lực bất tòng tâm.
Nhưng, tình yêu thật sự mang đến vận may.
Chiều nay đồn cảnh sát gọi điện thoại báo đã bắt được tên Cường, bảo
cô đến đó một chuyến để làm báo cáo.
Chuyện này phải gọi là quá sức vui mừng, Đào Nhạc vừa nhớ tới chuyện
tên Cường lừa cô copy rồi giấu đĩa phim A trong mấy cái hòm kia, lòng lập tức
nổi lên lửa giận hừng hực, lại còn mấy người cảnh sát kia, cô cũng muốn đi kiện
họ, sau này Tô Dịch Văn lại cảm thấy thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện,
hơn nữa người ta cũng làm việc theo quy tắc, dù mình có lý cũng khó nói rõ
được.'
Chương 34.2
Dịch & Edit:♦♦ A Mọi ♦♦
Đào Nhạc xin phép trưởng phòng Vu được nghỉ hai tiếng, đi một chuyến
đến đồn cảnh sát. Cô cũng dự đoán có thể đụng mặt với tên nhóc xấu xa Hàn Húc,
lần trước nói trong điện thoại lộn xộn cũng thấy không thoải mái cho lắm, cô
nghĩ dù sao cũng nên nói câu xin lỗi.
Nghĩ đến Đào Nhạc cô luôn là một công dân tuân thủ luật pháp, nhưng
mấy tháng gần đây lại trở thành khách quen của cục cảnh sát, vậy mới biết không
gì nói trước được. Lần lập báo cáo này cũng khá nhanh, chính là đội phó Vương
viết. Đương nhiên cô không thể thấy được tên Cường, nếu không chắc cũng tức tới
bùng nổ.
“Cô bé, lần trước làm cháu sợ rồi phải không?” Viết xong báo cáo, đội
phó Vương liền quan tâm hỏi thăm Đào Nhạc.
Cô gật đầu, cười gượng gạo, “Cũng may là cháu vô tội.”
“Lần sau làm việc gì nhớ suy nghĩ thật kĩ.” Đội phó Vương châm điếu
thuốc, “Phải nói rằng lần đó anh chàng Dịch Văn thật muốn xới tung cả đồn cảnh
sát của chúng tôi, chưa từng thấy chú ấy nóng giận như vậy bao
giờ.”
Đào Nhạc nghe xong những lời này, trong lòng thấy thật thỏa mãn, dù
sao chuyện anh quan tâm cô cũng là sự thật. Từ đầu chí cuối Tô Dịch Văn làm mấy
chuyện này đều là vì cô, anh ghen vì bữa cơm giữa cô với Hàn Húc thì cô cũng đến
náo loạn buổi gặp mặt giữa anh và Hứa Lăng, hai bên hòa,và rồi tự nhiên đến với
nhau. Theo mức độ nào đó cho thấy cả hai đều là loại nóng tính nhưng lại thích
được đối xử dịu dàng.
Nói vài câu qua loa với đội phó Vương xong, Đào Nhạc thấy cũng đã đến
lúc quay về viện kiểm sát. Ai ngờ vừa ra khỏi đồn cảnh sát, cô đã chạm mặt cậu
nhóc cảnh sát Hàn Húc ngay cổng.
Tên nhóc xấu xa Hàn Húc liếc mắt một cái là thấy ngay Đào Nhạc, nhưng
lại xem cô như vô hình, đi lướt qua rồi hướng lên lầu.
“Hàn Húc!” Đào Nhạc chưa từng bị coi thường như vậy, không nghĩ ngợi
nhiều liền lên tiếng gọi cậu ta.
Hàn Húc vẻ không tình nguyện mà xoay người lại, phủi phủi bụi bám
trên bộ cảnh phục, nghiêng mặt góc bốn mươi lăm độ, “Có chuyện gì sao, thưa cô
Đào?”
Lại còn bực dọc với cô nữa chứ! Đào Nhạc bước lên trước, nói chậm
rãi, “Ôi chao, chuyện lần trước xin lỗi nha.”
Cô rõ ràng đang nhận lỗi với cậu, điều gì đã dọa nạt khiến Đào Nhạc
biết xin lỗi vậy, đúng là mặt trời mọc đằng tây mà. Hàn Húc bất ngờ với tình
huống này, còn tưởng bọn họ sẽ cãi nhau, ai ngờ cuối cùng lại thành kết quả như
vậy.
Hàn Húc phản ứng lại, nói thờ ơ, “Xin lỗi một câu thế là xong sao,
bữa cơm của tôi đâu?”
“Được rồi, ngay tối nay, đừng nói tôi không mở miệng mời nha, cậu có
tăng ca tôi cũng mặc kệ.” Đào Nhạc muốn nhanh chóng mời xong bữa cơm này, kéo
dài càng lâu càng phiền phức.
Hàn Húc rốt cuộc cũng chịu nhếch môi cười, đánh ‘bộp’ một tiếng,
“Thời gian như cũ, địa điểm như cũ!”
Sau khi nhận được sự ban ơn của người họ Đào nào đó, Hàn Húc cuối
cùng cũng nghênh ngang bước đi, người sống trong thời đại này thật quá thực dụng
mà.
Lừa được tên nhóc xấu xa, cô vẫn còn một vấn đề khó khăn khác, chính
là làm sao nói lại với tên cầm thú kia, anh đã vài lần răn đe không cho cô qua
lại với Hàn Húc, nhưng bây giờ là để trả lại ơn huệ nên không thể nào từ chối
được.
Đào Nhạc về viện kiểm sát ngay lúc tan tầm, tim cô đập đặc biệt
nhanh, thu dọc đồ đạc mà tay chân cũng lúng túng. Nếu Tô Dịch Văn biết cô đi ăn
cùng với Hàn Húc, chắc chắn sẽ dùng đôi chân thon dài kia đá cô bay tuốt sang
Thái Bình Dương mất thôi.
“Làm sao bây giờ…” Cô lại bắt đầu lẩm bẩm.
“Cái gì mà ‘phải làm sao’ hả?”
Giọng Tô Dịch Văn xuất hiện bên tai cô, nhìn lại, đã thấy cằm anh
đang chống trên vai cô, anh cười tít mắt với cô.
Đào Nhạc vội thụt lui hai bước, nhỏ giọng oán trách, “Anh không xem
thử đây là đâu, để cho trưởng phòng Vu và mọi người thấy được rất không
tốt.”
“Không sao đâu, bọn họ biết cả rồi.” Tô Dịch Văn nhìn cô mờ
ám.
Đào Nhạc tự nhiên bị điện giật, xách túi chạy vèo ra khỏi phòng, anh
chính là không chịu bỏ qua bất cứ cơ hộ nào để dụ dỗ cô.
Tô Dịch Văn đuổi theo đến tận cổng viện kiểm sát, “Được rồi được rồi,
còn chạy gì nữa, em đó khéo lo trời sập, chúng mình nói chuyện yêu đương chẳng
liên quan gì đến bọn họ cả, em cũng đừng nghĩ tới dượng em nữa, có cơ hội anh sẽ
nói chuyện rõ ràng với chú ấy.”
Anh thực sự chịu không nổi tình trạng duy trì khoảng cách, khó khăn
lắm mới hái được Quả Đào này, lại không thể ăn được, trước mặt người khác không
cho thừa nhận. Tuy hai người có thể ở cùng nhau trong chiếc tổ ở viện kiểm sát,
anh nấu cơm cô rửa chén, cô đi theo xem anh đọc sách, thỉnh thoảng cũng quấy
phá, cũng có lúc anh giúp cô học bài thi nhân viên công vụ, xong việc còn được
hưởng chút ít đậu hủ, nhưng tóm lại vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Đúng! Chính là không được tự do khi ở trước mặt người
khác!
Đào Nhạc lắc đầu, vẻ mặt lo lắng, “Anh không biết chuyện trong nhà em
đâu, em là sợ mẹ có ý kiến, dù sao anh cũng là người gặp mặt Hứa Lăng trước,
nhưng lại bị em náo loạn, mẹ chắc chắn không có ấn tượng tốt với
anh.”
“Vậy anh sẽ nói rõ ràng với mọi người, sự việc vốn là hiểu lầm mà.”
Tô Dịch Văn nghiêm túc nói.
“Thôi đi, về sau hãy nói lại chuyện này, bây giờ cứ thế này cũng rất
tốt.” Đào Nạc vừa nghĩ tới thái độ của người nhà, cô biết chắc sau này sẽ có
nhiều sóng gió, yên bình được ngày nào thì cứ tiếp tục vậy.
Tô Dịch Văn lặng lẽ kéo tay cô, “Đi thôi, chúng ta đi ăn
cơm.”
Vừa nhắc tới ăn cơm, Đào Nhạc lập tức nhớ tới Hàn Húc, cái thời gian
cũ địa điểm cũ chết tiệt, chắc giờ này tên nhóc đó đã ngồi trong quán đợi
cô.
“Tại sao lại không đi?” Tô Dịch Văn thấy cô vẫn đứng yên tại
chỗ.
“À, hôm nay em phải mời khách rồi.” Đào Nhạc nói lí nhí, lại vừa quan
sát sắc mặt Tô Dịch Văn.
Quả nhiên, cầm thú biến ngay sắc mặt, “ Ai vậy? lại là cậu cảnh sát
kia phải không?”
Đào Nhạc không nói dối, biết nếu nói dối kết quả còn đáng sợ hơn, dứt
khoát thừa nhận “Lần trước em đã nhận lời người ta rồi, chỉ là một bữa cơm thôi,
không có gì đâu, nếu không anh cũng đi cùng em, anh đỡ phải suy nghĩ lung tung!”
Đào Nhạc thấy ba người quang minh chính đại đi chơi còn mạnh mẽ hơn tất
cả.
Tô Dịch Văn nhìn chòng chọc cô một lúc lâu, cuối cùng cũng chịu mở
miệng, “Đi thì cũng có thể, ăn cơm xong anh đến đón em , đừng có đi chung xe với
cậu ta.”
Đào Nhạc len lén nở nụ cười, ông chú này căng thẳng quá mức rồi, nếu
cô thích Hàn Húc đã không gần gũi anh, nhưng điều đó cũng chứng minh anh có quan
tâm đến cô.
“Haiz, đồng chí Tô già này, đồng chí qua đây tôi nói câu này nghe
nè.” Đào Nhạc ra vẻ thần bí.
Tô Dịch Văn khó hiểu, nghiêng người đến gần, “Muốn nói cái
gì?”
Đào Nhạc chỉ cười mà không nói, đột nhiên đặt một nụ hôn lên mặt anh,
“Thưởng cho anh đó, đừng có đắc ý vênh váo!”
Cơ mặt Tô Dịch Văn giãn ra, nhỏen miệng cười, “Tất cả nghe theo sự
sắp xếp của tổ chức!”
Nói xong anh muốn vươn tay ôm lấy cô, không ngờ phía sau lại có một
tràng còi xe inh ỏi khiến cả hai cùng quay đầu lại.
Đào Nhạc thấy một chiếc Audi đen từ từ dừng lại, cửa xe mở ra, có một
người đàn ông mang sắc phục bước tới gần Tô Dịch Văn, “Kiểm sát Tô xin dừng
bước, kiểm sát trưởng có lời muốn nói với ngài.”
Kiểm sát trưởng? Đào Nhạc mở to mắt nhìn về phía chiếc Audi, cửa kính
đen khiến lòng người khác sinh ra sợ sệt, lại còn phảng phất một loại cảm giác
bất an…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT