Lần thứ hai Đào Nhạc đến đồn cảnh sát, nhưng không giống lần trước
đến báo án, kéo theo cái chân bị thương trông thật thảm hại, lần này cô ngẩng
đầu đi vào, bước qua nỗi sỉ nhục trước kia.
Hàn Húc giúp cô giải quyết xong hết những thủ tục liên quan, còn mang
cả túi trả cho cô. Sáu mươi đồng kia cô cũng không dám hy vọng sẽ còn lại, nhưng
ít nhất vẫn giữ lại được giấy tờ, nhắc đến tên cướp đó thấy hắn cũng tốt bụng
thật, đổi lại là cô, đã sớm vứt xó cái túi này rồi.
Tên nhóc xấu xa Hàn Húc thấy Đào Nhạc lục lọi tìm vật dụng trong túi,
nói một câu gây hấn, “Lần tới nếu còn gặp loại chuyện như thế này thì đừng có
làm khổ cảnh sát nữa, đồn cảnh sát không phải do nhà cô mở ra đâu.”
Đào Nhạc ngừng tay, “Thì ra cảnh sát các cậu đúng là ăn không ngồi
rồi? Các cậu phải là người bảo vệ cho quyền lợi của quần chúng nhân dân, biết
không hả! Lại còn nói cảnh dân (cảnh sát – nhân dân) một nhà cái gì chứ, đúng là
lừa gạt quần chúng mà!
“Chứ theo ý cô, nếu lần tới cô mà rơi xuống cống, chúng tôi phải lấp
ngay cái cống đó lại à?”
Hừm, vài ngày không gặp, tài ăn nói của tên nhóc này tiến bộ thật
nha, giết cô một câu trở tay không kịp, Đào Nhạc mỉm cười, “Cậu thanh niên này,
mới tốt nghiệp trường cảnh sát phải không? Để chị đây khuyên em một câu, làm
người phải biết cư xử nhẹ nhàng, đừng có đấu đá với quần chúng nhân dân, bảo vệ
họ không tốt thì cậu mệt mỏi đấy.”
Nhắc tới chuyện này, Hàn Húc liền nổi nóng, “Đào Nhạc, nếu không phải
tôi xem cô như bà chị, tôi đã sớm uýnh cô rồi đó!”
“Sao nào, vẫn muốn chơi đùa bạo lực với tôi à, có gan thì chúng ta ra
ngoài đấu một chọi một!” Đào Nhạc cười chế giễu, “Tôi còn không biết tại sao năm
nay lại hay xảy ra mấy vụ án lặt vặt, thì ra là do cảnh sát không biết phân biệt
trắng đen rồi đánh người!”
“Đây là hai chuyện khác nhau, cô đừng nghĩ mình biết chút pháp luật
thì tài giỏi lắm, trong trường cảnh sát tôi cũng có học qua rồi!”
“Học kiểu gì mà biết vẫn còn phạm pháp!”
“Đào Nhạc, cô——”
Trong lúc hai người bọn họ chuẩn bị đánh nhau túi bụi, phía sau vang
lên tiếng đằng hắng, mới phát hiện thấy đội phó Vương vẻ mặt nghiêm túc đang
đứng ngay cửa.
Hàn Húc lập tức thụt đầu lại, giọng nói chỉ còn vo ve như tiếng muỗi
kêu, “Đội phó…”
“Cái tên nhóc này, đúng là dạy mãi mà không sửa mà, muốn bị đuổi khỏi
đây phải không!”
Khí thế Đội phó Vương thế này mới giống cảnh sát, hơn nữa nhìn một
cái là biết ngay dạng người chấp hành theo lẽ phải, hét một tiếng là tên nhóc
xấu xa sửng sốt liền.
“Ra ngoài viết một trăm lần chuẩn mực của cảnh sát cho tôi, sáng sớm
mai nộp lại, nếu thiếu một chữ, cậu có tin tôi sẽ lóc da cậu ra không
hả!”
Một trăm lần chuẩn mực cảnh sát này rõ ràng là muốn lấy mạng nguời
ta, mặt của Hàn Húc đã sớm tái nhợt, phút chốc đều trở nên trong suốt. Đào Nhạc
âm thầm cười trộm, nhóc con đáng đời cậu , đạo cao một thước ma cao một trượng,
xem sau này cậu còn dám hung hăng không!
Đợi Hàn Húc vác mặt ra khỏi phòng làm việc, đội phó Vương cũng bớt
giận, “Thằng nhóc này thật không hiểu chuyện, lúc mới vào làm việc làm gì có
thái độ như vậy.”
Chuyện này là việc trong đồn cảnh sát, sinh viên như Đào Nhạc cũng
không tiện nói nhiều, chỉ dám nói hộ một câu, “Chú Vương, xin chú bớt giận, cũng
không phải hoàn toàn là lỗi của Hàn Húc, thái độ của cháu cũng không tốt
ạ.”
Chú Vương thở dài nặng nề, “Vẫn là cô bé như cháu đây hiểu chuyện,
đúng là học sinh do Dịch Văn dạy dỗ có khác.”
Hả? Chuyện này thì liên quan gì đến Tô Dịch Văn, cô lại không thể
tính là sinh viên của anh ta, Tô Dịch Văn chỉ là thầy hướng dẫn luận văn của cô
mà thôi.
“Nhớ lại lần trước Dịch Văn đi công tác ở Vân Nam, nghe nói chú đến
trường tìm cháu, chú ấy tưởng xảy ra chuyện gì, cuống cuồng gọi điện thoại cho
chú, thật là chưa từng thấy chú ấy như vậy bao giờ.”
Đào Nhạc nghe xong, trong lòng có chút phức tạp, Tô Dịch Văn lo lắng
cho cô sao, vì vậy khi biết chuyện mấy tấm ảnh liền vội vã trở về?
“Chuyện đó, lúc gặp cướp cũng có thầy Tô ở đó, thầy ấy lo lắng cũng
là bình thường thôi ạ.” Đào Nhạc nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nói ra câu
này.
Đừng xem chú Vương chỉ là một người thẳng tính thôi, những chuyện của
các cô cậu thanh niên đều hiểu rõ hết, ông nhìn Đào Nhạc cười cười, “Cô bé, thầy
Tô của cháu rất được đấy, sau này nhớ theo chú ấy học tập thật tốt
nha.”
Câu này của Đội phó Vương là ý tại ngôn ngoại, Đào Nhạc là con gái
nghe tự nhiên hiểu được ý tứ, chỉ là có một số chuyện chính bản thân cô không
muốn thừa nhận thôi.
“Chú Vương, không còn việc gì vậy cháu về trước ạ.” Đào Nhạc cầm lấy
túi, chuẩn bị bước ra về.
Chú Vương vỗ vỗ vai cô, “Ừ, có rảnh thì đến đây chơi
nha.”
Đào Nhạc cười gượng hai tiếng, cô không có việc tự nhiên đến đồn cảnh
sát làm gì chứ, đây cũng không phải chỗ vui chơi. Hơn nữa đến đây sẽ đụng ngay
tên nhóc xấu xa Hàn Húc, cô cũng không dồi dào tinh thần và thể lực mà hễ gặp
một lần là ầm ĩ một lần.
Nói về chuyện Đào Nhạc sau khi lấy lại được chiếc túi bị cướp, tâm
tình hớn hở, quyết định ăn một bữa ra trò, xem như chúc mừng cho mình, vì vậy
lúc cô về tới trường cũng đã tối rồi.
Đào Nhạc ngâm nga một khúc nhạc, dáng điệu vui vẻ, cô thật muốn cảm
ơn thần linh tứ phương, không cần đăng báo tìm giấy tờ cũng có thể lấy lại
chúng, sáu mươi đồng kia xem như để trả cho chuyện này vậy.
Sắp đến kí túc xá, đột nhiên Đào Nhạc dừng chân lại, cách đó không xa
có một hình dáng của người nào đó rất quen mắt, mặc vest đen, cặp kính viền
vàng, đôi mắt hoa đào, cái tổ hợp này có hóa thành tro cô cũng nhận
ra.
Theo bản năng Đào Nhạc định chuồn đi trốn, liền nghe thấy tiếng bước
chân phía sau đã rất gần, còn có giọng nói bình tĩnh của người đàn ông
đó.
“Muốn đi đâu đó.”
Cô sợ sệt quay người lại, mặt liền nở một nụ cười gượng gạo, “Là thầy
Tô à, sao thầy lại ở đây vậy, khéo thật.”
Vừa nói xong, Tô Dịch Văn đã đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống
người nào đó, vờ nhẹ nhàng nói, “Đã trễ thế này mà em còn muốn đi đâu vậy
hả?”
“Em…em muốn đi dạo, vừa mới ăn no xong ạ.” Cô tự cho rằng mình có đầu
óc lại không biết sử dụng, bịa chuyện cũng phải vất vả như vậy.
Tô Dịch Văn khom người quan sát, “Ồ? Nói cách khác là bây giờ em rất
rảnh rỗi phải không?”
Đào Nhạc không hoa mắt, nụ cười này của anh không giống lúc trước,
thực sự đoán không ra anh muốn làm gì, nhưng chắc chắn không phải việc
tốt.
“Em không rảnh rỗi, em còn có chuyện, em muốn lên lầu,
em——”
“Di động của tôi ở đâu rồi?” Tô Dịch Văn vốn không để ý tới Đào Nhạc,
tự động hỏi.
“Di động của thầy hả? ở…trên lầu ạ.” Đào Nhạc thành thật trả
lời.
“Không mang theo bên mình à?”
“Dạ.”
“Mua cái mới rồi sao?”
Giọng nói Tô Dịch Văn càng ngày càng nhẹ, Đào Nhạc càng nghe càng
thấy lạnh run, cô chỉ có thể nghe lời mà gật đầu.
Im lặng một lúc, Đào Nhạc cũng không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt Tô
Dịch Văn, chỉ nghe anh lặng lẽ lên tiếng, “Lấy xuống đây, tôi ở đây chờ
em.”
Một câu nói, không có chút cảm xúc nào, nhưng Đào Nhạc có thể cảm
thấy một sự uy hiếp cực lớn, cô không muốn tiếp tục đối mặt với người này, trái
tim sắp chịu không nổi rồi.
“Nếu em không đem xuống, hậu quả tự gánh lấy.”
Tô Dịch Văn nhẹ nhàng buông ra một câu, khiến cho kế hoạch một đi
không trở lại của Đào Nhạc không thành, cô liền vâng lời, với tốc độ nước rút
một trăm mét phóng lên lầu, không đến một phút đã cầm cục gạch đen đi
xuống.
“Thưa thầy Tô, điện thoại đây ạ.”
Hai tay Đào Nhạc dâng lên, y như đang dâng cống phẩm cho người nào
đó, cô thực sự đúng là nô lệ.
“Em chưa dùng điện thoại này gọi lần nào cả, cũng chưa từng gửi tin
nhắn, thông tin bên trong vẫn còn nguyên, thầy có thể kiểm tra
lại.”
Tô Dịch Văn không thèm liếc mắt tới điện thoại, trực tiếp bỏ vào túi
quần, thấy Đào Nhạc xoay người muốn lên lầu, anh lên tiếng, “Bộ tôi nói em có
thể đi được rồi sao?”
Không thì còn muốn người ta làm cái gì nữa chứ! Mồ hôi trên người cô
đổ ào ào, cô thực sự cười không nổi, “Thưa thầy Tô, thầy có gì cần dặn dò
à?”
“Luận văn của em đã chỉnh sửa xong rồi, đến kí túc xá của tôi mà
lấy.”
“Có nhất thiết phải đi không ạ?” Đào Nhạc dè dặt hỏi.
Tô Dịch Văn xoay người đi, “Nếu không đi, hậu quả tự gánh
lấy.”
Mẹ ơi, lại là câu này! Đào Nhạc nắm thành quyền, đi thì đi, nếu sợ
chết thì không phải là Đảng viên Đảng Cộng Sản!
Lặng lẽ theo Tô Dịch Văn đến kí túc xá của công nhân viên chức, tại
sao lòng cô lại khẩn trương căng thẳng như vậy, giống như sắp xảy ra chuyện gì
vậy. Lần trước cô đến đây là bất đắc dĩ, chân bị thương, nhưng tình huống hiện
tại không hề giống, lần này là anh ta uy hiếp cô, nếu cứ tiếp tục vậy, có phải
là sẽ có hành vi quấy rối với cô không.
Không đúng không đúng, động cơ của Tô Dịch Văn là cái gì? Từ khi bắt
đầu sự kiện mấy tấm ảnh, hai người bọn họ từng cãi nhau một trận, cũng không có
liên lạc lại, vào ngày thi hôm đó mọi việc lại diễn ra rất không bình thường,
anh ta thân thiết với mấy cô sinh viên kia, cộng thêm việc hỏi cô mấy vấn đề
không chính đáng, bầu không khí thì lạnh như băng, sau đó lúc rời khỏi phòng
thi, anh thấy cô đi cùng với Hàn Húc, sắc mặt rất khó coi…
“Em còn lo lắng làm gì, vào đây.”
Đào Nhạc lấy lại tinh thần, thấy Tô Dịch Văn đã mở cửa phòng, cô nhắm
mắt lại, binh đến thì tướng chặn, ngược lại cô còn muốn xem xem người đàn ông
này có chủ ý gì.
Đáng ngạc nhiên là phòng của Tô Dịch Văn hình như đã được dọn dẹp, so
với lần trước đã gọn gàng hơn, ít ra đã có thể nhìn thấy sàn nhà, sofa và các
vật dụng. Anh ta đổi tính rồi à?
Tô Dịch Văn cầm một xấp bản thảo, ngồi bắt chéo chân trên sofa, “Đừng
có nhìn đông nhìn tây nữa, ngồi xuống.”
Đào Nhạc rất nghe lời, anh nói liền vâng theo, ngay cả tay cũng ngoan
ngoãn đặt trên đầu gối, bầu không khí có phần hơi ngượng ngập, cô cười cười lên
tiếng, “Thầy Tô à, thật ra thầy làm việc tại viện kiểm sát, còn ở trong kí xá
này làm gì. Em nghe dượng của em nói—— “
“Luận văn của em có vài phần quan trọng cần phải viết lại.” Tô Dịch
Văn cố ý cắt ngang, vừa lật nhìn xấp bản thảo.
Nghe đến đó nụ cười Đào Nhạc cứng đơ, chỉ có thể nghe rồi trả lời,
“Là thế à, vậy để em về sửa lại ạ.”
“Không cần, cứ ngồi đây sửa.”
Anh thản nhiên nói một câu, khiến Đào Nhạc nhất thời á khẩu không trả
lời được, nghẹn một hồi lâu mới nói, “Chuyện đó, không cần phải phiền phức như
vậy, em về sửa là được rồi, không ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của thầy
đâu.”
Tô Dịch Văn làm lơ, đứng đậy mang bút viết đặt trước mặt Đào Nhạc,
“Yên tâm, tôi cùng em chỉnh sửa, đêm nay chúng ta không cần nghỉ
ngơi.”
“Thầy đợi một chút, em có thể biết tại sao không ạ?” Đào Nhạc lấy hết
can đảm hỏi.
“Bởi vì ngày hôm nay là ngày cuối cùng để chỉnh sửa bản thảo, ngày
mai nhà trường bắt đầu kiểm tra lần lượt từng bài, em vẫn chưa hoàn thành, tôi
nghĩ đến lúc có điều gì đáng tiếc xảy ra thì người chịu thiệt sẽ là em.” Từ đầu
đến cuối Tô Dịch Văn đều duy trì nụ cười, mà còn rất chân thành, khiến cho người
ta sinh ảo giác.
Nhưng Đào Nhạc không nghĩ như vậy, cô muốn đánh bại Tô Dịch Văn là lẽ
đương nhiên, quan trọng là cô cảm thấy bản thân mình cũng quá đểnh đoảng, làm
sao lại quên mất ngày sửa bản thảo. Cô đã hoàn thành xong luận văn, giao cho Tô
Dịch Văn chỉnh sửa, không ngờ từng ngày trôi qua, dĩ nhiên là đã tới ngày hạn
cuối cùng, cả cái rắm cô còn chưa thấy nói chi là bản thảo, cô thừa nhận là sơ
sót của mình, bởi vì chỉ lo giận dỗi Tô Dịch Văn, mà quên hết việc
chính.
Nhưng cũng không thể loại trừ một khả năng——
Đào Nhạc ngẩng đầu, trừng mắt, “Thầy Tô Dịch Văn, là thầy cố ý đây
mà, cố ý ngâm luận văn của em tới tận bây giờ!”
“Sao có thể như vậy chứ, tôi từng liên lạc cho em, là em tắt điện
thoại thôi.” Tô Dịch Văn nhìn Đào Nhạc một cách gian tà, phủi sạch mọi tội
lỗi.
“Em tắt điện thoại?” Đào Nhạc đang định phản bác, đột nhiên nhớ lại
chắc là Tô Dịch Văn gọi vào số của cục gạch đen, cô mới đổi điện thoại, đương
nhiên anh ta không thể gọi được rồi.
“Còn có điều gì muốn nói nữa không?” Tô Dịch Văn hỏi.
Đào Nhạc im lặng, bởi vì bây giờ cô cũng không thể xác định được
chuyện này là trách nhiệm của người nào.
“Không còn lời nào nữa, vậy em nên bắt đầu thôi, ráng tranh thủ mà
đối phó đêm nay đi.” Tô Dịch Văn đứng dậy đến gần, dùng ánh mắt của đế vương
nhìn xuống người nào đó, “Tôi sẽ giám sát em thật chặt chẽ.”
Đào Nhạc vất vả lắm mới kiềm chế lại lửa giận, nói một câu vu vơ, “Em
biết rồi, giờ em sẽ chỉnh sửa.”
Thấy Đào Nhạc quệt tay qua miệng một cái, cực kì không tình nguyện mở
laptop bắt đầu gõ gõ bàn phím, khóe miệng Tô Dịch Văn lộ ra một nụ cười nham
hiểm, bất kể như thế nào anh cũng có cách quản thúc cô.
Thời gian chính là mạng sống, nhưng nhìn màn hình đen thui của cái
Apple này, đột nhiên cô cảm thấy mạng sống của mình đã đến đường cùng. Vấn đề Tô
Dịch Văn chỉ ra thực sự là bới lông tìm vết, cô sửa đi sửa lại cũng chỉ có hai
câu, đúng là dằn vật tinh thần và thể chất của cô.
Mà tâm trạng của tên cầm thú nào đó hình như rất tốt, tay bưng tách
trà, tay cầm sách, thảnh thơi ngồi bên cạnh làm công việc ‘Giám sát’. Đào Nhạc
hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, xem bàn phím như cái đầu của người nào đó
rồi cố hết sức gõ mạnh, vậy cũng chưa hết giận.
“Đừng cố sức như vậy, máy tính hư là phải đền đấy.” Người nào đó lại
bay đến cảnh cáo.
Đào Nhạc nắm thành quyền, nếu cô có đập nát cái laptop này, đền cái
khác là được chứ gì nhưng bây giờ vẫn chỉ có thể nuốt giận thôi.
Cho đến bây giờ bầu không khí vẫn có thể xem như êm đềm, vẫn chưa
nồng nặc mùi thuốc súng cho lắm. Nhưng khi Đào Nhạc đang hoàn tòan tập trung
tinh thần sửa chửa công trình, Tô Dịch Văn lại lên tiếng.
“Tôi có đưa cho em một chiếc bình đúng không?”
Đào Nhạc ngẩn người rồi không chút do dự trả lời, “Vứt rồi
ạ.”
Im lặng, vẫn là sự im lặng. Đào Nhạc nhận thấy không hợp lý, ngẩng
đầu nhìn lại, tên cầm thú đang nhìn cô chằm chằm, tia sáng xanh quen thuộc lại
xuất hiện, Đào Nhạc rụt người lại, “Em nói đùa đó mà.”
Nói vậy Tô Dịch Văn mới chịu thu lại tia sáng xanh kia, miệng nhếch
lên, “Đó là quà lưu niệm tặng cho em.”
“Em biết ngay mà.” Đào Nhạc nói thầm, nhưng mà cái thứ thầy tiện tay
lấy về có ý gì chứ.
Quả nhiên Tô Dịch Văn liền giải thích nghi ngờ, “Ở nơi biên cương xa
xôi, một nhúm đất nhỏ cũng là nhiều lắm rồi, vì vậy tôi bỏ vào trong chiếc bình
đem về tặng em, xem như là đặc sản củaMyanmarvậy.” Chú ý, lúc anh nói những lời
này là cực kì kiêu hãnh.
Khóe miệng Đào Nhạc giật giật, “Đã khiến thầy phải hao tổn tâm trí
rồi.” Thực ra, lòng cô tức hộc máu muốn quay về N lần, đúng là thú tính của Tô
Dịch Văn mạnh hơn phần nhân tính, suy nghĩ khác thường, may cho cô là anh không
mang một chiếc bình giả vờ có không khí rồi lại gọi là đặc sản mang
từMyanmar.
Nói chuyện quá hăng say, công việc trong tay Đào Nhạc bị trì trệ, cô
lại nhập tâm làm việc tiếp, nói thế nào cũng không thể lại qua đêm ở đây, cô
phải về trước khi cửa kí túc xá đóng!
Tô Dịch Văn hứng thú nhìn cô một hồi lâu, rảnh rỗi buồn chán lấy cục
gạch đen trong túi quần ra, sau vài phút khởi động điện thoại, mặt anh càng ngày
càng đen lại, đội mắt híp lại, lạnh lùng hỏi, “Em khẳng định là chưa từng dùng
điện thoại này gọi đi đâu phải không?”
Đào Nhạc không kiên nhẫn, vẫn nhìn màn hình máy tính nói, “Khẳng định
và chắc chắn luôn!”
“Vậy tin nhắn trong điện thoại này là có ý gì?”
Tô Dịch Văn đem cục gạch đen bước đến, Đào Nhạc vốn không để ý, thản
nhiên liếc mắt một cái, ngón tay run lên, nguy rồi, đây rồi tin nhắn của tên
nhóc xấu xa Hàn Húc gửi tới, còn có mấy cuộc gọi nhỡ, đoán chừng là lúc cậu ta
hối thúc cô đến đồn cảnh sát. Để phân biệt rõ dãy số, cô còn cố ý lưu thành “Hàn
mỹ nhân.”
Từ từ ngẩng đầu lên, thấy ngay gương mặt xanh xám của Tô Dịch Văn,
Đào Nhạc ra sức giải thích, “Cái này là số điện thoại của cảnh sát, muốn em đến
đồn lấy lại túi. Em quên nói lại cho thầy nghe, chiếc túi lần trước bị cướp đã
lấy lại được rồi, em thật sự có vài chuyện ngoài ý muốn mà.Thầy xem này, hiệu
quả làm việc của cảnh sát cũng rất cao đúng không, ha ha…”
Tô Dịch Văn lại chẳng có tâm trạng nào để cười, giọng nói càng ngày
càng lạnh, “Quan hệ của em và cậu cảnh sát kia thật tốt ha.” Anh vẫn chưa quên
cảnh lúc chiều hai người bọn làm trò với nhau rồi cùng rời đi trước mặt
anh.
“Em với cậu ta là kẻ thù!” Đào Nhạc nghiêm chỉnh trình bày, cô và tên
nhóc Hàn Húc không hợp mắt nhau, một lần gặp là một lần ầm ĩ.
“Nói như vậy là em dùng điện thoại của tôi để liên lạc tình cảm với
người đàn ông khác đúng không?”
Lời nói Tô Dịch Văn bình tĩnh nhưng Đào Nhạc nghe lại là giọng chất
vấn, giống như cô vụng trộm sau lưng chồng vậy, bây giờ là anh vừa bắt gian tại
trận, đang chờ cô thú nhận hành vi phạm tội.
Tôi khinh, Tô Dịch Văn có tư cách gì hỏi mấy chuyện này, bản thân anh
cũng đâu có tốt lành, trưa nay vừa mới vui vẻ với mấy cô sinh viên, cô nhìn mà
muốn nôn.
“Bà đây dùng nó liên lạc thì sao nào, anh cũng không phải người yêu
của tôi, dựa vào đâu mà quản lý mối quan hệ của tôi! Hơn nữa, lúc thi vòng hai
không phải anh cũng thân thiết cùng với mấy cô sinh viên kia à, ở đây cũng giáo
sư Tô, ở kia cũng giáo sư Tô, nghe mà tôi muốn nổi hết da gà. Rõ ràng hợp với
câu ‘ Rất nhiều nữ sinh môn hình pháp thân mật với giáo sư, làm quy tắc ẩn’!”
Đúng là hổ không ra oai thì tưởng là mèo hen.
Đào Nhạc tuông một tràng xối xả, ngược lại làm cho Tô Dịch Văn bật
cười, “Em để ý làm gì vậy, tôi có quan hệ tình cảm với mấy cô đó làm em vướng
mắc hả? Đừng nói với tôi, em đang rơi vào bình dấm chua nha.”
“Tôi rơi vào bình dấm chua? Anh bớt nói vớ nói vẩn đi!” Đào Nhạc đứng
dậy, cũng không biết do tức giận hay bị Tô Dịch Văn nói trúng tim đen, hai má
ửng hồng, cô cũng bất chấp hình tượng bị ảnh hưởng, “Tôi nói với anh Tô Dịch
Văn, anh muốn chỉnh tôi, được, luận văn gì chứ, thi vòng hai gì chứ, anh có
chiêu gì cứ xuất ra hết đi, Đào Nhạc tôi đây sẽ tiếp chiêu với anh! Đừng nghĩ
rằng anh làm kiểm sát viên hay giáo sư thì có thể gây khó dễ cho một sinh viên
như tôi, đừng có vớ vẩn quá đáng như vậy! Anh thích quan hệ tình cảm với ai thì
mặc kệ anh, bớt khoe khoang trước mặt tôi đi nha, nếu đàn ông trên thế giới này
có chết sạch tôi cũng không để ý đến loại dưa già, loại cỏ khô như
anh!”
Dù gì từ khi gặp phải con người này, cuộc sống của cô cũng không hề
được bình yên, trong nhà thì lục đục, trong trường cũng náo loạn, vậy mà cô còn
phải chịu đựng sự khó dễ của anh ta, thấy anh liếc mắt đưa tình với đám con gái,
cô liền thấy tức giận.
Tô Dịch Văn nhìn người con gái trước mắt, sắc mặt đỏ bừng, nước mắt
ngân ngấn, cô ấy …đang khóc sao?
Đào Nhạc quay lưng lại, lau mặt, giọng nói trở nên khàn khàn, “Tô
Dịch Văn…bây giờ tôi đặc biệt ghét anh!”
Tô Dịch Văn thở dài, do dự mãi cuối cùng cũng ôm lấy thân thể nhỏ bé
kia, dịu dàng vỗ về, “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, ngoan, tôi sai rồi có
được chưa?”
“Không được!” Đào Nhạc gạt hai cánh tay anh, lại bị Tô Dịch Văn ôm
chặt hơn, cô cũng không còn sức lực đâu để suy nghĩ ý nghĩa sâu xa của cái ôm
này, chỉ biết là bản thân cô khi nghe những lời anh nói thấy rất uất
ức.
“Vậy em nói đi em muốn tôi phải làm sao bây giờ?” Bây giờ Tô Dịch Văn
chỉ muốn dỗ cho cô vui lại, cũng biết mình đã quá đáng với cô.
“Tôi không muốn viết luận văn, luận văn của tôi không có thiếu sót
gì, tôi không sửa!”
“Được, không sửa, không sửa, tôi sẽ giúp em sửa vậy.”
“Tôi thích quan hệ tình cảm với ai thì mặc kệ tôi, anh không được xen
vào!”
“Chuyện này tạm thời chưa tính tới, nếu là người không ra gì thì
không được.” Tô Dịch Văn tạm thời nhượng bộ, ngược lại trong suy nghĩ của anh,
mấy người ‘không ra gì’ lại mang ý rất rộng.
Đào Nhạc sụt sịt mũi, “Tôi nói rồi, tôi thích con gái, tôi không
thích đàn ông, bởi vậy anh đừng hy vọng tôi để ý đến anh!”
“Được, được, được, em thích con gái thì cứ thích đi, tôi không có ý
kiến.” Vì tính tình của cô anh chỉ có thể hùa theo.
“Còn nữa…”
“Ừ, em cứ nói.”
“Tôi muốn về kí túc xá, sau này tôi không muốn đến chỗ này nữa!” Bây
giờ Đào Nhạc chỉ muốn rời khỏi, không muốn nhìn thấy con người này
nữa.
Vẻ mặt Tô Dịch Văn phức tạp, nhưng đành phải từ từ buông tay ra, nhìn
gương mặt đang thút thít của cô, bất đắc dĩ nói, “Được thôi, em về trước đi, sau
này có việc gì tôi sẽ tìm bạn khác.”
Đào Nhạc nín thở, cũng không trả lời, liếc nhìn Tô Dịch Văn một cái
rồi chạy ra khỏi phòng.
Tô Dịch Văn đứng ở đó thật lâu, trong mắt có chút cô đơn, anh lắc lắc
đầu, nhìn chiếc laptop kia, bản Word vẫn còn đang mở, anh ngồi vào vị trí của
cô, tiếp tục gõ nội dung chưa hoàn thành.
Đêm hôm đó, Tô Dịch Văn không nghỉ ngơi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT