-Tình cảm anh em dồi dào quá…bọn ngươi làm ta buồn nôn quá
Adam cười sằng sặc trong khi đó Chấn Hưng chỉ im lặng,Khang Kiện cũng khá bất ngờ khi chính tay Adam đã hạ sát Hạo Nhiên mặc dù nó không nằm trong kế hoạch,anh ta chạy trốn khỏi nơi ấy
-Sao…đau lòng quá à?Vậy ngươi hãy giết ta đi nào-Adam ngoắc ngoắc tay
-Nói nhiều quá-Giọng Adam lạnh lẽo như bắc cực
-Đúng rồi!Đây mới là Viên Chấn Hưng độc ác tàn bạo đây…nào giết ta đi
Adam cầm chiếc kiếm xông nhanh vào nhưng Chấn Hưng đã nhanh chóng né sang một bên nhưng với đường kiếm sắc sảo Adam đã nhanh chóng cắt được một nhát ở phần bụng của Chấn Hưng làm anh văng ra xa,vết thương cũng bắt đầu lành lại nhưng chậm hơn vì Incursio-thanh kiếm của Adam cũng là một vũ khí tối thượng
-Kết thúc rồi!Cuối cùng mày cũng chỉ bại thế dưới tao mà thôi,thế giới này sẽ thuộc về tay tao,sau đó tao sẽ giết con vợ mày trước,à mà trước khi giết tao cũng phải vui vẻ với nó cái đã,tao sẽ cột mày ở gần đó để cho mày thấy cảnh tao cưỡng hiếp người mày yêu thương trong khi đó mày chẳng thể nào làm gì được…haha…tuyệt vời…sau đó tao sẽ giết thằng ông già của mày,thảm sát gia đình mày
-Thằng chó chết!-Chấn Hưng nói
-Còn bây giờ,đi trước một bước đi
Adam giơ cây kiếm sáng loáng lên,Chấn Hưng vẫn nằm bất động đó,cơ thể anh bị chất độc làm tê liệt,từng tế bào như tê tái,đôi mắt anh lảo đảo mờ lại,anh cố gắng dùng sức mạnh để đào thải lượng độc tố ra nhưng nó lại mất đến 5 phút
-Khônggggggggg
Hạ Di nhảy ào ra ôm chặt Chấn Hưng,tiếng lưỡi kiếm đâm xuyên qua trái tim của Hạ Di làm cho Chấn Hưng như ngỡ ngàng,cô ngã phịch xuống.
-CURSE ON THE BOOGIES
Levi hét lên,vì để sơ hở nên Adam đã lạnh trọn lời nguyền vừa rồi,và nó là một trong những lời nguyền ma quỷ thuộc về phép thuật đen,nếu người sử dụng nó quá ba lần sẽ gây tử vong hoặc nội thượng nghiêm trọng
Adam và Levi cùng gục xuống,lời nguyền vừa rồi mạnh đến nỗi khiến cho cơ quan nội tạng của Adam bị tổn hại nghiêm trọng,Levi đã lấy hết sức mình để thi triển phép thuật đó nhưng anh đau lòng nhìn thấy Hạ Di đã bị đâm mà lòng tự trách mình đã không đến sớm hơn
-Hạ Di…Hạ Di..nhìn anh này…đừng nhìn đi đâu hết….Hạ Di
-Anh này…anh có nhớ chúng mình yêu nhau bao lâu rồi không ấy nhỉ…anh có nhớ khi ta đấu tranh thế nào để vượt qua rào cản xã hội để đến với nhau không…lúc đó,em đã nghĩ mình không thể nào xứng đôi với anh được…anh thật cao cả còn em thì…anh có nhớ hai tiếng vợ chồng mà ta hay gọi nhau không,anh có nhớ cảm giác khi chúng mình nắm tay nhau không,anh có nhớ những lần đi ăn với nhau không,anh nhớ nụ hôn đầu tiên của mình không,anh có nhớ vòng tay em ôm anh không,anh có nhớ em ngốc đến thế nào còn anh thì luôn kiên nhẫn giải thích cho em,anh có nhớ những thử thách khó khăn mình cùng trải qua không,anh có nhớ tương lai mà mình cũng vẽ ra không?Anh còn nhớ không…chứ em thì giờ nhớ rất rõ đấy-Hạ Di cười nhẹ nhàng trong khi môi cô vẫn tuôn dòng máu đỏ
-Đừng nói như thế nữa…đừng nói như thể em chuẩn bị xa anh nữa mà….-Chấn Hưng run lên
-Em nghĩ rằng mình chẳng thể sống thiếu anh,chỉ muốn bên anh mãi thôi,em sẽ mãi bên anh.Đời em sẽ ra sao nếu không biết anh nhỉ?Chắc chỉ biết cười cho qua nỗi buồn tủi này.Thật vui vì anh đã đến bên em sẻ chia niềm vui niềm hạnh phúc này…vì sợ anh rời xa nên em đã phải chú ý rất nhiều điều,em luôn xem anh như một vật quý báu vậy…của riêng em thôi!Đôi mắt ngọt ngào của anh nè…rồi những cái chạm êm ái của anh nữa…tất cả đã làm cho em thay đổi.Mỗi khi quay lại em chỉ nghĩ đến anh mà thôi.Ngày hôm nay anh cho phép em mè nheo anh nữa nha…lần cuối này thôi.
-Hạ Di…Hạ Diiiiiiii-Chấn Hưng hét lên
-Vậy……em đi đây…..em luôn…..yêu a……
Hạ Di buông tay mình xuống,Chấn Hưng như đau đớn mà hóa dại lên vậy,anh hét lên như một con thú dữ làm cho cả trường rung động,những giọt nước mắt của anh rơi xuống chảy dài trên gương mặt Hạ Di.
Bỗng Hạ Di mờ đi trên vòng tay của Chấn Hưng,cả thân thể của cô bỗng trở thành như ảo ảnh,đúng lúc ấy Nghi Dung và Xuyến Chi chạy ào tới,cả hai như cứng lại trước cảnh tượng ấy