Hạ Di khẽ mở mắt ra,xung
quanh cô là một đồng cỏ bao la,với hàng nghìn…không phải là hàng
triệu loài hoa mới đúng chứ,hương hoa đồng cỏ nội thoang thoảng khiến
Hạ Di nhắm mắt lại,cô giang tay ra hứng từng mảng gió thơm ngát.Bỗng
đâu đó tiếng dương cầm văng vẳng,Hạ Di đi lần theo,đến một gốc cây cô
thấy một chàng trai với chiếc áo sơ mi trắng,anh ta đứng úp mặt vào
gốc cây,trên tay chiếc đàn cầm vẫn văng vẳng giai điệu bài Autumn
Journey.Hạ Di vô thức bước từng bước tới gần,chân cô giẫm lên những
chiếc là vàng.Tiếng nhạc ngưng bặt lại,chàng trai buông tay xuống
không kéo đàn nữa,anh quay người lại
-Anh Chấn Hưng
Hạ Di kêu lên,nhưng quái
lạ thay chân cô chẳng thể nào nhúc nhích được nữa,Chấn Hưng vẫn đứng
đó,gương mặt vẫn cười hiền hòa nhưng từ mắt anh,miệng anh,dòng máu
đỏ tươi từ từ rỉ ra,Hạ Di gào thét điên cuồng,anh vẫn mỉm cười lạ
lùng nhưng thân thể thì dần tan vào không khí,tay anh khẽ chạm nhẹ
vào má cô
-Khônggggggggggggg
Hạ Di bàng hoàng hét
lên,Chấn Hưng vừa trở về từ bệnh viện đang nằm bên cạnh cô cũng giật
mình.Hạ Di nhìn xung quanh phòng hoảng sợ,cô nhìn sang bên cạnh thì
thấy Chấn Hưng đã ở đó,cô vòng tay ôm chặt Chấn Hưng như sợ anh biến
mất,cô run run giống như vừa phải trải qua điều gì cực kì kinh khủng
vậy
-Ơn trời…anh đây rồi,anh
chưa đi đâu cả,anh cũng chưa biến mất.Em sợ quá…em sợ quá
Hạ Di bật lên khóc nức
nở,Chấn Hưng ôm chặt Hạ Di,anh khẽ xoa xoa đầu cô
-Em bị làm sao vậy,anh có
đi đâu đâu nào,anh đang bên cạnh em mà
-Nhưng…em đã thấy anh biến
mất,anh dần biến mất và em chẳng thể làm gì được,em đã rất sợ,em
đã nghĩ rằng nếu không có anh em sẽ như thế nào,không có anh em sẽ
như thế nào chứ.Cái khoảnh khắc anh chạm đến bên em,thời gian như
đứng lặng yên lại vậy
-Em lại con nít rồi,mơ ác
mộng à?
-Đừng đi đâu nữa nhé
Hạ Di ôm chặt Chấn Hưng,cơn
ác mộng đó cũng như một điềm báo dữ đối với cả hai,có một điều
kinh khủng sẽ xảy ra trong tương lai,liệu có khi nào lịch sử sẽ lập
lại lần hai,cuộc chiến đẫm máu sẽ lại diễn biến một lần nữa.
“Không
có anh bên cạnh,em thật yếu đuối và nhỏ bé làm sao,như thế này thì
anh phải làm sao khi để em một mình chứ Hạ Di”
-Hạ Di,thay đồ đi,hôm nay
anh chở em đi chơi
Chấn Hưng mặc chiếc áo
vào vừa nói
-Anh mới trực ca đêm về
không mệt à?
-Đừng làm anh đổi
ý!-Chấn Hưng cốc đầu Hạ Di
-Chậc,tớ mà lị,thôi mình
đi chơi đây,tạm biệt cậu
-Ừm
Hạo Nhiên nhìn theo cái
bóng nhỏ nhắn của Hạ Di xuống lầu,cậu thở dài.Hạ Di leo lên xe cùng
Chấn Hưng đến một nhà hàng để ăn sáng.Có vẻ Hạo Nhiên và cả Chấn
Hưng đều chuộng những nhà hàng có phong cách Châu Âu.Cả hai chọn một
bàn ngoài trời,chị phục vụ tươi cười
-Cả hai dùng gì ạ?
Chấn Hưng vẫn chưa
chọn,anh nhường cho Hạ Di chọn trước,cô nhìn một vòng xung quanh
menu,vì vốn tiếng anh của cô đã khá lên nên tên mấy món ăn này Hạ Di
đều hiểu
-Tôi chọn một phần Old
Timer’s Breakfast
-Tôi thì một French Toast-Chấn
Hưng nói mà không chần chừ