Thẩm Nguyệt Hoa nghĩ như thế, liền không muốn nuông chiều bản thân mình nữa, mà tiếp tục chập rãi mặc quần áo.
Lúc cử động chỗ bắp đùi, cô phát hiện giữa hai chân tuy rằng đau, nhưng cũng rất sạch sẽ không hề có cảm giác dinh dính, nhất định là trước đó đã được xử lý rất tốt, mà có thể cẩn thận sửa sang lại giúp cô như vậy, trừ bỏ Trương Kiến Bân thì không có ai khác.
Thẩm Nguyệt Hoa nghĩ đến huyện đó, nhịn không được trên mặt đỏ ửng, ho khan vài tiếng, xua tan suy nghĩ trong đầu.
Cô biết Trương Kiến Bân đã đi từ sáng sớm, cũng hình như nhớ rõ trước lúc đi anh có nói một câu, hình như là bảo cô chờ anh, Thẩm Nguyệt Hoa biết mình ngày hôm qua sau khi đẩy anh ra, đoán chừng người nọ lại suy nghĩ nhiều, liền cảm thấy hơi áy náy.
Chắc là Trương Kiến Bân thức dậy từ sớm, sau khi múc nước sửa sang cho cô xong, đã thu thập hành lý trở lại quân đội.
Nghĩ đến Trương Kiến Bân có hơn nửa năm mới trở về, Thẩm Nguyệt Hoa vừa thở phào nhẹ nhõm, tâm tình vừa có chút bất mãn, cả người đều thấy không thoải mái.
Chuyện này ngay cả Thẩm Nguyệt Hoa cũng cảm thấy hoang đường, từ trước đến giờ tính tình của cô là ngoài mềm trong cứng, rất ít khi để tâm chuyện gì, chớ nói chi là bị người khác ảnh hưởng tới.
Nhưng, hiện tại cô lại bắt đầu thấy nhớ Trương Kiến Bân rồi.
Thẩm Nguyệt Hoa mím chặt môi, nghĩ tới nghĩ lui, bản thân mình trễ như vậy mới rời giường, chắc hẳn người nhà cùa Trương Kiến Bân sẽ có ý kiến với cô.
Một bên cô dùng nước ấm đặt trên bếp lò đánh răng rửa mặt, một bên từ trong trí nhớ mơ hồ của mình, nhớ lại tất cả người nhà của Trương Kiến Bân.
Năm đó, khi Trương Kiến Bân đi rồi, cô phải nằm vài tháng mới dưỡng tốt được thân thể, kỳ thật chỉ là cảm mạo mà thôi, nhưng trong lòng cô tích tụ ấm ức, chống đối lại việc bị ép gả, trong lòng hận chết tên đầu sỏ gây nên Trương Kiến Bân, thời điểm đối mặt với người nhà Trương Kiến Bân, tự nhiên cũng không cho sắc mặt tốt.
Mà cô không nhớ được nhiều, nhưng đại khái đủ dùng, dù sao cô là con dâu mới vào cửa, mẹ chồng của cô, cũng chính là mẹ của Trương Kiến Bân, là kiểu người nói năng chua ngoa nhưng mềm lòng, ở trong thôn lúc còn trẻ là người không thể trêu vào, bây giờ già đi, tuy rằng lắm mồm, nhưng trong lòng cũng không có ác ý gì, cũng không khó đối phó, chỉ cần đối xử tốt với con trai của bà, bà cũng sẽ đối với con dâu tốt lắm.
Mẹ chồng như vậy, ở trong thôn thật sự cực kỳ hiếm có, nếu để bà đặt cô vào trong lòng, căn bản cũng không có người dám nói này nói nọ.
Đời trước Thẩm Nguyệt Hoa gai mắt Trương Kiến Bân, nhưng có một người mẹ chồng yêu ghét rõ ràng, thông minh, cô cũng vô cùng kính yêu bà, đến khi năm đó ép buộc bỏ đi cái thai, trong lòng cô nhất thời băn khoăn, chính là đã không xứng với sự yêu thương và dạy bảo của mẹ chồng đối với cô.
Sau khi trở lại thành phố, thỉnh thoảng cũng gửi ít đồ cho nhà chồng, nhưng người ta đều không nhận, gửi trở về lại mọi thứ, gửi trở về lại y nguyên.
Nhưng nhiều năm về sau, thời điểm cô được ba mươi tuổi, lại nhận được một phong thơ của mẹ chồng, chữ viết xiêu vẹo ghi: Con trai ta vẫn chờ con.
Lúc đó Thẩm Nguyệt Hoa chỉ cười nhạt, không vừa mắt với người đàn ông cầm lên được lại không bỏ xuống được đó, căn bản cũng không để trong lòng, giờ phút này đột nhiên nhớ lại, thì càng thêm áy náy.
Thầm nghĩ: Cô có một thân bản lĩnh và kiến thức, đời trước mắc nợ Trương Kiến Bân rất nhiều, đời này sẽ từ từ bù đắp lại, trước khi Trương Kiến Bân trở về, cô nhất định phải tạo ra sự nghiệp, giúp đỡ người nhà Trương Kiến Bân, không thể không phát tài làm giàu.
Mà ý nghĩ này của cô, thực sự không đơn giản, cũng vô cùng khó khăn.
Bởi vì nhà của Trương Kiến Bân, là nhà giàu nổi danh trong thôn, gồm có 12 người lớn, còn có rất nhiều con cháu.
Cha mẹ của Trương Kiến Bân, sinh ra mười người con, sinh nhiều như vậy ở trong thôn này, cũng là duy nhất, không nói người con nào cũng trưởng thành rất tốt, còn là một nhóm người có năng lực, tóm lại không phải loại lười biếng.
Tuy rằng lúc trước khi nuôi mấy đứa nhỏ, trong nhà rất nghèo, nhưng chờ đến sau khi từng người được nuôi lớn, liền chân chính trở thành những người dùng sức lao động.
Thẩm Nguyệt Hoa cẩn thận ngẫm lại, phát hiện đúng như lời của Trương Kiến Bân nói, tuy rằng hiện tại Trương gia không ở riêng, thế nhưng không có gây ra chuyện ầm ĩ lung tung, cho dù thỉnh thoảng có cãi nhau cũng chỉ một hai ngày.
Bởi vì trong nhà còn có người già và anh cả, làm gương tốt, những người bên dưới có làm ồn ào, cũng có thể chỉnh đốn được.
Trương gia không coi là nhiều, nhưng cũng không ít, ít nhất còn cần người cả nhà cùng nhau ra đồng, mới có thể thu gặt xong hết, đợi đến những ngày rãnh rỗi sau vụ mùa, cũng sẽ tìm một số chuyện để làm.
Tóm lại người một nhà đều có tính chịu khó, trong nhà cũng trở nên nhanh giàu có, thời điểm năm đó cô rời thôn đi, người một nhà Trương Kiến Bân đã kiếm đủ tiền, chuẩn bị xây phòng mới.
Trương gia không phân ra, nhưng ăn cơm cũng chia làm hai nhóm.
Anh cả của Trương Kiến Bân, tên gọi là gì, trôi qua nhiều năm như vậy, Thẩm Nguyệt Hoa cũng không nhớ.
Nhưng một nhà anh chị dâu cả, cùng cha mẹ Trương Kiến Bân, còn có hai đứa em trai, một đứa em gái ăn cơm cùng nhau, hơn nữa trong nhà sinh hai đứa nhỏ bảy, tám tuổi, liền ghép thành một bàn ăn cơm.
Mà anh hai và anh ba của Trương Kiến Bân cũng là một gia đình lớn, ngày thường nhiều đứa nhỏ, nếu cùng bọn anh cả ăn cơm, chỉ nội việc nấu cơm mỗi ngày sẽ phải mất rất nhiều thời gian, còn không kịp ăn đồ ăn nóng, cho nên cơm nước của bọn họ đều tự mình giải quyết.
Anh hai và anh ba là đôi song sinh, cảm tình từ nhỏ rất tốt, hai người luôn thân thiết nên sau này cũng ở rất gần nhau, bình thường sắp xếp việc nhóm lửa nấu cơm cũng biết rất phiền toái, người hai nhà liền ước định ăn cơm cùng một chỗ, thay phiên nấu cơm, tiền cơm và tiền đồ ăn cũng chia đều.
Chính là, tiếp tục như vậy, sau này lại gây ra một chút chuyện chê cười.
Thẩm Nguyệt Hoa nhớ không rõ rốt cuộc sao lại thế này, hiện tại cũng chỉ có thể nhớ ở trong lòng, đợi cho sau này cô gặp phải, rồi nói sau.
Mà Trương Kiến Bân ngoại trừ có ba người anh, còn có hai em trai, nghe nói cũng không lớn tuổi, lớn nhất thì không chênh lệch với cô mấy.
Thời điểm mới gặp, trên mặt hai em trai còn có mấy phần ngại ngùng, nhưng sau này phát hiện sự thanh cao của Thẩm Nguyệt Hoa không được tốt, sau đó còn không coi bọn họ là người một nhà, chỉ tỏ vẻ lạnh nhạt, có gặp mặt cũng không biết tiếp đón làm sao.
Mà đứa em trai kia, tuổi còn rất nhỏ, bây giờ còn đang học tiểu học, lớn lên tính tình cũng rất náo động, không lúc nào chịu ngồi yên, ban ngày đều ở ngoài chơi đùa, trời gần tối mới chịu về nhà, mỗi khi gặp cô không biết tay chân phải để đâu, lần nào cũng đều trốn đi rất nhanh.
Trương Kiến Bân trừ bỏ năm anh em ở ngoài, còn có ba chị gái đã lấy chồng, và một em gái đang xem mắt.
Cho nên Trương gia là đại gia tộc chân chính, anh em cùng một mẹ, lúc ban đầu Thẩm Nguyệt Hoa nghe nói, đối với mẹ của Trương Kiến Bân, cũng chính là mẹ chồng của cô, rất bội phục.
Cũng chính bởi vì mẹ Trương có thể sinh, sinh ra được bốn người con gái, đều là con dâu được người trong thôn vô cùng khen ngợi.
Vả lại bộ dáng cũng rất tốt, mặc dù không có đẹp bằng Trương Kiến Bân, nhưng so với những gia đình khác trong thôn, cũng hơn một bậc.
Chị cả, chị hai, chị ba, đều được gả đi trước khi Thẩm Nguyệt Hoa gả vào.
Trương gia còn có một em gái thứ tư mười sáu tuổi, xinh đẹp nhất trong số bốn chị em, hơn nữa lại là con út, nên được nuôi thành rất tùy hứng, nghe tiếng gió đoán trời mưa, đời trước không ít lần khiến cô cau mặt, nhưng cũng may căn cơ không xấu, còn có thể ở chung.
Thẩm Nguyệt Hoa vừa vọc nước, vừa nhớ lại những người trong đại gia đình Trương gia, xong thở ra một hơi.
Cô mở cửa phòng, đi tới phòng ở của anh cả. Thầm nghĩ: Nếu đã hạ quyết tâm, sống cùng Trương Kiến Bân thật tốt, vậy thì phải cùng người nhà Trương Kiến Bân ở chung hòa hợp mới được.
Khi người cùng người kết giao, mấu chốt còn phải xem thành tâm và ý muốn lúc đầu, cô cònlà con dâu mới gả tới hôm qua, chỉ cần cô chủ động tới gõ cửa bên anh cả, tỏ ra thái độ của mình, sẽ không lo người trong nhà không thích cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT