- Xin chào mọi người, bài thi thuyết trình về trang phục truyền thống của mọi dân tộc. Hôm nay, tôi Lăng Nhã đứng đây để giới thiệu về chiếc áo dài.
Mọi người đã biết, nước nào cũng có trang phục riêng, áo dài cũng vậy, trang phục truyền thống của dân tộc Việt.
Ngày xưa, bà Trưng đã mặc áo dài ra trận, nổi trống đánh quân. Còn các hoàng hậu, thái hậu cũng mặc áo dài. Áo dài như một nét đẹp, một sự thiên liêng của dân tộc Việt. Tôi đứng đây để nói với mọi người, áo dài là thể hiện ở sự sang trọng, áo dài không phân giàu nghèo, áo dài chính là hình tượng người phụ nữ Việt thuần khiết, trẻ trung.
Chiếc áo dài mang đậm chất dân tộc Việt, người Việt mặc áo dài vào những lễ tết, hội thuyền. Người Việt mặc áo dài để đưa cô dâu qua sông, người Việt luôn tự hào về trang phục áo dài. Và tôi, khi tôi đứng đây là rõ tôi đã tự hào về chiếc áo dài như thế nào... - kết thúc phần thuyết trình, Lăng Nhã bước xuống, trên tay cầm một chiếc điện thoại bật sẵn chế độ ghi âm.
Phía dưới nhiệt tình vỗ tay tuyên dương, ngay cả giáo viên Thao Mai khó tính nhất trường cũng hài lòng về thuyết trình của cô, Lăng Nhã bước xuống, ánh mặt trời chiếu qua người cô tạo nên một thiên thần nhỏ bé. Nam nhân trong phòng hội trường vì thế mà đến, họ say mê ngắm nhìn dáng vẻ của cô mà quên đi mất còn người đang thuyết trình trên bục.
Lăng Nhã bước xuống, tiến gần phía cô giáo Thao Mai, nở nụ cười không quá tươi tắn - Cô à, em gửi cô bản thuyết trình.
- Hôm nay, em làm rất tốt, cố gắng phát huy. - cô giáo Thao Mai cũng cười đáp lễ.
Nam nhân trong hội trường vẫn đang say mê với dáng nhỏ thiên thần của cô, cô trông thật đáng yêu.
Hôm nay cô khá dịu dàng trong bộ đầm suông màu nude, chiếc thắt lưng ở eo có màu nâu hạt dẻ lại tôn thêm phần nữ sinh trung học của cô. Lăng Nhã cắt tóc ngắn rũ xuống vai, tóc cô luôn là màu hạt dẻ, nhìn rất có hồn khi chiêm ngưỡng.
- Lăng Nhã. - một giọng nói trầm của người đàn ông ở phía sau, cô xoay người lại, chiếc đầm phía dưới tung lên trông thật tuyệt. Cô chống tay lên, ánh mắt hết sức linh hoạt
- Thất Phong, anh đến đây làm gì?
- Anh đến tìm em, Thất Phương muốn mời em ăn cơm, anh không thể từ chối. - Thất Phong đi lại, nắm lấy tay nhỏ nhắn của cô
- Hôm nay không được, em phải đi về. Ba mẹ nghe tin anh trai tìm ra em, họ từ Pháp về đây. - Lăng Nhã rút tay ra, ánh mắt vô tâm nhìn về hướng của Thất Phong.
- Vậy sao? Được rồi, anh đưa em về. - Thất Phong buồn bã đi trước, đã lâu như vậy cô ấy vẫn không chấp nhận anh sao?
- Ưm... - cô khó lòng từ chối, thế là hai người cùng đi ra sảnh lớn. Phía ngoài có rất nhiều sinh viên, hôm nay là ngày thi thuyết trình, đa phần là sinh viên của mỗi khóa. Cô bước ra khỏi đại sảnh trong con mắt ghen tị, ngưỡng mộ của một số người, họ chủ yếu là muốn xem nữ sinh mới nào lại ưu tú như thế, cô ấy, vừa vào trường hai tháng đã biến thành hoa khôi năm nhất. Cô thật là không muốn học đại học, chỉ tại anh cô muốn hoàn thiện thiên kim tiểu thư Lăng thị cho nên, cô đi học...
- Woa, là nữ sinh mới.
- Cô ấy là con gái của Lăng gia, Lăng tiểu thư.
- Người bên cạnh chẳng phải là Tôn thiếu sao?
- Vừa giàu, vừa có đại gia, sướng mất thôi.
Tiếng bàn tán mỗi ngày một lớn, Lăng Nhã không muốn gây thị phi, vậy mà giờ mọi người biết, chắc chắn mai sẽ nằm ở đầu bảng tin trường.
- Lăng Nhã, em ngày mai có rảnh không? - Thất Phong đắn đo
- Ngày mai em có buổi học của thầy Kháng, sao vậy? - Lăng Nhã tay phải cầm túi xách, tay trái cầm điện thoại, vừa hỏi chuyện vừa chăm chú coi tin tức.
- Ngày mai là tiệc ở nhà anh, em đi chung chứ? - Thất Phong ánh mắt dò hỏi
- Em không biết, để xem. - cô quay đầu làm ngơ, trả lời xong thì tạm biệt anh. Ngồi trên xe tự lái, lại là nhất tiểu thư của Lăng gia, được chăm sóc kĩ càng. Nhan sắc, vòng 123 của cô bây giờ đã đầy đủ hơn trước, cộng thêm luôn bỏ 30 phút cho việc tập yoga. Cô bây giờ phải gọi là “ thân em vừa trắng, lại vừa tròn “
Cô nhàn nhã dừng xe ở ngoại ô hưởng lạc, mua vui. Cảnh sắc ở toà biệt thự thỏ trắng vẫn như vậy, im lặng mà lạnh lẽo trước khung cảnh xung quanh. Cô chạy lại gần thêm, chiêm ngưỡng cảnh nhung nhớ.
- Tống tiên sinh, ngài đừng đuổi việc tôi. Xin ngài! - một người phụ nữ khóc lóc van xin bị hai tên vệ sĩ đẩy ra ngoài, người đàn ông gương mặt không biểu cảm bước ra từ trong cổng chính, khuôn mặt vẫn lạnh thấu xương người.
- Ta nói với ngươi thế nào, đồ của vợ ta ai cũng không được động vào. Ngay cả dọn dẹp, sắp xếp đều phải có sự giám sát của ta. - hắn nhìn người phụ nữ trước mặt, khinh thường, tức giận
- Xin ngài, Tống tiên sinh. Tôi ngu muội không hiểu chuyện, xin ngài đừng đuổi việc tôi. Tôi còn mẹ già, còn con thơ ở nhà, xin ngài Tống tiên sinh. - người phụ nữ quỳ xuống chân hắn, khóc đến mức nền đất phía dưới cũng đổi sắc. Hắn lạnh lùng hất chân một cái, người phụ nữ ngã xuống đất ba vòng, cái ngã thứ ba sức vốn quá mạnh làm cho đầu người phụ nữ đập vào đá tảng, chảy máu, nhưng vẫn khóc lóc van xin.
Hắn lạnh lùng bước vào trong, cảnh thê lương hơn hắn còn trông thấy, chỉ là bản thân chưa bao giờ chịu khuất phục, nhường nhịn... Người phụ nữ khóc lóc đáng thương, nhưng cổng chính đã đóng là không thể mở ra, thấy cảnh trước mắt, Lăng Nhã không khỏi cười lạnh. Cô từ 3 tháng trước đã học cách lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng khi gặp qua người phụ nữ có thể lợi dụng này, cô nhất định phải đoạt lấy thưởng phần của ông trời.
Cô bước xuống xe, đi lại hướng người phụ nữ ấy đang quỳ rồi nhìn vào trong, miệng nhếch lên nụ cười khinh bỉ....
- Cô tên gì?
- Phu nhân. - người phụ nữ khóc đến mờ mắt, nhìn người con gái kiêu sa trước mặt, lại lầm tưởng là phu nhân Tống gia sao?
- Tôi hỏi cô tên gì? - Lăng Nhã kiên nhẫn, lạnh lùng nói ra một tiếng. Người phụ nữ giật mình, hoàn hồn trả lời
- Tôi là Tạ Thanh Mai. - người phụ nữ lấy tay áo lau nước mắt, miệng nói chuyện nhưng mắt không dám nhìn thẳng
- Cô làm gì mà khiến bản thân bị sa thải? - cô đưa khăn giấy cho người phụ nữ, dáng vẻ đáng thương hiện tại của cô ta tiểu thư đây không mấy bận tâm, vì muốn trả thù Tống Vỹ Nghiêm, cô đành phủi áo giúp người.
- Tôi vào phòng của phu nhân Tống Hạ Anh lau dọn, vì thấy đồ đạc dơ bẩn nên mới quét sơ, không ngờ lại đặt sai vị trí liên bị sa thải. - người phụ nữ oan ức
- Tống Hạ Anh? - cô nghiên đầu, nhíu mày
- Phải, ấy là phu nhân của Tống tiên sinh. Tôi vừa vào làm, chưa biết nhiều về phép tắc. - người phụ nữ lau lau hai bên má, rồi chậm rãi nói
- Đứng lên đi, theo tôi về biệt thự Lăng thị, tôi sẽ phân bố việc cho cô. - Lăng Nhã nói rồi quay lưng đi, câu nói vẫn ẩn hiện trong lòng “ Tống Hạ Anh “. Cô lắc đầu một cái, nhìn người phụ nữ còn chần chừ đằng kia
- Không lên? - cô lạnh lùng hỏi
- Tôi, sợ... - cô ta run rẩy, nữ sinh Lăng, khí thế của cô do đâu mà có vậy? Người phụ nữ này là sợ cô đem bán ấy
- Tôi không làm gì cô cả, không lên thì không có cơ hội đâu. - cô hừ lạnh một tiếng, người phụ nữ chần chừ 3s rồi của uy phục. Cô ta vừa lên, cô liền khởi động xe rời đi.
Biệt thự Lăng thị
- Lăng tiểu thư. - cô vừa dừng xe lại, hai bên vệ sĩ cung kính cúi đầu, dáng vẻ rất kiêng nể
- Lăng tiểu thư. - thím Trương ( Quản gia) bước ra, hai bên còn có người hầu, người bưng nước lạnh, người cầm khăn ướt. Cô hất tay ra, họ liền hiểu chuyện lùi đi...
- Thím Trương, đây là Tạ Thanh Mai. Thím sắp xếp cho cô ấy công việc, trả lương cao một chút, công việc cũng thường thôi. - Lăng Nhã ra lệnh, giọng nói hết sức lạnh lẽo
- Vâng, tiểu thư. À mà. Ông bà chủ vừa về, họ ở trên thư phòng, thiếu gia và thiếu phu nhân đã có mặt, chỉ thiếu cô. - thím Trương cung kính nói
- Được rồi, pha giúp tôi ly sữa mang lên phòng, lấy ít bánh mì. Hôm nay miệng tôi hơi nhạt, làm mì hoành thánh đi. - cô dặn dò xong thì bước lên cầu thang, ánh mắt lạnh lại càng lạnh hơn, hôm nay cô lần đầu gặp mặt cha mẹ ruột, không biết vui hay buồn.
- Vào đi. - giọng nói dịu dàng của người phụ nữ phía sau cánh cửa, cô bước chân chậm rãi như tiểu thư cao quý, lại cộng thêm sắc đẹp vốn có mà khiến hai bậc phụ huynh vừa ý ngay.
- Lăng chủ tịch, Lăng phu nhân. - cô sợ họ không đồng ý cô, nên đã gọi lịch sự như vậy.
- Ấy, Lăng Nhã sao gọi ta khách sáo như vậy, con là con ruột của ta, ta nhất định là sẽ buồn nếu con gọi như vậy! - Lăng phu nhân nhíu mày, bà đứng dậy nắm tay cô trách nhẹ
- Dạ... Mẹ... - cô ấp úng
- Con gái ngoan, con gái ngoan. - phu nhân ôm cô vào lòng, tay đặt lên tóc vuốt ve, đã hơn 18 năm bà chưa nhìn thấy con gái, nỗi nhớ nhung đã khiến bà lâm vào tự kỉ.
- Lăng Nhã, ngày mai là tiệc gia viên hai năm một lần ở Tôn Thất. Con hãy đi cùng Lăng Phong, ra mắt mọi người, coi như con dâu gặp mẹ chồng. - Ông Lăng vui thì có, nhưng nét mặt vẫn rất bình tĩnh
- Dạ thưa ba, ngày mai con có buổi giảng học quan trọng. Nếu trễ một chút, không biết có ảnh hưởng đến mọi người? - Lăng Nhã nhẹ giọng
- Tiểu Nhã, em đừng lo. Đây không phải bữa tiệc quan trọng gì, ngày mai chị chờ em, chúng ta cùng đi. - Hoa Thu cười, cô nắm của Lăng Nhã ánh mắt cưng chiều.
- Cũng tốt, nếu để hai đứa đi chung ta sẽ yên tâm hơn. Ngày mai, ta phái 20 vệ sĩ theo sát hai con, nếu bất trắc vẫn có đường lui. - ông Lăng cười hiền hậu, chỉ có nét mặt không vui của phu nhân luôn hiện ra ngoài, ý vẫn là không thích cô con dâu trước mặt.
...
Yến tiệc gia viên
Hôm nay là buổi yến tiệc quan trọng, không thể sơ sài, Thất Phương trên người mặc chiếc váy đen AS của tập đoàn Tiêu gia thiết kế, chiếc váy che một bên chân, phía trên là áo dạng vải voan hoa, thanh cao những rất sang trọng. Trên tay cô cầm ly rượu vị nho Pháp nhạt nhẽo uống một ngụm, bên trong đại sảnh, đoàn khách thượng lưu đi ra, đi vào, ngay cả khi không có khách thì ở đây vẫn rất đông người. Lăng thị, Tiêu gia, Hàn gia, Tống gia, Phong thị,... Những giới phong thượng lưu cũng đã góp mặt, chỉ có điều vẫn thiếu nữ nhân cùng Thất Phương tâm sự tỏ bày.
- Á, Lăng tiểu thư, phu nhân Lăng thị đã đến. Chào mừng con gái thất lạc của Lăng thị, Lăng Nhã. Thiếu phu nhân Lăng gia, Hoa Thu. - tiếng của mc vang vọng, cả toà nhà trấn động. Con gái Lăng thị, chẳng phải nói đã chết nơi xứ người, nay còn xuất hiện ở đây, quả là trêu ngươi mà. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô, người nào từng gặp qua Trịnh Hạ Anh đều không khỏi bất ngờ. Siêu sao lớn như Hạ An vẫn hoang mang, cứ tưởng con bé ấy chết ở đâu rồi, phu nhân Tống gia tương lai xém chút phun trái dâu tây đang ăn một nửa ra ngoài, còn Thẩm Quý Nhu khinh thường liếc qua, Phong Dược vẫn chưa chú tâm nên không hay, không biết, Phong thiếu đến trễ về sớm, tiệc vừa bắt đầu anh ta đã vắng mặt. Người duy nhất không lộ bất cứ sự ngạc nhiên nào chỉ có thể là hắn, hắn sớm đã cho người điều tra.
- Lăng tiểu thư, có thể trả lời phỏng vấn không?
- Lăng thị có phúc, cô xinh đẹp như vậy, không biết đã có hôn phu?
- Lăng tiểu thư, nghe nói Tôn thiếu vẫn cùng cô ngày đêm tâm sự, chẳng hay hai người...
Những câu hỏi vớ vẩn của đám phóng viên khiến cô không muốn quan tâm, buột miệng “ Im lặng “ cũng không dám, chỉ còn cách câm nín.
- Mong mọi người e dè, tiệc của Tôn Thất, tôi không muốn làm trung tâm. - cô lạnh lùng giải thích, nói vừa dứt lời liền đi ngay
- Lăng tiểu thư. Cô có thư, là của vị khách lạ. - một vị hầu bàn đem lá thư, cùng một ly rượu đỏ máu.
- Là ai? - cô nhíu mày lạnh, giọng nói ưu nhã của cô có chút không thuận mắt.
- Tôi thực không biết. - người hầu bàn run sợ, vị tiểu thư trước mặt toát ra vẻ đáng sợ lạ thường.
- Được rồi, cảm ơn. - cô nhận thư, liền rút tờ chi phiếu đưa cho tên hầu bàn, tên ấy mừng rỡ chạy đi. Cô ngồi xuống một góc khuất nhưng ánh hào quang trong cô luôn bừng sáng, người phụ nữ trước mặt khiến nam nhân điên loạn, cô chậm mở lá thư ra đọc thật tỉ mỉ, dò xét một chút, miệng liền vẽ lên một đường cong hoàn hảo.
Sân thượng của biệt thự Tôn Thất, gió lạnh thổi qua làn tóc cô gái, sương đêm thấm lâu hóa vàng trên cửa sổ. Cành lá chuyển động bất thường trên mặt đất, người và thiên nhiên hoà làm một.
- Lâu quá không gặp, Thẩm tiểu thư? - giọng nói lạnh lùng của Lăng Nhã làm cho cô gái trước mặt lạnh gai óc.
- Lâu quá không gặp, Hạ Anh, cô thay đổi nhiều. - cô ta xoay người đối diện cô, nhan sắc vẫn phấn son, kiều diễm như trước. Chỉ có điều, cô gái trước mặt không có dáng vẻ nữ sinh như trước, chỉ có một từ để hình dung “ Mỹ “. Cô ta hoàn toàn lột xác, quyến rũ đến mức mỹ nhân cũng không xứng. Nhưng nếu so về mọi góc cạnh, cô ta chỉ có thể sử dụng dao kéo, gương mặt dường như thay đổi rất nhiều. Cô tỉ mỉ dò xét, rồi cười nhạt, cô ta quyến rũ ai vậy?
- Cô nói có chuyện quan trọng, thư gửi cũng không ra hiệu, tôi không biết? - Lăng Nhã nâng ly rượu trên tay, uống một ngụm rồi từ từ nói
- Lăng tiểu thư là người thông minh, cô cũng biết quan hệ giữa tôi và Vỹ Nghiêm. Cô không xen vào chứ? - giọng nói của cô ta khinh bỉ sâu sắc
- Tôi bận tâm? - cô hơi nghiên đầu, tỏ vẻ không hiểu.
- Nai vàng ngơ ngác à, cô diễn kịch hay như thế sao không thi vào trường điện ảnh? - giọng nói mỗi lúc, từng phút lại càng chua ngoa, đanh đá hơn trước rất nhiều. Ngày trước bước vào Tống thị, dịu dàng như nước, sao bây giờ miệng lưỡi như rắn độc vật chứ, hiện tại lộ đuôi cáo già ra rồi, quả là người phụ nữ biến đổi sắc thái khác thường.
“ Vỹ Nghiêm, tôi lầm anh rồi, anh cho cô ta tới đe doạ, sỉ nhục tôi. Anh hài lòng rồi chứ? “ Lăng Nhã cười khổ, đôi mắt ướt lệ của cô cay như bị ai tát vào mặt mình, cô không dám ở lại đây, nhưng cũng không có ý định rời đi.
- Lăng Nhã, bác Tôn muốn gặp em. - Lăng Phong thấy em gái, nhẹ nhàng cất bước lại gần, ân cần nói
- Em qua liền. - Lăng Nhã dùng khăn giấy lau mắt, rồi bước nhanh lại chỗ của các phu nhân ngồi. Cô nghiêm túc chào hỏi
- Bác Tôn, các vị phu nhân, xin chào.
- Lăng Nhã, lại đây, ngồi kế ta. - phu nhân Tôn hào hứng, bắt chuyện với con dâu tương lai. Đôi mắt bà ấy thoáng có chút buồn nhìn vế hướng của Tiêu Lệ Y ( thiên kim Tiêu thị, em gái họ của Tiêu Hoa Thu)
- Dạ. - cô bước lại, đặt ly rượu trên tay xuống dưới bàn. Nhàn nhã, xoay người đối diện với Tôn phu nhân
- Lăng Nhã, chuyện hôn nhân của Thất Phong nhà ta, con đã biết. - phu nhân Tôn dùng những câu nói khó hiểu, nhưng cô nghe qua đã thấm
- Ta xin lỗi con, ta với Tiêu thị đã có đính ước hôn nhân từ nhỏ. Việc con và Thất Phong, coi như chưa từng xảy ra được không? Ta xin lỗi, là ta sai. Con tha thứ cho ta chứ? - Tôn phu nhân dùng giọng điệu tiếc nuối, cô nghe xong có chút thông. Cô nâng ly rượu vừa rót đặt trên tay của Tôn phu nhân, nhàn nhã trả lời:
- Phu nhân, con và Thất Phong chỉ là bạn bè. Ngoài ra, chúng con không có bất cứ quan hệ mờ ám nào, phu nhân không có lỗi. - cô nói rồi đứng lên, cúi thấp đầu - Con xin phép.
Tôn phu nhân cảm thấy áy náy, nhưng sự thật phải đối diện, bà cũng là bất đắc dĩ thôi! Lăng Nhã bước ra khỏi bữa tiệc, trên tay cầm theo dĩa đồ ăn ngọt, lòng bây giờ chỉ có ăn mới giải tỏa và cũng chỉ có dạo hoa viên mới thoải mái, thư giãn đầu óc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT