Quay lại với lúc độ kiếp của Main, Một cột lôi điện màu đỏ lòm như máu to như cột đình hướng hắn đánh xuống,một kiếm vung cho vui và một kiếm vung nghiêm túc là hoàn toàn khác nhau, lại một kiếm được vung ra đem lôi kiếp thứ hai này cho đánh nát tiêu tán.

“Quá yếu... ngươi không mạnh hơn được sao?... “

Hắn nhìn lôi kiếp khinh bỉ nói,lôi kiếp như nghe được lời hắn nói bắt đầu co lại,lôi điện đỏ như máu lại một lần nữa đánh xuống, lần này không phải một mà có đến hai cột, như lôi long hướng hắn mạnh mẽ đánh xuống.

“bành... khá hơn rồi đấy... nhưng vẫn còn quá yếu đi...”

Lại một kiếm khí hình bán nguyệt được chém ra, đánh tan hai cột lôi điện, vẫn khuôn mặt lạnh tanh, giọng điệu bỡn cợt đó lại được vang lên, lôi điện như điên lên vậy nó bắt đầu xoay quanh , chín cột lôi điện màu đỏ như máu đánh xuống, uy thế cực kỳ khiếp người, Lion đứng bên ngoài cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

“BÀnh... bành... bành... very good.. nhưng vẫn còn yếu lắm... “

Hắn vẫn lãnh khốc , chín đoạn kiếm khí hình bán nguyệt màu đỏ lại được vung ra đem chín cột lôi điện đó đánh tan, khuôn mặt lạnh lùng, môi hắn bắt đầu có máu chảy xuống nhưng giọng nói đầy bỡn cợt lại được vang lên.

“brừmmmm.... bành....”

Lôi kiếp bên trên bắt đầu xoay nhanh hơn,rõ ràng nó điên tiết lắm rồi,bây giờ nó không còn màu đỏ nữa mà hoàn toàn là màu vàng, màu hoàng kim thần thánh, chín lôi trụ bắt đầu từ trung tâm được lôi kiếp tung xuống, uy thế lần này khiến Lion tối xầm mặt lại,hai mắt kinh dị nhìn hắn thốt lên một câu:

“Quái vật...”

“Lại yếu hơn nữa rồi... thật khiến người khác thất vọng mà... bành...”

Hắn mỉm cười bàn tay bắt đầu long hóa, lại một bán nguyệt kiếm khí đỏ như màu lại được hắn chém ra, lần này nó lớn hơn trước gấp mười lần, chín lôi điện bị hắn đánh nát vụn thậm chí còn đánh vào lôi kiếp, giọng nói mang đầy khinh bỉ lại vang lên.

“Grào... Grào....”

Lôi kiếp lần này hoàn toàn thích liều mạng rồi, nó có lại hết toàn bộ ngưng tụ thành một con lôi long màu vàng bề rộng hơn mười mét dài phải trăm mét còn thiếu hướng hắn vọt xuống, khí thế lần này còn mạnh gấp hai lần tổng số năm lần lôi kiếp trước cộng lại,Lion nhìn bây giờ trông như người chết không hơn không kém, đứng ngây ra đó như trời trồng.

“Có vậy chứ... phập... Brừm... “

Hắn long hóa toàn thân, thanh kiếm trong tay hắn sát khí kinh thiên bắt đầu bám vào nó, hắn cực độ bình tĩnh đem thanh kiếm cắm thẳng vào ngực mình, càng quỷ dị hơn nữa là nó cứ vậy lập tức biến mất, hắn cứ như vậy như không có chuyện gì xảy ra cả ,cực kỳ bình thản bay lên trong ánh mắt khiếp sợ của Lion trong tay hắn lại là một thanh kiếm màu đỏ nhưng nó dài hơn năm mét,hai con rồng hiện lên một vàng một đỏ bắt đầu dung hợp lại thành một con rồng màu đỏ như máu sau lưng một đôi cánh phô thiên cái địa mở ra nhưng đôi mắt nó nhắm chặt lại như vẫn chưa muốn tỉnh dậy vậy.

“Crét... Grà... “

Hai con rồng va chạm như con giun màu đỏ va chạm với con rồng vàng vậy, nhưng con rồng vàng đang bị con giun màu đỏ đó hấp thụ không còn chút gì,không cam lòng rống lên sau đó từ từ tiêu tán trong không khí, đôi mắt của nó bắt đầu hé mở ra,

“Bành... Grào... chủ nhân, ta tên Ngạo thiên Huyết long vương ... hân hạnh phục vụ cho chủ nhân... ta không phải ở trong thân kiếm mà ở vỏ kiếm... nên người có thể sử dụng kiếm bình thường... sau này vẫn phải cần chủ nhân giúp đỡ nhiều rồi... lúc độ kiếp bị tổn thương nên ta sẽ phải lâm vào ngủ say trong một đến hai năm... cáo từ... chủ nhân... “

Bá khí từ con mắt nó phóng ra, nó mạnh đến mức khiến Lion trực tiếp ngất xỉu ngay tại chỗ và ngay lập tức, nó không muốn ai thấy đôi mắt của nó chỉ có chủ nhân của nó được nhìn thấy mà thôi ,nó bắt đầu nhỏ lại chỉ có một mét hai nhưng lân giáp cùng đôi cánh lại hiện lên cực kỳ rõ ràng, thấy rõ trước ngực nó có một cái vảy màu vàng, nó luân chuyển đôi mắt màu vàng tràn ngập bá khí đó nhìn hắn sau đó hống lên một tiếng sau đó như mỉm cười nhìn hắn nói một tiếng biến mất chỉ để lại một thanh kiếm màu đỏ (thanh này có hai lưỡi không phải là thanh muramasa như vậy chỉ có một lưỡi )được bao lại bởi vỏ kiếm cũng màu đỏ bên trên có một con huyết long quấn quanh từ dưới lên trên ,sát khí cùng bá khí của nó cũng theo đó nhanh chóng biến mất trông nó bây giờ như một thanh kiếm bình thường vậy không hơn không kém.

“Ta lại tạo ra một thanh kiếm quái vật... hay ta phải nói ngươi mới là kẻ tạo ra con quái vật này... thật là khổ cho ta mà... lại tạo nghiệt rồi... “

Lion vừa tỉnh lại liền vọt đến bên cạnh hắn, cầm lấy thanh kiếm nhìn hắn cười khổ nói.

“Tiền bối... Quái vật, nghĩa là gì?... tiền bối là Uế Linh thì sợ nghiệt cái gì chứ... TA kiếm đủ dược phẩm rồi... nhưng phải giúp ta có thành tựu trong tiên nhân thuật được chứ?...”

Thanh kiếm trong tay Lion lập tức biến mất tất nhiên là do hắn thu hồi rồi,khuôn mặt vô tình âm thanh băng lãnh vang lên.

“ Bỏ qua cái quái vật đi... ok... nhưng thành tựu bao nhiêu là do ngươi đấy... được rồi ta đi đây khi quay lại có thể thấy người cho ta một viên đan dược là được.. đây là đóa bạch liên ... bye, ta lượn đây...”

Lion nói xong thì đưa cho hắn một cái hộp bằng băng sau đó quay người rời đi bỏ lại khuôn mặt khó hiểu ngay sau lưng mình.

“???... thôi bỏ đi... sáu tháng nữa là đến rồi... “

Hắn ngồi xuống điều dưỡng thương thế, nhìn bên ngoài hắn không có bị cái gì thương tích quá lớn cùng lắm thì trầy da một chút thôi nhưng thật ra thì lục phủ ngũ tạng đều có sắp bị đánh nát be nát bét ra hết cả rồi,

“Phù... lại độ kiếp không biết có chịu nổi không đây... đan luyện... “

Hắn ổn định lại thương thế, ám thương đã bị hắn khu trừ toàn bộ, trước mặt xuất hiện một đan lô à nhầm đỉnh lô, linh khí xung quanh bắt đầu hội tụ đến quanh đỉnh lô, hắn nhìn mảnh da trên tay hắn xung quanh dược phẩm bắt đầu được hắn hối đoái ra đặt vào bên trong đỉnh lô đang được hắn đun nóng.

“Đến lượt ngươi rồi... Bạch liên... Trích tinh thủ pháp...”

Hắn thấy được phẩm đã hóa thành nước thì ném đóa hoa sen màu trắng đó vào đan lô sau đó nhắm mắt lại hai tay của hắn bắt đầu luân chuyển quỷ dị lên xuống quay đỉnh lô, đỉnh lô bắt đầu sáng lên màu trắng lôi kiếp bên trên đầu bắt đầu hình thành, đan kiếp cũng có màu trắng như vậy.

“ Liên hoa hồn đan.... thành...”

Hắn mở mắt ra chắp tay lại rống lớn, dược thủy bên trong đan lô hợp lại thành một viên đan dược to cỡ như long nhãn màu trắng bạch bên trên là có một đan văn hình hoa sen, phá lấy nắp đỉnh phóng thẳng lên trời.

“đến đây nào...”

Hắn thu lấy đan đỉnh sau đó theo viên đan dược phóng thẳng lên trời, hắn không muốn bỏ lỡ thời khắc mắng chửi lôi kiếp thế này,Bước này chính là bước quan trọng nhất, nó thành linh đan hay phế đan chính là vào lúc này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play