Hắn bây giờ không biết mình đang ở đâu, xung quanh hắn là một màu đen đậm đặc hắn hoàn toàn không thấy cái gì ngoài thân hình màu đỏ của mình, nói đúng hơn là linh hồn của mình, hắn vừa chạy về phía trước vừa hét to:

“Có ai ở đây không?... Có thì trả lời đi...”

“ Không có ai thật sao?...”

Hắn đứng lại,mệt mỏi nói, hắn chạy rất lâu rồi, hắn chạy chạy mãi nhưng không có đích đến cũng không biết điểm xuất phát mình ở đâu cả,không gian này cũng như con đường tu luyện của hắn vậy, không có điểm đầu cũng không có điểm cuối.

“Muốn thoát sao?...”

Âm thanh mang đầy khí tức cổ lão mà tang thương từ trong hư không vang lên.

“Phải... ông là ai?...”

Hắn lập tức nói, trên đầu lập tức xuất hiện ba dấu hỏi nhìn xung quanh.

“Vậy người tu luyện vì cái gì?... lúc ngươi hiểu ra thì chính là lúc ngươi thoát ra được...”

Âm thanh cổ lão đó lại vang lên một lần nữa.

“Tu luyện vì cái gì sao?... Vì phụ hoàng... vì Du hồng hay là... vì bản thân ngươi?... Ngươi không biết rút cuộc mình tu luyện vì cái gì?... Vì cái gì chứ?... “

Hắn nghe vậy thì khoanh chân ngồi xuống trong đầu lại xuất hiện lên những hình ảnh quen thuộc, những câu hỏi theo đó cũng hiện lên.

“Ta không biết?... ta tu luyện không vì cái gì cả... ta không có mục tiêu xác định nào... chỉ đơn giản là vậy thôi... phải không?”

Môi của hắn nhếch lên, hắn cười không sai hắn đang cười, hắn mở đôi mắt của mình ra, đôi mắt không phải màu đỏ quen thuộc mà là màu đen thuần túy,không phải chỉ có mỗi đồng tử mà là cả con mắt của hắn đều có màu đen, nhìn về trước tự tin nói

“Rất hay... chỉ đơn giản vậy thôi... Ta không biết phải nói ngươi là siêu cấp ngu ngốc hay là cực phẩm thông minh đây... Ta lúc trước cũng như người cũng tu luyện điên cuồng nhưng rút cuộc lại không biết mình vì cái quái gì mà phải làm vậy... Buồn cười quá phải không?...”

Âm thanh cổ lão lại vang lên tràn ngập khí tức tang thương.

“Buồn cười?... cười nổi sao?... Ông rút cuộc là ai?... kéo ta đến đây làm gì?... không phải chỉ trò chuyện thôi chứ... “

Hắn lắc đầu nói vẫn giữ thái độ ngờ nghệch, cười như có như không vậy.

“Đúng... ta kéo ngươi đến đây chỉ để trò chuyện thôi... ta tên Hư Vô nhưng là đại đế chứ không phải cổ đế... Ta ở một chiều không gian khác hay ở vũ trụ khác cũng được, nó cao hơn cái vũ trụ này rất nhiều... nói cách khác ta không bị ảnh hưởng bởi “Lục đạo luân hồi đại trận'' mà tên ''Đệ nhất thánh đế'' kia... vì hắn đánh không lại ta mà... Đạo của ta là Hư Vô... vậy đạo của ngươi là gì?...”

Hư vô đại đế dần dần hiện ra, cả người ông một nửa màu đen một nửa màu trắng khuôn mặt già nua như một lão già gần đất xa trời vậy.

“Đạo của ta là gì ư?... Là Hư... Hư là đạo của ta, đây là vì sao ông kéo ta đến đây?...”

Hắn trong đầu lập tức xuất hiện một chữ “Hư”, lúc hắn sáng tạo ra “ Hư đao kiếm lưu” cũng có xuất hiện chữ này nên hắn mới mở miệng nói cả người nhanh chóng hóa thành hắc y nhân nếu không phải màu trắng của Hư vô đại đế bao hắn lại thì có lẽ không ai thấy hắn rồi.

“Chính xác... rắc... xem ra vũ trụ này chịu không nổi nữa rồi... Ta chờ con, con là kẻ thứ hai có truyền thừa của ta... đừng chết quá sớm... ta tặng cho con Hư Vô Cổ Kinh... tu luyện nó đến tầng mười... đây là mục tiêu của con... nhớ tu luyện nó thật tốt”

Hư vô đại đế nhìn hắn như cười như không nói, không gian xung quanh hắn nứt toát ra, Hư vô đại đế điểm vào mi tâm của hắn sau đó thì hắn theo đó bị kéo vào một hố đen vô tận, hắn vẫn thấy Hư vô đại đế mỉm cười nhìn hắn, ông là người đầu tiên cho hắn cảm giác được che chở.

Bên trong thức hải của hắn, Atula đang cuống cuồng cả lên đi tới đi lui đi xuôi đi ngược đi mòn cả thức hải của main luôn rồi,hai mắt đảo qua đảo lại như đang suy nghĩ truy tìm cái gì đó trong miệng thì không ngừng lẩm bẩm nói:

“Đi đâu rồi... đi đâu rồi... Tại sao lại không chìn thấy hắn chứ... “

“Brừm... Rầm...”

Một cái hố đen ngay trong thức hải của hắn, tống xuất hắn bay ra ngoài sau đó biến mất,cả người hắn vẫn còn là màu đen , hoàn toàn không thấy rõ mặt mũi của hắn đâu.

“Ngươi đi đâu mà giờ mới về thế hả?... Mà... người bị làm sao vậy?... ngươi lấy than bôi lên người à...”

Atula nhìn hắn tức giận nói, sau đó thì cười lăn cười lộn khi nhìn thấy bộ mặt của hắn.

“Rảnh quá... má bị rảnh à... Bị một lão quái vật kéo đến... đến một vũ trụ khác... mà ta bị kéo lúc nào?... mà sao người không bị kéo theo?...”

Hắn nhìn Atula kinh dị nói.

“ừ.. Cái gì một vũ trụ khác?... Con nói chơi ta à?... nằm mơ hay mộng du gì không?... Vũ trụ này à không mà thôi nói chung là không thể có chuyện người bị kéo tới chiều không gian khác được... “

Atula nghe vậy thì nhảy đến kiểm tra cơ thể hắn.

“Sư phụ nói tại sao không được đi...”

Hắn nhìn Atula nghi hoặc nói, cường giả mà nói dối thì kết cục không dễ nuốt đâu, hắn cũng không tin là người đó nói dối vì trong đầu hắn đúng là có một quyển sách à không chỉ có một nửa quyển thôi.

“À... Vũ trụ này chia làm bốn phần là : Thiên địa huyền hoàng,con ở dưới cả hoàng cấp của vũ trụ... nghĩ cái gì mà kéo con đi được sang vũ trụ khác?... mà ông ta còn nói cái chi nữa không?...”

Atula nhìn hắn ba cái dấu chấm hỏi trên đầu nghi hoặc nói.

“Ừm... Con nhớ ba từ” Lục đạo luân hồi đại trận”,''Hư vô đại đế”và “ Đệ nhất Thánh đế“... người giải thích cho con mấy cái này đi...”

Hắn nhìn Atula nói, rất bình tĩnh không kinh ngạc gì hắn hiểu vị thế của mình bây giờ cả con vi khuẩn cũng không bằng.

“Cái gì?... Ông ta còn sống... Không thể tin được... Thảo nào không nhìn thấy hắn đâu cả... à mà thôi... nói thì con cũng không biết được...”

Atula nghe vậy thì hai mắt ánh lên sự kinh hãi, ngồi phịch xuống ghế ghế sô pha gật đầu thầm hiểu cái gì đó nói.

“Người nói đi... hiểu hay không không quan trọng...”

Hắn nhìn thái độ bất thường của Atula nghi hoặc nói.

“Ờ.. đây là con nói... ''Lục đạo luân hồi đại trận'' là do Đệ nhất thánh đế lập trận còn mấy thánh đế sau này thì chỉ có thể duy trì nó nhưng cũng đủ để bọn ta khổ cực rồi... hàiiii nó không cho bất kỳ tên nào không có ''lục đạo luân hồi đạo thể'' thì đừng có nằm mơ mò tới được Ngộ đạo lục trọng thiên... nếu không thiên tộc sớm đi rồi... ngoài ra nó ảnh hưởng tới cả tâm trí...

tại sao cứ phải cố vươn lên trở thành cường giả?... ờ thì nó tốt thật có ''cường giả chi tâm'' mà nhưng cái gì cũng có âm mưu của nó và cái này thì ta còn chưa đủ tư cách để biết nhưng ta biết chỉ có bảy tộc có thể không bị chịu ảnh hưởng lần lượt là Hư vô cổ tộc của nhân giới, Long Hoàng đế tộc của yêu giới, Ma thiên hoàng tộc của Ma giới, Linh hoàng tộc của Linh giới, Tử thần tộc của Tử giới và cuối cùng là Tu la hoàng tộc... của Huyết giới... “

Atula nói đến đây thì máu huyết như sôi trào,sát khí tỏa ra, ép hắn đến thở cũng không nổi.

“Sư phụ... hạ thủ lưu tình... còn có con ở đây... “

Hắn xả hết sát khí của hắn nhưng chẳng thấm vào đâu, hắn khó khăn kêu cứu.

“À.. ờ ta xin lỗi... con có sao không?...”

Atula lập tức thu liễm lại sát khí nhìn hắn lo lắng nói, Atula biết sát khí của mình bá đạo thế nào, sát khí của mình mà không biết thì ai biết.

“À vâng con không sao?... sao khi nhắc tới Tu la tộc thì người lại tức giận...”

Hắn ngồi dậy ngồi lên ghế nhìn Atula nói.

“Hàiii... ta là một tên người lai hay gọi là ''máu bùn'' ấy... ta mang hai dòng máu... một của Long tộc và một của Tula tộc... hơn nữa... Ta còn là hoàng tộc của Tula tộc... nhưng buồn cười làm sao?... ta bị chính những người trong gia đình mình truy sát... nếu lúc đó không có ông nội con đi qua cứu giúp thì có lẽ không có ta ở đây rồi... ngày đó ta đã chấm dứt quan hệ với Tula hoàng tộc rồi... thậm chí nếu ông nội con không ngăn cản thì ta đã rút cái thứ mà bọn chúng gọi là cao quý đó ra rồi... Ta căm ghét bọn chúng... Gặp một tên thì ta giết một tên gặp một vạn ta đồ một vạn... “

Atula trên mắt bắt đầu xuất hiện hơi nước, đau buồn nói, không đau sao được khi mình lại bị chính người trong gia đình truy sát giết hại chứ.

“... Vậy còn vị “ Hư vô đại đế” và “Đệ nhất thánh đế'' đó thì sao?..”

Hắn im lặng một chút vì hắn cảm nhận được nổi đau của Atula , hắn quá hiểu điều đó rồi, hắn nhẹ nhàng mở miệng nói.

“ cả hai đều là tự cổ chí kim Siêu cấp yêu nghiệt... cả hai điều đạt đến cấp bậc cả đời không thể với tới rồi... “nửa ngón tay phá một vũ trụ'' với họ quá dễ dàng... tất nhiên là đã được kiểm chứng... trận đó là phần thắng có lẽ thuộc về “Hư vô đại đế” vì ông ta đã đánh bại “đệ nhất thánh đế'' nhưng cũng có thể xem là hòa vì vị ''đệ nhất thánh đế'' đó vẫn toàn mạng trở ra...

đối với họ mấy cái chúng ta gọi là vũ trụ thì đối với họ cái vũ trụ đó như bong bóng vậy đại vũ trụ này hết thảy nếu có 3000 vũ trụ thì trận chiến đó đã phá hủy tất cả 2999 vũ trụ chỉ còn mỗi vũ trụ này còn tồn tại mà thôi... ta nói nếu có là vì đại vũ trụ thật sự quá lớn không ai có thể vỗ ngực tự nói ta đã đi hết đại vũ trụ này... có thể họ nói đó là phóng đại thực lực của họ cũng không sao cả ... nhưng có 2999 vũ trụ đã bị phá hủy cái này là sự thật... có lẽ ngoài cái vũ trụ này thì không còn nơi nào có sự sống nữa đâu... ta nói nãy giờ con hiểu gì không vậy?... “

Atula nói với tốc độ kinh thiên địa khiếp quỷ thần ,quỷ khốc thần sầu, nói với tốc độ vượt xa tốc độ ánh sáng, hình như có mùi đãng trí đâu đây.

“Con từng nói là con có một nửa não là não cao su rồi mà.. người nói chậm một tý thì chết à... nhưng con cũng hiểu một chút... Là nó chỉ là thổi phùng phóng đại thực lực của hai người họ... đúng không?... và đại vũ trụ này có rất nhiều vũ trụ khác nhau nhưng đa số đều đã bị hủy diệt phải không?... mấy điều này đều không được kiểm duyệt... mà tại sao lại có đại đế với cổ đế thì sao? tại sao lại có mấy cái tự Phong hào này không phải tự xưng cho đẹp thôi chứ...”

Hắn gật đầu cười khổ nói,

“Ừ... tất nhiên không phải xưng cho đẹp rồi... mà sao con lại biết Cổ Đế với Đại đế ở đây?... nói ta nghe xem nào...”

Atula gật đầu nói.

“à.. lúc trước lần đó có một vị bạch y kéo lên thượng vị diện... tên ông ta là Hư vô Cổ đế còn bây giờ thì con nghe là đại đế,... nên ngạc nhiên hỏi vậy thôi...”

Hắn cười nói, đây cũng là điều mà hắn khó hiểu nhất.

“À... thì ra là vậy... phong hào này tất nhiên là có ý nghĩa của nó... ví dụ như Ta là Tu la vương, hay nói cách khác là Ngộ đạo cảnh nhất trọng thiên đến tam trọng thiên là phong vương, từ tứ trọng thiên đến sáu trọng thiên là phong Quân, thất trọng thiên đến cửu trọng thiên là phong Hoàng, còn đại viên mãn cảnh là phong Đế, đột phá cánh cửa đó chính là Phong hào Đại đế hay xưng ''đệ nhất'' cũng được, hiểu rồi chứ?... mà ông ta kéo con đến đó chắc có tặng cái gì chứ, đúng không?...”

Atula nhìn hắn cười nói giải thích.

“???...???... con không nói thì có được không ?... con nói không ra cái gì liên quan đến nó cả...”

Hắn nói nhưng không ra cái gì cả, nên đành nói tiếng người vậy.

“À... có cả cấm khẩu đạo chú nữa.. cường giả có khác thảo nào ngươi nói tên bọn họ nãy giờ mà ''không sao''... ta đây còn phải nói thật nhanh để không bị nghiệp hỏa đốt thân đây...”

Atula nhìn hắn cười nói.

“À... à... đã hiểu... thì ra người nói nhanh như vậy là vì... tránh bị nghiệp hỏa quấn thân.. trách nhầm người rồi... mà con bị kéo đi lúc nào?.. rõ ràng lúc đó con đang đánh nhau mà tự nhiên bị hút đi đến đó... “

t r u y e n c v [.] c o m

Hắn nhìn Atula gật đầu nói.

“À... Vậy lúc đó con sử dụng cái gì?...”

Atula nhìn hắn nói

''Là Hư đao kiếm lưu.''

hắn thì nhanh chóng đáp lại

“Vậy thì đúng rồi... ông ta có hư vô đạo đúng không?''

Atula lại hỏi tiếp.

“đúng...”

Hắn lại gật đầu nói.

“Ông ta là Hư, Vô song đạo đó... con hiểu nhầm rồi... tin người vl...”

Atula nhìn hắn cười nói.

“Hả.. vậy trong ???...??? vậy là con là truyền nhân của ông ta à?...”

Hắn phát hiện mình bị hố nhưng không phản ứng gì cả chỉ nói nửa tiếng người nửa tiếng... con gì thì tự hiểu miễn là con vật.

“À.. thế là ông ta có đưa cho con thứ gì đó... “

Atula nhìn hắn nghi hoặc nói.

“???...???”

Hắn gật đầu nhưng lại không nói ra được.

“Không cần nói chỉ gật đầu hay lắc đầu thôi... Là cây kiếm..”

Atula xoa xoa cằm nói.

“...”

hắn lắc đầu biểu thị không phải

“Là một bức họa...”

Atula lại hỏi hắn tiếp.

“...”

Hắn tất nhiên lại lắc đầu.

Quá trình diễn ra liên tục như vậy, không biết atula nói đến bao nhiêu mấy thứ trên trời dưới đất có vô dụng đến quá vô dụng cũng nhắc vào, hắn cũng bó tay luôn có mấy thứ hắn còn chưa nghe bao giờ nữa là.

“Ngừng... sư phụ đủ rồi... không biết thì không nên cưỡng cầu...”

Hắn chán lắm rồi, hỏi mấy cái thứ gì đâu không , giờ toàn hỏi mấy thứ hắn còn chưa nghe thấy bao giờ chứ đừng nói là nhìn thấy.

“À... ừ... sư phụ xin lỗi tại sư phụ hiếu kỳ quá mà thôi... mà vi sư nói này... thiên tộc bây giờ đã đến Huyền cấp rồi chỉ còn hai ba năm nữa , bọn hắn chắc chắn sẽ tới đây... con nên tăng nhanh tốc độ hoàn thành đi là vừa... “

Atula lúc này mới ngừng lại, xấu hổ nói.

“Bây giờ con phải bắt đầu nhiệm vụ của con, một à không hai năm con sẽ hoàn thành nhiệm vụ này... sư phụ ở lại đây vui vẻ...”

Hắn nghe vậy nên cũng ngồi dậy hắn ở đây cũng quá lâu rồi, hắn nói một chút rồi quay người biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play