Lúc này ở đấu đài có hai bóng người không ngừng va chạm, tiếng kim loại không ngừng vang lên, tàn ảnh thì không ngừng xuất hiện nhìn thôi cũng làm rối hết cả mắt.
“Ngũ đệ... hình như hơi yếu thì phải?... mạnh lên đi chứ.”
Ngao tử mặc một hoàng kim áo giáp tay cầm một thanh đại đao đang rạn nứt xuất hiện không tổn thương nhìn hắn cười khẩy nói.
“Nhị huynh lại chê cười đệ rồi... huynh bán bộ phi thăng còn đệ mới đại viên mãn thôi... mạnh hơn huynh kiểu gì.”
Ngao Trần cũng theo đó hiện ra áo choàng màu đỏ của hắn đã rách nát nhưng đang không ngừng khép lại,tám tay cầm tám thanh huyết kiếm tất cả cũng đều đang trong trạng thái rạn nứt lúc nào cũng có thể phá toái, nhìn Ngao tử cười khổ nói.
“hahaha.... không phải đại huynh cũng là bán bộ phi thăng sao?... lúc nãy đệ đánh thắng hắn mà... luyên thuyên đủ rồi... đánh tiếp chứ.”
Ngao tử nghe hắn nói vậy nhìn hắn cười nói.
“Là đại huynh nương tay thôi... crắc...”
hắn nói chưa hết câu thì một thanh hoàng kim đại đao trảm xuống, hắn chỉ có thể dùng tất cả tám thanh huyết kiếm đã rạn nứt của mình để đỡ kết quả thì ai cũng biết rồi đấy, nó vỡ ra hóa thành khí màu đỏ tiêu tán trong không khí, nhưng hắn vẫn có đủ thời gian để lộn người lui sau tránh một đao chí mạng.
“ Rất tốt... ăn tiếp đi ha...”
Ngao tử thấy vậy, lại xoay người dùng lực một đao mạnh hơn nữa quét tới.
“ Hư đao kiếm lưu... bành... crắc...”
Hắn dùng tuyệt kĩ hắn tự sáng tạo ra trong ba tháng qua,hắn sáng tạo ra môn vũ kĩ này vì Atula nói hắn không nên phụ thuộc quá nhiều vào ''Sát Long kiếm'', '' Hư đao kiếm lưu” tên như ý nghĩa nó không cần đến kiếm, mà là dùng thân làm kiếm, hắn dùng kĩ thuật ''tay không bắt kiếm'' à không bắt đao thì đúng hơn, đem đại đao bắt được không những bắt được mà còn đem đánh nát, hiểu nhục thân của hắn bá đạo thế nào.
“ Thất kĩ bát kiếm...”
hắn chớp lấy cơ hội vùng lên, tám cánh tay như thành tám thanh kiếm hướng Ngao tử chém tới, không ngừng bức ép Ngao tử lui binh.
“hừ... nhục thân bá đạo thật... grào.”
Ngao tử vẫn chưa hết kinh hãi nhưng rất nhanh hống lên một tiếng Ứng long chân thân triển khai, sau lưng tám cánh màu vàng hướng hắn quét tới.
“bốp... binh... bốp...”
quyền ảnh không ngừng va chạm tất nhiên cũng có cá lọt lưới va chạm vào thân hai người.
“Sang số ba... Yaaaa....”
hắn sử dụng xong ''thất kĩ bát kiếm'' thì bật cao lên liều mạng sử dụng số ba chưa được hoàn thiện của mình, hắn biết kế hoạch phản công của hắn thất bại rồi, tám cánh tay của hắn nhanh chóng hình thành hai cánh tay khổng lồ , hắn hét lên hai cánh tay khổng lồ hướng Ngao tử đánh xuống.
“Rầm... “
Ngao tử không tránh không né lấy cứng đối cứng sau lưng hiện lên thêm một hình ảnh kim long bát dực, Ngao tử gồng tay lên những bó cơ không ngừng phình lên, song quyền đối song quyền,lấy Ngao tử làm trung tâm đấu đài nhanh chóng xuất hiện rạn nứt như mạng nhện , vỡ ra từng mảnh.
“phù... phù... nhị huynh người không sao chứ?...”
hắn thở hồng hộc nhìn Ngao tử đang nằm đó sống chết chưa rõ nói, chiêu vừa rồi tiêu tốn của hắn quá nhiều sức lực tất nhiên là không thiếu linh lực, hắn linh lực bây giờ đã sớm cạn thấy đáy ,còn chiến đấu liều mạng như vậy vì hắn có chỗ dựa, hắn có thôn phệ thể không ngừng hấp thụ linh lực trong không khí cung cấp cho hắn.
“Huynh không sao... crắccc... chỉ gãy mấy cái xương sườn mà thôi... muốn chiến tiếp không? “
Ngao tử đứng dậy ứng long chân thân sớm biến mất, áo giáp hoàng kim cũng nát vụn rơi xuống , lắc đầu xương cổ kêu răn rắc nghe lạnh cả sống lưng nhìn hắn thách thức nói.
“Trời... quái vật... thế mà vẫn đứng lên được.”
hắn nhìn Ngao tử nghĩ thầm, ăn một cú sang số ba mà chỉ gãy vài cái xương đã thế còn trả lời tỉnh bơ mới ghê, cú đó cha hắn còn không dám ăn không ít nhất sau đó thì Ngao ứng long cũng tặng miễn phí cho hắn một trận thừa sống thiếu chết.
“Thôi bơ đi... có đánh tiếp được không đấy?... vậy thì nhào vô.”
hắn nhìn Ngao tử , mỉm cười tự tin nói.
“Ừ... ta đuối lắm rồi... ta nhận thua... còn một trận... cố gắng thắng a...”
Ngao tử thấy vậy cũng ngao ngán chán chường giơ tay lên nói sau đó hướng về vị trí của mình bước đi, xem ra hắn cũng đã sớm cạn kiệt linh lực giống Ngao Trần rồi.
“hàiii... thế có phải tốt hơn không?... còn dọa ta một lần hết cả hồn.''
hắn thở dài một hơi như trút đi gánh nặng , lẩm bẩm nói, nếu Ngao tử có thể chiến tiếp thì hắn chắc chắn là kẻ thất bại.
“Rầm...”
Cửa lại mở ra, một bóng hình giống tiên nữ bước vào nhưng trong mắt hắn là ác quỷ là ác quỷ của đời hắn đang bước vào.
“Hồ nguyệt nhi... cô không tới thì tốt hơn đó...”
hắn nhìn vị tiên nữ vừa bước vào cười khổ nói, không sai người vừa bước vào là Hồ nguyệt nhi, ác quỷ của cuộc đời hắn.
“Ta tới đây mang đồ ăn trưa cho ngươi mà... nhưng ngươi không muốn cũng được...”
Hồ nguyệt nhi bước đến bên cạnh hắn nói.
“ọc..ọc... hài... cô nhắc làm cái gì... cái dạ dày của tôi, nó lại biểu tình rồi..”
Hắn nghe vậy thì có tiếng động lạ vang lên, là cái bụng của hắn vang lên, hắn cũng chỉ biết cười khổ nói, hắn quên mất sáng nay hắn cũng chưa có cái gì lót bụng, bây giờ cũng là buổi trưa rồi cộng thêm hắn đánh đấm ba trận, bụng hắn không biểu tình mới lạ.
“Nè... ăn đi ta chuẩn bị nhiều lắm...”
Trong tay của Hồ nguyệt nhi xuất hiện một hộp cơm sang trọng họa tiết tỉ mỉ tất nhiên nó cũng bình thường nhưng chỉ bình thường với bọn họ thôi còn trong mắt của mình thì khá lớn nếu chưa muốn nói là nó rất lớn đưa cho hắn.
“Ừ... toàn món tôi thích ... cô ngồi xuống ăn chung luôn đi... tôi ăn nhiều nhưng ăn một mình cũng không hết đâu...”
hắn đương nhiên cũng vui lòng đón nhận, mở nắp ra thì hai mắt hắn sáng lên như sao,bên trong cực kỳ thịnh soạn món gì cũng có,món gì cũng đẹp mắt nhìn thôi thèm nhỏ cả dãi rồi,đương nhiên hắn cũng không quên mời Hồ nguyệt nhi ăn cùng, dù gì thức ăn cũng rất nhiều.
“Hồ nguyệt nhi.. của bọn ta đâu... có hắn là quên mất bọn ta luôn rồi phải không?..”
Ngao hạo làm ''khuôn mặt đáng thương'' nhìn Hồ nguyệt nhi nói.
“À... con quên... đây... mời cả nhà...”
Hồ nguyệt nhi rất nhanh đưa mỗi người một hộp tương tự, nhưng lại khác về món ăn, tùy khẩu vị của mọi người, có đặt hàng trước hay sao ấy.
“Itadakimasu...”
tất cả cùng cầm đũa lên nói một câu chúc nhau ăn ngon ấy mà,chuyện sau đó thì ai cũng biết đó là ăn nhưng không ngừng vang lên tiếng cười nói luyên thuyên.
----------
(quá trình ăn uống không miêu tả để tránh có thanh niên tham ăn chảy dãi nhiều quá nên chết... nói vui thôi không ném gạch ném đá nha ... nhà đủ gạch đủ xây nhà rồi.^_^!)
“Đã xong... cám ơn cô nha... “
hắn sung sướng nói, đối với hắn ăn cũng được xem là hạnh phúc lắm , nhất là lúc hắn đang đói.
“không có gì... ngươi còn một trận nữa phải không?... trổ hết tài cho ta xem nha.”
Hồ nguyệt nhì nhìn hắn mỉm cười nói.
“Ok... tôi sẽ cho cô thấy tôi là một vị cường giả... tôi sẽ là trở thành ''Long tử“... Ngao Kỳ Lân... bắt đầu trận chiến đi.”
Hắn tự tin nói, linh lực của hắn cũng đã hồi phục bảy tám phần, thừa sức cho một trận chiến,hắn nhìn vị Ngao kỳ lân đang mặc lam y đang cười nói vô tư trên kia.
“ok... hoàng huynh...”
Ngao Kỳ Lân mỉm cười nói sau đó phi thân xuống, sở dĩ hắn gọi là hoàng huynh vì hắn ít tuổi hơn Ngao Trần, mới có mười bảy thua hắn một tuổi, thứ hai tất nhiên là về bối phận, hắn chính là con ruột của Ngao hạo, còn về thứ tự đại hoàng tử.. nhị hoàng tử.. cái này không quan trọng, tuổi ai lớn người đó làm anh thôi.
“ yaaa... rầm...”
Cả hai không nói gì lao vào nhau đánh đấm không thương tiết, đơn giản cả hai đều quá hiểu nhau rồi, ba tháng hắn bị hành thì Ngao kỳ lân cũng không đỡ hơn bao nhiêu, cả hai đều bị Ngao ứng long hành hạ nên phải hợp sức đánh lại Ngao ứng long cũng nhờ vậy cả hai cũng ít bị hành hơn toàn mạng sống tiếp sau ba tháng'' địa ngục''.
Nên hiểu nhau thì quá tầm thường phải nói là tri kỉ, hiểu không chỉ có tri kỉ mới có thể nói lên quan hệ của hai người họ.
“ Rầm... rầm... hahaha.. đại viên mãn... “
Mỗi người tách ra một nơi ,cười lớn nói, không sai cả hai đều có tu vi là yêu đế đại viên mãn.
“RẦm... binh... bốp.. binh... bốp..”
Rồi lại hóa thành tàn ảnh xông vào nhau đánh đấm tiếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT