Vô tận hải, một thân ảnh bay trên bầu trời trong xanh của mặt biển, đôi mắt không ngừng quan sát bên dưới, tất nhiên chẳng phải ngắm cảnh, cũng không có nàng tiên cá cho hắn ngắm, hắn muốn tìm thủy cung của hải tộc mà thôi.

“Kia rồi... “

hai mắt của hắn sáng lên, đôi mắt của hắn xuyên qua cả mặt nước nhìn xuống dưới sâu kia là một thủy cung hoành cmn tráng, hắn cứ thế từ trên trời thả tự do phóng xuống như một viên thiên thạch.

“Grào... Phập... tùm... “

Một con quái vật biển như con cá phóng lên như muốn biến hắn thành món ăn vậy, tất nhiên nó nhanh chóng biến thành một vũng máu chỉ trong một chiêu đơn giản vung tay của hắn.

“Đám thủy quái thật đúng là muốn chết mà... “

Hắn xuống được biển thì bao quanh hắn đã là đám hải thú, con nào cũng thuộc loại khổng lồ, dài mười mét là nhỏ nhất, con lớn phải trăm mét, mắt của hắn lóe lên, một bức bình phong màu đỏ sậm lấy hắn làm trung tâm lan ra một cách nhanh chóng, con man thú nào bị dính liền biến mất vô tung vô ảnh.

“Hải tâm minh?... “

Hắn cười cười nói, hắn nhận ra người quen ở đây, một bóng lam nghe hắn nói vậy cũng hiện ra, nói:

“Đến đây muốn chơi cờ tiếp à?... “

“À... có việc quan trọng hơn nhưng ngươi muốn chơi thì ta chơi với ngươi... nhưng cá cược thì vẫn giữ như cũ đúng không?... “

Hắn giáp mặt với Hải tâm minh lạnh lùng nhưng giọng vẫn có vẻ trêu đùa nói, hắn vẫn còn nhớ chiến công của mình khi đấu với Hải tâm minh ở trong bí cảnh.

“Nói thẳng ra đi... vì hải tâm diễm đúng không?... nó có kẻ thủ hộ đấy... không giỡn được đâu... đi theo ta... chơi với ta một ván đã... sau đó muốn làm gì thì làm... “

Hải tâm minh lắc đầu nói, hắn cũng là một người thông minh lẽ nào lại không biết main đến đây là muốn làm gì?... hắn quá hiểu rồi,cả hai không phải bước vào thủy cung mà ngồi xuống đó, một bàn cờ bằng nước hiện lên,

“Luôn tiện cám ơn ngươi.. ngăn cản hải tộc xâm lấn yêu tộc... nên ngươi đánh trước... “

Hắn gật đầu ngồi xuống, nói một ngón tay của hắn có máu nhỏ ra,sau đó cứ phiêu phù bên cạnh hắn.

“Vậy thì ta không khách khí... “

Hải tâm minh đặt một quân cờ màu xanh xuống,hắn vẫn cứ như vậy, một giọt máu thứ hai phiêu phù bên cạnh hắn,hắn nhìn Hải tâm minh giải thích

“Lần thứ hai, ta cám ơn ngươi... giúp ta bảo vệ đệ đệ ta... nên ta nhường ngươi đánh thêm một nước nữa... “

“ok... thôi.. ngươi nhớ là ván này có đánh cược đấy... đến lượt ngươi... “

Hải tâm minh lại đặt một nước cờ xuống, nghiêm túc nói, bọn họ hiện tại không phải đánh cờ bình thường mà là đấu ý cảnh với nhau,

Cả hai bắt đầu mưu đồ của mình, ý cảnh ai mạnh hơn cũng không phải quan trọng nhất, ý cảnh mạnh hơn chỉ giúp có lợi thế hơn mà thôi, quan trọng là bộ não thiên tài của mình mà vẽ ra, một số kẻ thông qua rèn luyện để có bộ não thiên tài nhưng cũng có một số nhỏ sinh ra đã có,

Hắn thuộc cả hai, kiếp trước hắn thông qua để có còn kiếp này hắn sinh ra đã có, có thể hắn là nhân vật chính nhưng hắn vẫn có thể chết, tất nhiên không ai muốn điều đó xảy ra, và hắn cũng vậy, hắn trên vai còn gánh trọng trách rất nặng nhưng hắn có thể có thực lực cường đại nhưng hắn chưa bao giờ quên bộ não của mình đã từng chứa cái gì.

Nếu kiếp trước của Hắn chỉ có một bộ não của kẻ bình thường mà hắn có thể rèn luyện nó, nâng nó lên thành bộ não của một thiên tài thì kiếp này hắn có một bộ não của thiên tài thì không có nghĩa lý gì hắn không thể nâng nó lên thành bộ não của yêu nghiệt hay thậm chí là siêu cấp yêu nghiệt được.

Đó là điều hắn muốn nhưng thực hiện được không lại là câu hỏi khác, hắn không ngừng rèn luyện bộ não thiên tài của mình, yêu nghiệt hay thiên tài đều có một điểm chung đó là sự cố gắng hơn người bình thường, sự đầu tư đúng lúc vào điều gì đó,

Vậy thiên tài có nghĩa là cái gì?... thiên tài là người có năng khiếu, năng lực bẩm sinh hoặc có thành tựu vượt xa những bất cứ những người nào khác trong cùng một lĩnh vực nào đó, đây là định nghĩa của thế giới hiện đại, là định nghĩa của hắn về thiên tài, là thiên tài bẩm sinh.

Còn yêu nghiệt?... Là người giỏi về mọi mặt, cả về trí và lực, họ là người có thể có năng khiếu, có năng lực bẩm sinh nhưng không khó cũng không sao vì thứ khiến họ được xếp cao hơn và thậm chí vượt xa thiên tài đó là...

sự chịu khó,vươn lên mọi khó khăn, sự kiên trì đến lạnh người của họ, bộ não của họ được rèn luyện tàn nhẫn đến cực độ dẫn đến họ có sự ngộ tính cao hơn cả thiên tài,những người như vậy họ được gọi là yêu nghiệt, thiên tài của sự vươn lên.

Còn hắn, hắn xếp vào loại thứ ba,loại nguy hiểm nhất, siêu cấp yêu nghiệt,...vì hắn có đủ tất cả các thứ trên... là loại mà lấy thiên tài + yêu nghiệt tạo ra... vì hắn có cả thiên phú và sự kiên trì, chịu khó, đột phá bản thân mình... và tất nhiên hắn có cả thứ mà cả hai thứ trên đều không có... đó là vì hắn là nhân vật chính...

Đúng hắn là nhân vật chính nhưng như vậy thì đối với hắn là không đủ.... đó là hắn có bạn, có gia đình, có người thân... có thứ mà hắn cần bảo vệ, có thứ mà hắn phải quan tâm, có thứ đáng để mình hi sinh... có thứ làm động lực cho hắn tiến tới phía trước... là hắn là kẻ chấp nhận trả giá cho việc làm của mình... đó mới là những thứ làm nên một siêu cấp yêu nghiệt.

Bỏ qua phần đàm luận về thiên tài với chả yêu nghiệt này, lạc đề quá rồi, hắn có quan tâm đến mấy cái thứ này đâu, hắn chỉ quan tâm đến bàn cờ trước mặt mình hiện tại mà thôi,hắn tất nhiên không chỉ đánh cờ mà là đang ổn định lại ý cảnh của mình để chuẩn bị thuế biến.

Hắn khoanh chân ngồi như vậy, hai mắt nhắm lại, nước xung quanh bắt đầu chậm rãi xoay quanh hắn, từng chữ cái bắt đầu được viết ra:

“Thành công rồi... “

chỉ có ba chữ đơn giản được main viết lên nhưng cũng khiến Hải tâm minh lắc đầu ngao ngán, dù sao hắn cũng chưa sờ đến được ý cảnh mà main đã đến ý cảnh cấp hai,rõ ràng hắn cũng biết main muốn mượn nhờ hắn đột phá thì đúng hơn.

“Được rồi... đi thôi... cánh cửa được mở ra rồi... “

Hải tâm đứng dậy nói, bàn cờ cũng tiêu thất đi, xoáy nước xung quanh hắn cũng tiêu thất theo, hắn lại hiện ra trước mắt của hải tâm minh,vui vẻ nói:

“ Đi thôi... bây giờ đột phá cũng chẳng cần lo nữa... “

Hắn bây giờ thật sự rất vui vẻ, đánh một ván cờ tăng được mấy lần chiến lực hỏi ai chẳng vui cho được, kiếm đạo thăng lên kiếm thần cảnh đại viên mãn, đại thiên kiếm trận của hắn cũng theo ý cảnh bước vào tầng hai, có thể khống chế 365 thanh huyết kiếm, uy lực tăng lên gấp 10 lần,

Thánh hồn lĩnh vực cũng mạnh lên, kiếm vực bây giờ cũng đã cực kỳ khủng bố, hắn bây giờ đã không sợ ai trên đại lục này nữa rồi,cả hai người bắt đầu hướng biển sâu bơi đi, tất nhiên Hải tâm minh bơi nhanh hơn dù gì Hải tâm minh cũng là người sống dưới biển lâu rồi muốn chậm cũng khó nhưng nhanh chóng bị hắn vượt mặt, một người là cá một người là rồng

Lấy tốc độ so sánh thì hắn đã sớm ăn điểm rồi, chưa kể hắn là sát thủ, tốc độ với hắn cực kỳ khủng bố rồi, huống gì chiến lực của hắn còn vừa được ''thăng hoa'', muốn hắn thua thì còn khó hơn lên trời.

Hai người bọn họ hướng đến là ''Vô tận hải vực'', là một cái vực sâu không thấy đáy ở vô tận hải này, tất nhiên dị hỏa ở đây nên hai bọn họ đến đây cũng là bình thường nhưng đây là nơi nguy hiểm xếp ngang hàng “ bình khởi bình tọa” với cả Vùng trung tâm của phù quang sơn mạch ở lục địa.

Vùng nước đục này thật sự rất nguy hiểm với người khác, kể cả hải tâm minh và hắn cũng vậy, nơi này được gọi là nguy hiểm xếp ngang với vùng trung tâm của phù quang sơn mạch cũng không phải chỉ có hư danh, càng xuống sâu thì sức ép của nước tăng lên cực kỳ khủng khiếp, cứ như phòng tập trọng lực vậy.

Rồi còn thần thú nữa, nơi này thần thú mạnh mẽ ít nhất cũng gấp hai lần ở lục địa, thậm chí gấp ba lần cũng không phải không có khả năng, nước ở đây thậm chí có nồng độ axit ăn mòn cao tới mức rửa trôi cả bán thần khí, nếu không có chuẩn bị xuống đây chẳng khác gì xuống địa ngục, uống trà xơi nước với diêm vương cả.

Hắn cùng hải tâm minh đi được một lúc liền tới được hải vực này,cực kỳ bình thường nhưng hắn biết nơi này bình thường chứ không tầm thường, nơi này không có bất kỳ nhóm san hô nào dù chỉ nhỏ nhất cũng không có, phía trước mắt hắn là một cái khe như bị kiếm chém làm hai vậy.

“Là nơi này sao?... xuống đó sao?... “

Hắn rợn tóc gáy lên, không phải hắn sợ mà cảm giác của hắn cực nhạy, hắn rợn cả tóc gáy lên như vậy thì tuyệt đối không phải đơn giản.

“Chính xác.. nhưng ngươi đi một mình... ta tuổi còn ngắn lắm... không muốn đi thăm lão diêm vương sớm như vậy... yên tâm nếu ba năm không thấy ngươi lên thì ta xuống hốt xác ngươi lên... bây giờ ta có việc rồi... đây là máy dò... hai chúng ta có màu xanh lục... dị hỏa có hình ngôi sao màu vàng.... thần thú có màu đỏ... nhớ đấy... “

Hải tâm minh cười gật đầu thừa nhận nói, đưa cho hắn một cái như cái máy dò tìm kho báu, à giống la bàn thì đúng hơn, bên trên có hai dấu chấm màu xanh lục.

“Ờ... ta quên ngươi bây giờ quyền cao chức trọng rồi... đi làm hải hoàng của ngươi đi... “

Hắn cầm lấy la bàn hướng cái khe bơi tới, xung quanh hắn một quang tráo tách nước ra bên ngoài, như vậy hắn sẽ ít chịu ảnh hưởng áp lực của nước khi hắn bơi xuống, ai biết nó sâu bao nhiêu cơ chứ.

“Chúc ngươi may mắn... đừng gặp nó là tốt... “

Hải tâm minh lắc đầu nói sau đó quay lưng rời đi, hắn sau khi trở về thì thực lực lập tức vọt lên thành chân thần cảnh, trở thành người trẻ tuổi nhất bước vào chân thần cảnh của hải tộc, đồng thời bây giờ hắn bây giờ đã là hải hoàng của hải tộc,

Quả thật cao cao tại thượng, cao đến mức không ai với tới được nhưng vẫn tự thân chinh đến dẫn hắn tới đây là hiểu hải tâm minh là người như thế nào, ngoài ra hắn còn ngăn cản Hải tộc cùng hai tộc kia kết minh, hủy diệt yêu tộc, người như vậy ai lại không muốn kết giao chứ, hắn cũng vậy thôi, hải tâm minh là người ngoài đầu tiên hắn không lo lắng gì.

Là người hắn tôn trọng nhất trong lớp thiên tài ở bí cảnh, ''thắng không kiêu thua không nản'', đây là tính cách khiến hắn phải tôn trọng hải tâm minh, với tính cách này thì ai cũng phải tôn trọng Hải tâm minh thôi.

Sau cùng thì hắn vẫn muốn nói, hải tâm minh là bạn của hắn, hắn chấp nhận tha thứ cho hải tâm minh, tha thứ cho lần hải tâm suýt một kiếm giết hắn,chỉ cần là bạn thì hắn đều có thể tha thứ, lúc đó hải tâm minh cũng chỉ bất đắc dĩ mới làm vậy, nếu em hắn trong tay kẻ thù thì hắn cũng làm vậy thôi, không trách ai được, có trách thì trách Ma thánh quá cao tay mà thôi.

“Hải tâm minh... rút cuộc nó trong lời nói của ngươi là cái gì chứ?... chấm đỏ này là cái gì... sao nó không di chuyển?...”

Hắn bơi xuống sâu đến mức không còn thấy ánh sáng mặt trời nữa, hắn tính nhẩm thì hắn đang ở mười km kể từ miệng hố xuống dưới, thật sự rất sâu, nếu hắn không rẽ nước ra thì có lẽ hắn phải đeo thêm mấy tấn rồi.

“Gr... “

Một tiếng thở nhẹ sau lưng hắn khiến hắn rợn người, âm thanh thật sự quá lạnh quá sắc và quá đáng sợ, cứ như ma kêu quỷ khóc vậy, chỉ một tiếng thở khiến hắn rợn người.

Một cái chân đầy móng với vuốt mở ra hướng hắn ấn xuống, lần này con quái vật đã hiện ra trước mắt hắn, là một con rùa, nó to đến mức có thể nói nó là một hòn đảo di động cả, một bàn chân thôi cũng mười mấy mét rồi.

“keng... Phập.... “

Hắn một kiếm đỡ phăng cái chân đó đi, một đại kiếm chặt đứt đầu của con rùa trong một nốt nhạc, không có tiếng động càng không có máu thoát ra ngoài, bóng tối vẫn u tịch đến rợn người,không ai biết một con thần thú đại viên mãn đã lìu đời một cách đơn giản.

Hắn lại tiếp tục với công việc của mình, truy tìm dị hỏa nhưng bây giờ hắn cần thận hơn nhiều, hắn di chuyển bây giờ không có một tiếng động phát ra, haki quan sát được hắn phóng đạ hết sức.

“ Grào... “

hắn tiếp tục hướng cửa động của dị hỏa bơi tới thì Một con rồng biển không từ đâu bơi ra muốn há cái mồm to như chậu máu hướng hắn táp tới, cái mồm của nó so với cái cửa động của dị hỏa còn lớn hơn.

“Phập... phập... “

365 thanh huyết kiếm lập tức chém con thần thú canh cổng thành bùn nhão, vẫn không có tiếng động nào ngoài tiếng con thần thú gào thét trong đau đớn, lại một bé thần thú cảnh đại viên mãn bye bye.

“Hải tâm diễm.. ta tới rồi đây... “

Hắn hít vào thở ra lấy lại bình tĩnh, sau đó mở cửa động sau đó bước vào, đón chào hắn là một con rồng màu xanh lam dài đang bay vòng quanh một con rồng màu xanh lục lớn đến mười mét, cái động này hắn tính ra cũng vạn mét vuông, ngoài cửa động ra thì có một cái cửa nhỏ hơn phía trên trần.

“Tiểu tử yêu tộc... ngươi đến đây làm gì?... “

Con rồng già tỉnh dậy liết nhìn hắn nói, vì sao biết nó già ư, âm thanh như cụ già, giọng nói mệt mỏi cứ như sắp thăng thiên vậy, ngoài ra hắn còn phát hiện lão long già này có râu màu trắng và nói hắn là tiểu tử nên hắn nghĩ lão già rồi.

“Thưa tiền bối... tiểu tử này đến đây tìm dị hỏa... “

Hắn tỉnh bơ như không đáp, cái thế giới này không có cái dụ nào phân già trẻ lớn bé cả,muốn nói chuyện lấy thực lực ra nói chuyện đê.

“Tìm dị hỏa à... tìm ta hay tìm nó... “

Lão long lại mở miệng nói, lần này có sát khí ẩn hiện, hai mắt của lão long như phóng ra hai tia lửa vậy.

“nếu cả hai đều là dị hỏa thì tìm cả hai vậy... “

Hắn thoáng chốc kinh ngạc nhưng lại trả lời tỉnh bơ, cứ như quách văn tĩnh vậy, lúc đầu hắn cũng nghi ngờ vì sao con rồng già này nói được tiếng người, giờ hắn hiểu rồi, dị hỏa nó thành tinh ấy mà, hiểu tiếng người cũng chẳng có gì lạ.

“Bớt xàm đi tiểu tử... muốn làm gì?.. “

Lão rồng già lại lên tiếng, lần này nhìn ra sự khó chịu trong mắt của lão.

“Ta không thích giết lão già và em bé đâu... ta cần hấp thụ ông... đổi lại ta sẽ không đụng đến bé kia... nếu nó sau này lớn mạnh muốn giết ta thì ta cũng chấp nhận được không... nếu ông không phục vậy thì một một trận đi... “

Hắn nhìn lão rồng già chỉ được cái võ mồm mà thôi, nhiệt lực trên người lão không ngừng giảm bớt, thậm chí còn yếu hơn con tiểu long nữa.

“Ngươi... tiểu tử ngươi cùng hắn rút cuộc có quan hệ gì?... “

Lão long già nhìn hắn từ khó chịu chuyển sang giận dữ nói.

“Hắn trong lời nói của ông là ai?... ông nói vậy thì thánh mới biết ông nói đến ai?”

Hắn bắt đầu hiểu ra một chuyện, lão long này rõ ràng bị tập kích, hắn nghĩ vậy.

“Là... hắn tới rồi... tiểu tử ngươi cùng hắn có quan hệ gì?... “

Lão long muốn nói thì một bóng đen mở cửa động bước vào, ma khí cực kỳ khủng bố, thật sự hắn có cảm giác cám ghét với kẻ không mời mới đến này.

“Là kẻ thù... “

Hắn lập tức rút “Song đế kiếm” ra một kiếm chém thẳng xuống cổ của tên vừa đến.

“Keng... “

Tên thần bí cũng không phản kháng gì cứ vậy để hắn chém vào cổ mình nhưng khi hai bên va chạm thì hắn lại có cảm giác như vừa chém vào sắt đá vậy.

“Chết... “

Tên thần bí nhân, một quyền đánh ra tung từ dưới lên đấm thẳng vào cằm của hắn đấm hắn bay lên trên trần hang nhưng hắn lập tức biến mất xuất hiện bên cạnh tên thần bí nhân, một cước vào đầu hắn đá văng hắn ra ngoài.

“ Lúc ta trở lại có thể nghe được câu trả lời của ông... “

Hắn nhìn lão long đang hấp hối ở đó nói, sau đó phóng ra bên ngoài, hắn đã biết tên hắc y nhân vừa tới đó là ai, là một người có hứa hẹn với hắn, Ma gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play