Thiệu Đình bước ra khỏi phòng tắm, tóc vẫn còn ướt lượt thượt. Hắn thong thả đi về phía giường, người con gái đang ngủ mà trán vẫn nhăn lại, ngủ mơ cũng không được yên ổn; hắn cầm khăn bông ấm, tách chân cô ra, lau những vệt trắng nhờ còn đọng lại ở bắp đùi.
Người đang ngủ trên giường khó chịu hừ một tiếng, Thiệu Đình dừng ngay lại, đợi đến khi cô thở đều mới tiếp tục.
Chỗ ấy lầy lội, hai cánh hoa còn rướm máu, thấm vào khăn bông trắng như tuyết, nhìn mà giật mình.
Hắn biết mình lại quá đà rồi, biết rằng sẽ càng làm cho cô nghĩ xấu về mình hơn nhưng lại không kiềm chế nổi.
“Anh phải làm gì thì em mới tự nguyện?” Hắn xoa xoa đôi môi cô. Chỉ có những lúc này cô mới tỏ ra nhu thuận nghe lời.
Khi thấy cô không hề đề phòng Mục Chấn, vui vẻ đồng ý cùng hắn đi ăn, Thiệu Đình thừa nhận mình ghen tỵ. Cô không đề phòng với người khác phái, nguyên nhân chỉ có thể là vì người đàn ông kia, Bạch Thuật Bắc.
Hắn trơ mắt nhìn bọn họ đi vào phòng, nụ cười hiếm hoi ấy, tựa như đối diện với cô chính là người đàn ông cô nhớ mong hàng đêm.
Cô nói cô không cố ý, chính câu nói này mới làm hắn tổn thương.
Kiêu ngạo nhiều năm, chưa bao giờ hắn thương tích đầy mình như hiện tại.
Cho dù cách đến hai cánh cửa, hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng cười từ phòng bên kia, cô đã nói gì mà Mục Chấn vui thế? Những câu hỏi này khiến hắn phát điên vì đố kỵ.
Ghen ghét luôn làm cho con người mê muội.
Lựa chọn đưa cô tới đây, để cô ấy nhìn người đàn ông cô yêu bên người khác, chỉ có đồ ngốc như cô nghĩ mình còn lại một mình, âm thầm khóc thương cho bản thân, sống mãi trong quá khứ, cũng khiến hắn cảm thấy như bị tra tấn.
Thiệu Đình cúi đầu hôn lên cánh hoa sưng đỏ vì bị mình hành hạ, ánh mắt trở nên tịch mịch. Để có thể dập tắt hoàn toàn suy nghĩ của cô, dù cách làm có hơi tàn khốc, nhưng kết quả đúng ý hắn là được
---
Cố An Ninh mở mắt, đập vào mắt là một màu trắng chói mắt, có tiếng sóng biển rất nhỏ vang lên, hẳn là bọn họ vẫn đang ở trên biển.
Cô thong thả quay đầu, trong phòng rất yên tĩnh, cô sớm đã được đưa về phòng ngủ cho khách. Bên dưới vẫn còn hơi đau nhưng không đau như mấy lần trước, cô nhìn lên đầu giường, thấy tuýp thuốc mỡ. Chắc Thiệu Đình đã bôi cho cô.
Cô cố ngồi dậy nhưng hông vẫn rất nhức, toàn thân mệt mỏi rã rời.
Tự nhiên lại nhớ lại chuyện giữa trời đất tối qua, xấu hổ và nhục nhã, cô sụp đổ, nước mắt rơi lã chã.
Hiện tại, bản thân không còn tư cách để nhớ về Bạch Thuật Bắc nữa. Chính cô đã dơ bẩn không thể chịu nổi rồi.
Cửa phòng mở ra, người đàn ông mắc áo choàng tắm cao ngất dựa vào cửa, khuôn mặt tuấn lãng âm trầm dưới ánh đèn, hai tay khoanh lại: “Dậy rồi?”
Cố An Ninh không muốn để ý đến hắn, nhưng cũng không dám đắc tội, nhắm mắt lại nghiêng người đi, cố giấu bối rối: “Ừ, còn muốn ngủ tiếp”
Vừa dứt lời, cả người đã bị hơi rượu nồng nặc bao vây, cánh tay hắn ôm cô qua lớp chăn mỏng, luồn xuống dưới gối nhấc đầu lên: “Kiếm gì ăn đã”
Cô không biết hắn mang khay để lên bàn trà từ lúc nào, có một bát cháo hoa mộc mạc. Cố An Ninh dựa vào ngực hắn, sau lưng cô có tiếng tim đập mạnh mẽ nhưng trầm ổn.
Loại thân mật này cô không quen, thế là định giơ tay cầm thìa: “Tôi tự làm”
“Hay muốn anh dùng miệng đút?”
Lời cảnh cáo nhẹ nhàng, nhưng lại đánh đúng điểm yếu của Cố An Ninh (nguyên văn là “véo chuẩn bảy tấc”). Cố An Ninh ngoan ngoãn cúi xuống, ăn từng thìa một do hắn đút.
Thật chả khác gì thú cưng.
Trong phòng rất yên tĩnh, ngoài hành lang cũng không có tiếng người, chỉ có hơi thở của hắn ngẫu nhiên phả vào đỉnh đầu, làm sợi tóc nghiêng ngả.
Ăn xong cháo hắn lại mớm nước cô, Cố An Ninh không dám cãi lại, từ đầu đến cuối đều nghe lời, không khiến hắn phải nhắc.
Thiệu Đình lại giúp cô đắp chăn nhưng không rời đi, Cố An Ninh sợ hãi nhìn chính mình trong mắt hắn: “Tôi muốn ngủ thêm một chút”
Thiệu Đình trầm mặc, tựa hồ có chuyện muốn nói. Cố An Ninh cũng không dám ý kiến, nhắm mắt lại, cô giờ đã sợ Thiệu Đình tận xương tủy, chỉ hơi làm hắn giận một chút là cô lại yếu đuối.
Thiệu Đình kéo ghế ngồi xuống, tỏ ra quyết đoán: “Chúng ta nói chuyện”
Cố An Ninh sợ hãi: “Nói chuyện? Nói chuyện gì?” Làm cũng đã làm, chả nhẽ còn không đủ, hắn còn muốn tìm thêm cách tra tấn cô?
Bóng đồ vật phủ lên khiến gương mặt Thiệu Đình trở nên mơ hồ, dáng người cao ngất ngồi im đó thật lâu, sau đó nói: “Nói chuyện chúng ta, tương lai”
Cố An Ninh nuốt nước bọt, mắt đỏ lên. Cô cho rằng Thiệu Đình đối với cô là do tâm lý báo thù biến thái, cô biết hắn muốn giúp Hải Đường, dù không biết những khúc mắc đằng sau, nhưng Thiệu Đình sẽ giống những người đàn ông khác, chơi chán thì để cô đi.
Cơ mà bây giờ, Thiệu Đình bảo nói về tương lai? Tương lai của hai người???
Thiệu Đình thấy cô tỏ ra quá hoảng loạn, mắt khép lại, tay gõ gõ đầu gối: “Tôi sẽ lấy em, chịu trách nhiệm với em, cũng sẽ đối tốt với em như Bạch Thuật Bắc. Cố An Ninh, em đừng từ chối, rời xa tôi cuộc sống của em sẽ càng khó khăn, Hải Đường sẽ không bỏ qua cho em”
Cố An Ninh trợn ngược mắt, cảm thấy không thể hiểu nổi: “Anh có hiểu hôn nhân nghĩa là sao không đấy?”
Thiệu Đình đen mặt nhìn Cố An Ninh, sau đó thản nhiên nói: “Trách nhiệm”
Cố An Ninh hít sâu, cố gắng chế ngự cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, tận lực tâm bình khí hòa: “Thiệu Đình, anh nói hôn nhân nghĩa là trách nhiệm, thế còn Hải Đường? Anh đối với vợ con anh đã có tí trách nhiệm nào chưa? Đó mới là vợ anh, ít nhất là hiện tại”
Môi Thiệu Đình giật giật, lời nói đến miệng lại nuốt vào, chỉ có một câu: “Tôi chỉ chịu trách nhiệm với em, cũng chỉ có thể là em”
Cố An Ninh không rõ vì sao người này lại khó đả thông tư tưởng thế, hơn nữa lại kiêu ngạo quá đi.
Thiệu Đình có vẻ không muốn nói nhiều, nhìn thẳng vào cô, sợi tóc đen phủ lên trán, trông có vẻ ôn lương vô hại hiếm có.
Căn phòng trở nên im lặng, ai cũng có vẻ lo lắng, Cố An Ninh còn đang nghĩ nói sao cho hắn hiểu thì Thiệu Đình bất ngờ lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô: “Anh yêu em”
---
“Cố An Ninh, anh yêu em”
Cố An Ninh ngơ ngẩn trước câu nói bất ngờ này. Cô hoài nghi có phải mình nghĩ lâu quá nên nghe nhầm, bằng không sao tự nhiên lại có một câu đáng sợ thế được.
Ánh mắt Thiệu Đình nhìn Cố An Ninh rất phức tạp, vừa bất đắc dĩ, vừa khẩn trương, lại có chút bi thương.
Cố An Ninh túm chăn che mình, tim tự nhiên cũng đập nhanh hơn, cho dù cô biết rõ bản thân không thương hắn nhưng vẫn bị lời nói đột ngột này làm cho rối loạn: “Tôi…tôi không hiểu”
Cô thật sự không hiểu, Thiệu Đình đối xử với cô như thế có thể gọi là yêu sao? Yêu phải là tôn trọng lẫn nhau, không phải thương hại, dựa vào nhau, thẳng thắn nhiệt tình chứ? Ít nhất tuyệt đối hắn không như vậy, cưỡng đoạt cô, bắt cóc bố cô để uy hiếp cô, làm cho cô đứng ở đầu sóng ngọn gió của dư luận.
Thiệu Đình nhìn cô, vươn tay ra. Cố An Ninh không dám trốn, chỉ có thể chịu đựng ngón tay lạnh buốt.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, làn da trắng mịn như trứng gà không còn vệt nước mắt, so với bàn tay thô ráp của hắn, thật là đối lập.
Thiệu Đình cúi xuống hôn cô, khàn giọng: “Đời này anh có rất ít chuyện phải hối hận, tổng cộng chỉ có hai việc, một là mấy tháng trước đã gây ra chuyện kia với em. An Ninh, tôi nên chờ em, có lẽ anh đã không đợi được. Không có Bạch Thuật Bắc, em vẫn không nhìn đến anh, anh chỉ có thể chủ động ra tay. Anh thừa nhận, phương thức của anh có vấn đề, anh hèn hạ, đến bây giờ anh vẫn không phải người đàn ông quang minh chính đại” *theo mình hiểu thì ý của anh ấy không chỉ là người đàn ông đứng đắn, mà còn là người đàn ông thực sự của Cố An Ninh một cách công khai*
Cố An Ninh bất đắc dĩ phải dựa mặt vào áo tắm của hắn, cảm xúc dịu dàng này lại không làm cô thấy dễ chịu chút nào.
Thiệu Đình nói yêu cô. Cái này so với chuyện cưỡng ép với mấy chuyện đáng ghét khác cũng không khá hơn tí nào, thậm chí còn kinh khủng hơn, như kiểu tuyên cáo rằng cơn ác mộng sẽ không bao giờ kết thúc.
Cô ngây ngốc nhìn hắn, nhìn đến khi lưỡi Thiệu Đình tiến vào miệng.
Trong miệng toàn hơi thở của hắn, đầu lưỡi của cô né tránh bốn phía, hắn rốt cục cũng khó chịu, cúi mặt nhìn cô chằm chằm: “Lè lưỡi ra, đáp lại anh”
Cố An Ninh tái nhợt nghiêm mặt, mũi bị nghẹt, cố chịu đựng: “Thiệu Đình, rất xin lỗi, tôi không yêu…”
Lời cự tuyệt bị hắn nuốt vào môi, hắn cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô, ngậm rồi mút, cô chỉ có thể đứng im chấp nhận, đến tận khi thở hồng hộc, cả khuôn mặt đều ửng đỏ như cà chua.
Hắn liếm láp môi dưới, khẽ nói: “Sẽ thích, giống như việc em quen với tôi, chuyện yêu tôi sau này, em sẽ không thoát được”
Cố An Ninh tuyệt vọng nhìn hắn.
Bàn tay Thiệu Đình đã mò xuống dưới chân, sau đó vỗ nhẹ vào trán cô, dỗ dành: “Ngoan nào, tách chân ra, cho anh nhìn”
Cố An Ninh nắm chặt chăn mỏng, gồng người, run rẩy nói: “Không, Thiệu Đình, tôi không thích, thật sự không thích, đừng chạm vào đó”
Cô không biết cô nói thế là không thích bị chạm vào, hay không thích người đàn ông này, nhưng dù cô có nói gì thì cũng vô ích, Thiệu Đình chẳng để ý.
Hắn đã nghiêng mình đè lên, Cố An Ninh khóc lóc cầu xin: “Không, đừng, đừng đưa tay vào”
May mắn điện thoại Thiệu Đình kêu, Cố An Ninh như được đại xá, cuốn chặt chăn vào người như con nhộng, co rúm vào một xó.
Thiệu Đình cau mày, với lấy điện thoại, nhìn dãy số hiện ra thì lại chần chừ nhìn Cố An Ninh, cuối cùng vẫn nghe trước mặt cô.
Thiệu Đình ở gần cô quá, tiếng từ điện thoại vang lên rất rõ.
Người gọi có vẻ rất lo lắng, giọng cực kỳ to: “Thiệu ca, chị Hải Đường có chuyện rồi”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT