” Phiêu Dạ?” Ly Trần một thân áo ngủ lặng lẽ mở cửa, vật thể màu đen trên giường kia giống như con mèo đang nhẹ giọng kêu.
Phiêu Dạ tỉnh rồi, thế nhưng không ra, còn đang mất hứng vì chuyện vừa nãy.
Bởi vì không xác định được Phiêu Dạ có đang thực sự ngủ hay không, Ly Trần cẩn thận đến gần bên giường, sau đó tận lực nằm xuống nhưng tránh đụng vào người Phiêu Dạ.
Phiêu Dạ lẳng lặng nằm, một phút… hai phút… ba phút…
” Uy!!” Phiêu Dạ rốt cục nhịn không được, ngồi dậy đối diện tai của Ly Trần mà hét to lên một tiếng!! Không được, ta không nhịn được nữa!
” A! Làm sao vậy?” Ly Trần bị dọa đến nhảy lên, vội vàng ngồi dậy hoảng hốt nhìn trái phải, sau đó nhìn nhận hiểu không được vấn đề nên xoay sang nhìn Phiêu Dạ. ” Xảy ra chuyện gì?”
Mơ hồ mở mắt ra, Phiêu Dạ nhất thời vô pháp lý giải được những gì đang xảy ra, gian phòng, giường vẫn như cũ, nhưng vì sao cuối cùng cũng thấy có điểm kỳ quái nhỉ? Hơn nữa con mắt rất mỏi, giống như chưa từng ngủ vậy, ta đang làm sao vậy?
Được rồi, ta đã khóc!! Chuyện tối hôm qua đột nhiên ùa về trong đầu, sau khi rời khỏi đó cậu một mạch chạy trên đường, rồi ngồi ngay trên đường cái khóc lên, hơn nữa còn khóc đến nổi ngủ quên, thực mất mặt, nhưng sau đó thì sao? Ta hình như mơ thấy mình trở về nhà của Ly Trần. Thiên a!! Lẽ nào đây không phải mộng? Ta thực sự mặt dày đến nổi dám về đây sao? Thiên!!! Ai tới giết ta đi!!!
” Ngươi tỉnh?” Không đợi Phiêu Dạ tự sa ngã lần nữa, Ly Trần đã cầm một bát cháo vào.
Tuy rằng Phiêu Dạ vì hắn khóc một đêm, tuy rằng Phiêu Dạ vì hắn thống khổ bất kham, tuy rằng… Thế nhưng Phiêu Dạ còn đang tức giận hắn, cho nên làm như không thấy hắn, hờ hững!
” Ăn chút cháo đi!” Ly Trần có điểm đau đầu, nhưng cũng chỉ có thể đưa bát cho Phiêu Dạ.
Nhìn hình dạng trông rất mệt mỏi của hắn, luồng lửa giận trong người Phiêu Dạ thoáng cái bùng lên, miệng đi nhanh hơn ý thức, hét to ” Không muốn thấy ta thì đừng để ta đến đây a!! Ta biết ta vô liêm sỉ, thích bị coi thường lại chạy đến đây khiến người chán ghét, nhưng so với cái thằng cha không tính là nam nhân như ngươi ta còn tốt hơn nhiều!”
Lẳng lặng nhìn, Ly Trần bởi vì những lời nói này của ta mà đứng ngây ra, Phiêu Dạ cũng vì ý thức được những gì mới nói nên kinh ngạc ngậm chặt miệng, hai người nhìn nhau, dùng hai vẻ mặt khác nhau nhìn đối phương.
Ly Trần phá bỏ trầm mặc trước, đưa bát cháo trên tay cho Phiêu Dạ “ Ăn một ít trước đi!”
Sự áy náy của kẻ nhất thời lỡ miệng nói sai kia trong nháy mắt biến mất không vết, Phiêu Dạ phất tay đá đổ chén cháo trên tay hắn, khinh thường hỏi ” Ngươi rốt cuộc có phải nam nhân không?”
Cháo trắng rơi lên thảm, một ít văng vào áo của Ly Trần, Ly Trần chỉ đứng ngẩn người, sau đó bình tĩnh cầm lấy cái khăn tay bên giường, vừa lau vừa nhàn nhạt mở miệng ” Ngươi vừa mới nói, ta không tính là nam nhân!”
“Ba!”
Nhanh hơn ý thức của mình, Phiêu Dạ dương tay tát hắn một cái.
Ly Trần sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ đến việc mình sẽ bị Phiêu Dạ đánh. Sau đó thái độ vô cùng khác thường, vô cùng nghiêm túc nói với Phiêu Dạ ” Ngươi đừng nên ôm kỳ vọng gì ở ta, bởi vì ta sẽ làm ngươi thất vọng!”
Cái gì? Trái tim của Phiêu Dạ trong nháy mắt gần như nhảy ra ngòai. Không nên ôm kỳ vọng gì ở hắn? Phút chốc, Phiêu Dạ còn tưởng rằng Ly Trần đã biết cậu yêu hắn, thế nhưng chỉ bằng một câu nói cũng không thể khẳng định, Phiêu Dạ tin rằng là do mình quá đa cảm, cho nên Phiêu Dạ mới hỏi Ly Trần ” Ngươi nói không nên đối ngươi ôm kỳ vọng, là có ý tứ gì?”
” Ngươi không phải bởi vì ta nói mà đánh ta sao? Thế nhưng ta nghĩ ta vĩnh viễn cũng không có khả năng trở thành loại nam nhân ngươi mong ước, cho nên, ngươi đừng có tức giận.”
Nguyên lai là vậy! Phiêu Dạ thở phào nhẹ nhõm.
” Như nhau thôi, ngươi cũng đừng đem tình cảm đặt trên người ta, chẳng đáng đâu!” Không đợi Phiêu Dạ được thảnh thơi, Ly Trần bình thản nói một câu khiến trái tim Phiêu Dạ nhảy loạn.
Vì sao ngươi biết? Phiêu Dạ mở to hai mắt nhìn Ly Trần, vì sao khi cậu mới vừa hiểu được tâm ý của mình thì Ly Trần đã biết? Lẽ nào hắn có thuật đọc tâm sao? Mà Ly Trần sẽ nhìn cậu thế nào?
Hình như hiểu được điều Phiêu Dạ nghi ngờ, Ly Trần bĩu bĩu môi bất đắc dĩ nói ” Sáng nay khi ta ra cửa, thấy ngươi đi qua đi lại, ôm ngươi trở vào thì ngươi vừa khóc vừa ôm ta, nói là yêu ta, nằm trên giường cũng lôi kéo ta không chịu buông.”
Ta-không-muốn-sống!!!!!
Phiêu Dạ vô lực đem mặt mình chôn sâu dưới tấm chăn. Chuyện mất mặt như thế, ta thế nào lại làm ra chứ!!! Ta không nên gặp ai nữa!!! Cả đời trốn tránh là được!! Ta muốn đi chết!! Ta muốn nhảy sông tự vận!!!
” Nếu như nguyện ý, ngươi có thể tiếp tục ở lại đây làm sủng vật của ta.” Ly Trần cẩn thận nói, bàn tay to lớn kia vuốt ve mái tóc của Phiêu Dạ.
” Vậy ngươi có yêu thương ta không? Nhận thức rồi, nếu đã vậy, Phiêu Dạ cũng không dự định trốn tránh nữa, nói rõ cũng tốt thôi, bất chấp tất cả, Ly Trần thương cậu cũng được, không thương cũng được, cậu cũng không có định dễ dàng buông tha hắn/
” Cái kia…” Tay của Ly Trần lập tức rút lại.
” Ngươi không yêu ta!” Động tác của Ly Trần đã trực tiếp tổn thương đến Phiêu Dạ, Phiêu Dạ ngẩng đầu, đôi ngươi lóe sáng tuy rằng thụ thương, nhưng vẫn kiên trì như cũ.
“….” Do dự, Ly Trần dường như đang cúi đầu trầm tư, sau đó ngẩng đầu lên bất đắc dĩ nhìn Phiêu Dạ, âm u nói ” Không phải không yêu, mà là không biết nên yêu thế nào.”
” Tính mượn cớ gì đây?” Ý niệm thứ nhất trong đầu chính là Ly Trần đang mượn cớ, Phiêu Dạ nắm lấy áo của Ly Trần, nam nhân này cái gì cũng mượn cớ trốn tránh!!
” Ta không phải đang mượn cớ, Phiêu Dạ, ta không đáng để ngươi lãng phí thời gian cùng tình cảm, giống như câu lúc ngươi còn mơ ngủ nói ấy, ta lớn lên chẳng ra gì, không có tiền cũng chẳng có kỹ xảo làm tình, hơn nữa hiện tại không có cả tính nam nhân, ngươi không cần ủy khuất chính mình mà theo ta đâu.” Thực khó, Ly Trần nghiêm túc nói với Phiêu Dạ.
Trời ạ! Lẽ nào chính mình những lời này cũng nói ra? Phiêu Dạ có cảm giác như muốn bóp chết chính mình, bản thân thế nào lại không ý thức được mà cái gì cũng nói ra? Thế nhưng nói thế là đúng a, hiện tại hối hận cũng còn kịp a, Phiêu Dạ an ủi tâm tình của mình, sau đó rất kiên định, dùng hai mắt hữu thần của mình nhìn Ly Trần ” Ta muốn tiếp tục làm sủng vật của ngươi, thhẳng đến khi ngươi chán ghét ta hoặc là yêu thượng ta mới thôi!” Đây là tiền đánh cược của cậu, phải đem tòan bộ của mình giao cho nam nhân này, mặc hắn bỡn cợt trêu chọc, cá xem Ly Trần rốt cuộc là chơi chán trước khi yêu cậu hay là yêu cậu trước khi chán ghét cậu.
” Nếu như cả hai điều đều không xảy ra?” Ly Trần tựa hồ vô cùng nghi ngờ nhìn cậu.
Vẻ mặt nghiêm túc của Ly Trần khiến Phiêu Dạ cảm động, bởi vì trên cơ bản, ở chung gần mười năm qua, ngoại trừ khi chạy điện ra thì Ly Trần chưa từng để lộ ra bất cứ vật thể hay biểu tình gì thuộc về người bình thường. Bất quá nghĩ đến khi mình phải cùng chạy điện, Phiêu Dạ lại muốn khóc ” Ta đây vĩnh viễn muốn ở cạnh ngươi.”
Ly Trần lần thứ ba ngây người ra, sau đó dùng nét mặt lạ lùng nhìn cậu, như là nghi hoặc, mang theo hòai nghi cùng địch ý, rồi lại giống như rất khó khăn, giống như hắn sắp khóc đến nơi, thế nhưng cuối cùng cái gì cũng không làm đi ra khỏi phòng.
Vì sao Ly Trần lại để lộ vẻ mặt này? Phiêu Dạ nhìn cánh cửa đang đóng lại, cậu vẫn nghĩ Ly Trần là một tên nam nhân nhu nhược không có chủ kiến, thế nhưng cái biểu tình nghi ngờ đó đã có điểm kỳ quái, bởi vì đối Ly Trần mà nói, ngoại trừ chạy điện ra thì không còn vật gì làm hắn nghi ngờ cả, lẽ nào vói hắn mà nói chính mình cũng khác người sao? Phiêu Dạ bất giác tự mình say sưa.
Ta biết chính mình khi ở trước mặt Ly Trần trở nên rất, dùng nhãn thần, dùng lời nói của chính mình, giữa vô ý và cố ý, không ngừng chặt, không ngừng đâm thương lòng tự tôn của Ly Trần.
Ta muốn lấy lòng Ly Trần, bởi vì chỉ có hắn mới khiến ta hạnh phúc, ta biết tính cách của Ly Trần, chỉ cần ôn nhu với hắn, đối xử tốt với hắn, hắn sẽ có cảm tình với ta, hoặc là sẽ yêu thượng ta cũng không chắc…
Ta muốn Ly Trần sẽ yêu ta trước khi chán ghét ta, ta không muốn nói những lời này, nhưng mà miệng ta lại nói ra, cho nên ta cực ghét miệng của ta, ta không muốn dùng nhãn thần này nhìn Ly Trần, nhưng ánh mắt của ta không thể đổi được cho nên ta chán ghét mắt của ta, ta ghét tất cả những gì khiến Ly Trần ghét ta, thế nhưng, nếu như khiến Ly Trần đáng ghét, mới chính là sự tồn tại của ta, như vậy… Ta nên làm gì bây giờ?”
” Đói quá!!” Phiêu Dạ ngã vào chiếc ghế sô pha, vô lực rên rỉ, đã 9 giờ tối, Ly Trần 4 giờ đã tan sở, vì sao đến giờ còn chưa về? Có đúng hay không vì cậu đang ở đây, cho nên Ly Trần không muốn về? Không biết, cậu không biết, cậu căn bản không biết Ly Trần có phải đã ghét cậu hay không, bất an, rất bất an!!! Cho nên cậu phải đợi, đợi đến khi hắn về.
Rốt cục cũng nghe thấy tiếng mở cửa, Phiêu Dạ hưng phấn từ sô pha nhảy dựng lên, thế nhưng vừa nghĩ đến việc Ly Trần về muộn như thế, để cậu ở nhà một mình, hơn nữa còn không cho mình biết chuyện tăng ca… Vì vậy Phiêu Dạ thản nhiên nằm xuống sô pha, làm bộ như không nghe thấy gì.
” Làm sao vậy?” Ly Trần đi vào phòng, cởi áo khoác ra rồi đến bên người Phiêu Dạ, sờ sờ đầu cậu, lo lắng hỏi.
Phiêu Dạ vẫn như cũ nằm đó, coi như không nghe thấy gì.
” Phiêu Dạ?” Ly Trần ngồi bên cạnh cậu, cúi người xuống, chóp mũi dường như chạm vào tóc của cậu.
” Ngươi đi đâu” Phiêu Dạ rầu rĩ nói, thế nhưng bàn tay của Ly Trần tạo cảm giác thật thỏai mái.
” Không có cách nào khác, công ty tăng ca, ngươi cũng đâu phải tiểu hài tử, còn vì việc nhỏ vậy mà tức giận sao?” Ly Trần bất đắc dĩ cười, dường như muốn trấn an nên khẽ hôn lên tóc của Phiêu Dạ.
Phiêu Dạ đột nhiên đứng lên, xoay người ôm lấy hắn, đem mặt vùi vao trong lòng hắn, liều mạng hít lấy mùi hương đặc biệt của Ly Trần, nũng nịu nói ” Ta mặc kệ, ngươi không trở lại ta đói cũng không ăn, lạnh cũng không mặc đồ, mệt cũng không ngủ, tim ngươi nếu có ta thì trở về sớm một chút!”
” Phiêu Dạ?” Ly Trần khổ cực kêu lên ” Ngươi đừng như vậy, ta chỉ là về trễ, có cần phải tự gây khó dễ cho mình không?”
” Ta mặc kệ, mặc kệ!!!” Phiêu Dạ tùy hứng kêu to, ngẩng đầu lên, trẻ con nói ” Ta muốn ngươi luôn nghĩ đến ta, luôn lo lắng cho ta, không giây phút nào là không muốn ta! Tan sở thì về nhà ngay, nghỉ ngơi ở nhà với ta! Ngươi là chủ nhân của ta! Ngươi phải hảo hảo chiếu cố ta!”
” Phiêu Dạ, ngươi làm vậy ta sẽ rất buồn phiền!! Đừng thất thường như thế được không?”
” Ta thất thường thế đấy, mất hứng ngươi đừng quản ta, để ta tự sinh tự diệt là được!” Mặc kệ Ly Trần nói cái gì, Phiêu Dạ vẫn quyết định thất thường.
” Ngươi như vậy thì khác gì ta dưỡng một con chó?” Vô ý, Ly Trần chỉ là do chịu không nổi lại đau đầu mới nói vậy.
Phiêu Dạ đột nhiên đẩy hắn ra, gắt gao trừng mắt nhìn hắn, sắc mặt tức giận đến trắng bệch ” Vậy ngươi dưỡng ta như chó là được!!”
” Ta không muốn dưỡng một con chó!” Ly Trần chậm rãi nói.
Ta nguyện ý vì ngươi làm một con chó… Phiêu Dạ nhìn hắn, tức giận đến nỗi cả người đều run lên, không rõ chính mình ủy khuất van xin, nhượng bộ với hắn như thế rốt cục có ý nghĩa gì?
” Phiêu Dạ, ngươi phải hiểu, ta không phải thiếu gia nhà giàu gì, ta phải công tác phải sinh hoạt, còn chi tiêu của ngươi, công tác với ta mà nói là bắt buộc, mà ta sẽ dưỡng ngươi chứ không phải dưỡng một con chó, vì ngươi sẽ tự biết chăm sóc mình, không cần ta mỗi ngày về đúng giờ giúp ngươi làm cơm, cũng không cần đúng giờ giúp ngươi tắm, và quan trọng hơn, ngươi hiểu lời ta nói, có vấn đề gì chúng ta đều có thể giải quyết, ta không thể nào khiến một con chó hiểu được ta phải công tác gì phải sinh hoạt gì, thế nhưng ngươi có thể hiểu mà, cho nên ta dưỡng ngươi chứ không phải dưỡng một con chó!!”
Tại trong lòng ngươi hóa ra ta cùng con chó chỉ khác nhau điểm ấy? Phiêu Dạ lùi về phía sau ” Ta sẽ khiến ngươi phải hiểu, ta sẽ khiến ngươi biết rõ ta cùng một con chó không có điểm gì khác nhau cả!”
” Phiêu Dạ?” Ly Trần tựa hồ vô pháp lý giải, chỉ biết kêu tên cậu ” Ngươi đừng hồ đồ nữa được không?”
Hồ đồ? Phiêu Dạ nheo nheo đôi mắt đẹp mê người, nguy hiểm nhìn Ly Trần. Ta sẽ khiến ngươi đau đầu một chút a!!! Nghĩ thế, Phiêu Dạ trở về phòng cố sức đóng sầm cửa.
Chú thích:
chạy điện: (???)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT