Lý Tư Phàm “Bịch” một tiếng đóng cửa lại, cách ly Tề Chương ngoài cửa.
Đây đã là lần thứ hai, chẳng lẽ thật sự bắt hắn phải đủ 3 lần viếng thăm lều cỏ, Lý Tư Phàm mới bằng lòng tha thứ cho Tề Nhạc?
Sờ sờ mũi, bên tai còn tiếng rống không kiềm chế nổi của Lý Tư Phàm.
“Tên hỗn đản, cậu ta cư nhiên hít thuốc phiện! Cậu ta tự hủy hoại bản thân chưa đủ, ngay cả tôi cũng muốn hủy hoại luôn sao, chuyện này nếu bị người trong giới biết vậy tôi làm sao còn nơi sống yên ổn, tôi tân tân khổ khổ hơn nửa đời người mới tìm được một học trò nhu thuận nghe lời như vậy, vốn định giúp cậu ta cho tôi nở mày nở mặt, cậu ta lại đi hít thuốc phiện. Bại hoại uy danh của tôi, mặt mũi của tôi để đâu đây? Tên hổn đãn này thật sự là không gượng dậy nổi, cậu ta thật sự làm cho tôi rất thất vọng. Tôi tuyệt đối không tha thứ loại người tự bôi nhọ bản thân, tôi còn sợ rằng cậu ta sẽ tổn hại danh tiếng của tôi nữa, vậy nên cậu đi tìm danh sư khác cho cậu ta đi, tôi không hầu hạ được loại đại thiếu gia này”
Chuyện Tề Nhạc hít thuốc phiện Lý Tư Phàm xem ra rất khó tha thứ, nhưng không phải Tề Nhạc đã sửa đổi rồi sao? Đầu óc Lý Tư Phàm hỏng chỗ nào rồi? Hơn nữa, cậu là người yêu bảo bối của Tề Chương hắn, Lý Tư Phàm lại gọi cậu là tên hỗn đản, tâm lý tự nhiên sẽ không được tự nhiên, bình thường, hắn ngay cả đầu ngón tay cậu cũng không dám chạm vào, chỉ ngậm trong miệng, giữ trong lòng, ngay cả một cái cau mày của cậu hắn cũng đau lòng một lúc lâu, Lý Tư Phàm mắng Tề Nhạc như vậy, hắn nghe thấy khó chịu. Nhưng cũng không còn cách nào khác, ai bảo Tề Nhạc từng làm chuyện sai trái chứ? Bây giờ hắn giúp cậu cầu người, sau khi trở về nhất định phải hung hăng hôn cậu, bồi thường việc hắn phải chịu hờn dỗi hôm nay.
Lý Tư Phàm thật sự rất cổ quái, tính tình quật cường, cũng may gã ở bên cạnh Tề Nhạc bốn năm nay, lúc cậu khổ cực nhất có hắn bầu bạn, nhưng gã cũng thật sự không nên rời đi, nếu khi đó, gã không phải vì tức giận mà bỏ đi, mạnh mẽ lôi kéo Tề Nhạc cai nghiện, Tề Nhạc cũng không bị thuốc phiện hành hạ lâu như vậy, gã cuối cùng tuy vứt bỏ Tề Nhạc nhưng vẫn còn ủng hộ cậu, vậy nên hắn rất tôn trọng Lý Tư Phàm.
Tay Tề Nhạc sắp bình phục, lúc tay cậu hoàn toàn bình phục Lý Tư Phàm phải tiếp tục dạy cậu học vẽ, hắn thật sự rất hy vọng Tề Nhạc sẽ lần nữa khôi phục tự tin, nhìn cậu đứng trên bục nhận giải thưởng, giảng giải ý tứ biểu đạt trong tác phẩm của mình, hắn phát hiện khi đó anh trai hắn có phong thái tự tin mê người nhất, khi còn bé bọn họ có một mục tiêu chung, đó là trợ giúp Tề Nhạc mở một buổi triễn lãm tranh, hắn không muốn làm Tề Nhạc thất vọng.
May mắn Tề Nhạc ở lại khách sạn nghỉ ngơi không đi cùng hắn đến đây, hai ngày liên tiếp Tề Nhạc đều không biết Tề Chương đến tìm Lý Tư Phàm, cậu còn tưởng rằng hắn ra ngoài vì công việc, nếu nhượng Tề Nhạc đến gặp cảnh Lý Tư Phàm đóng sầm cửa, Tề Nhạc nhất định sẽ rất thương tâm, ảo não tự trách đến chết.
Tề Chương đã đáp ứng ngày mai đưa Tề Nhạc đi xem lâu đài cổ ở Anh quốc, vì thế hôm nay phải ứng phó xong với Lý Tư Phàm.
Gõ cửa thêm lần nữa, Lý Tư Phàm chịu không nổi rống to ra ngoài.
“Đừng gõ cửa nữa, tôi sẽ không đáp ứng lại làm thầy cho Tề Nhạc, cậu đi đi”
“Thầy Lý, anh trai tôi thật sự cai nghiện rồi, trước đó vài ngày tôi đã tìm đến bác sĩ cai nghiện giỏi nhất giúp anh ấy cai nghiện, con người không phải thánh hiền, không ai không có lỗi lầm. Anh ấy khi đó thật sự tuyệt vọng nên mới làm sai, anh cứ xem như là anh ấy còn trẻ tuổi, tâm lý chưa vững vàng lại phải chịu nhiều đả kích mà tha thứ cho anh ấy đi, anh ấy chỉ làm sai một lần này thôi, sau này sẽ không bao giờ hít thuốc phiện nữa. Thật sự, tôi cam đoan với anh, anh ấy là người yêu của tôi, tôi nhất định sẽ giám thị anh ấy”
Lý Tư Phàm mở cửa ra lần nữa, gầm gừ.
“Một lần nhưng không thể tha thứ, đứa trẻ kia tôi cũng rất đau lòng, cậu ta chịu nhiều cực khổ tôi cũng biết, những năm gần đây cậu ta đều không vui sướng gì, tôi hiểu rõ nhất thanh nhị sở, nhưng cho dù thế nào cũng không thể dùng biện pháp tiêu cực như vậy để trốn tránh sự thật, đó là thuốc phiện, không phải nói có thể từ bò là từ bỏ được”
Trên tay Tề Chương mang theo lễ vật cho Lý Tư Phàm, đó là một bức danh họa hắn mua trong một cuộc đấu giá, hiện tại trên thị trường giá khoảng năm mươi vạn usd.
“Ngài trước nhìn một chút tác phẩm này, Tề Nhạc nói ngài rất thích phong cách của vị họa sĩ này”
Tề Chương hồi hộp mở bức tranh ra, vẻ mặt Lý Tư Phàm lập tức nhu hòa lại, ghé sát vào nhìn.
“Cậu vào đi, tiểu tử Tề Nhạc này xem như có chút lương tâm, biết thứ tôi yêu thích”
Tề Chương cười thầm, Tề Nhạc nói Lý Tư Phàm ngẫu nhiên sẽ giống như đứa trẻ, chĩ cần đến gặp gã mà mang theo lễ vật hợp ý, Lý Tư Phàm sẽ thật cao hứng.
Mang theo thức ăn có chút không thích hợp, vậy chỉ có thể đợi bức tranh hắn thích nhất hoàn thành, sau đó đem bức tranh của danh họa sĩ mà hắn tâm tâm niệm niệm đến trước mắt gã, Lý Tư Phàm nhất định sẽ động tâm. Quả nhiên, Tề Chương hắn có thể cùng Lý Tư Phàm hảo hảo nói chuyện rồi.
“Ngài cũng biết tôi với Tề Nhạc là anh em song sinh, tình cảm giữa chúng tôi vốn là tuyệt đối cấm kỵ, nhưng chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đã vượt qua những khó khăn mà chúng tôi đáng phải nhận mới đến được với nhau, hy vọng lớn nhất của tôi chính là làm anh ấy vui sướng, tôi và bác sĩ đang cùng nhau cố gắng giúp tay phải anh ấy hồi phục, bác sĩ nói không bao lâu nữa dây thần kinh tay phải của anh ấy có thể hồi phục như trước; những khiếm khuyết trên thân thể anh ấy tôi đã chữa hết, nhưng hy vọng lớn nhất của anh ấy là có thể vẽ tranh, mở một cuộc triển lãm, đây là giấc mộng từ nhỏ đến lớn của anh ấy, tôi nhất định phải giúp anh ấy thực hiện giống mộng này; Thầy Lý, anh trai tôi vốn là một họa sĩ thiên tài, thế giới nội tâm của anh ấy phong phú nhiều màu sắc, anh ấy dùng tranh để biểu đạt thế giới nội tâm của mình, ngài sẽ không hy vọng một thiên tài như vậy bị mai một đi chứ? Anh ấy sẽ trở thành học trò đắc ý nhất của ngài, chẳng lẽ vì anh ấy từng hít thuốc phiện mà bỏ qua anh ấy sao? Anh ấy đã sửa đổi toàn diện rồi, đã thề sẽ không bao giờ chạm vào thứ đó nữa, ngài tha thứ cho anh ấy lần này đi”
Lý tư phàm cau mày.
“Các cậu cùng một chỗ rồi? Đối với Tề Nhạc mà nói đây là một tin tức tốt trời cho, cho dù không được thừa nhận nhưng hạnh phúc của các cậu không liên quan đến người khác. Cậu ấy có thể hạnh phúc là tốt rồi, tôi làm thầy cũng yên tâm. Nhưng tôi thật sự không quen nhìn tên tiểu tử kia tự hủy hoại mình, lần nọ, chúng tôi ở Anh quốc, cậu ta đứng ở cửa sổ, vô luận tôi khuyên nhủ thế nào, cậu ta vẫn cố chấp nhảy xuống, may mắn là cứu về được, không phải là cậu không đúng với cậu ta sao? Đáng để cậu ta không muốn sống sao? Cậu ta hành động rất theo cảm tính”
Trái tim Tề Chương đau xót, hắn không tận mắt nhìn thấy Tề Nhạc nhảy lầu, nhưng nghe Lý Tư Phàm nói như vậy, tâm không khỏi run rẩy, thật đúng là câu nói kia “may mắn cứu về được” hắn hiện tại cũng không phải sống một mình.
“Là tôi sai, chúng tôi đã trải qua rất nhiều sự hành hạ, cha tôi lần nữa gia tăng ngăn trở để anh ấy hiểu lầm tôi, chúng tôi cùng một chỗ mười tám năm, loại tình cảm này vô luận như thế nào cũng không dứt bỏ được; anh ấy yêu tôi sâu đậm, đại khái ngay cả tôi cũng không quá rõ ràng; tôi là sinh mạng của anh ấy, tôi rời đi với anh ấy mà nói chính là một đả kích trí mạng; anh ấy có thể tâm tàn ý lạnh mà muốn chấm dứt sinh mạng. Tôi vô cùng cảm tạ ngài, trong thời gian đó ngài đã ở bên anh ấy, nếu ngài không ở bên cạnh anh ấy, tôi nghĩ anh ấy còn có thể tự sát lần thứ hai, lần thứ ba, cho dù cứu được một lần, nhưng không ai có thể ngăn cản một người một lòng muốn chết; anh ấy có thể sống chính là nhờ công lao của ngài, tôi vô cùng cảm tạ ngài, thật sự, ngài là người giúp chúng tôi nhiều nhất trên đời này”
Nghe Tề Chương nói nói, Lý Tư Phàm ôn hòa hơn rất nhiều, bất tri bất giác gã trở thành kẻ cứu vớt người, Tề Chương nói thật tình làm cho gã rất vui mừng.
Tề Chương nhìn thấy Lý Tư Phàm càng lúc càng hòa hoãn, vội vàng thừa thắng xông lên.
“Anh ấy mặc dù sống sót, nhưng trái tim đã chết, anh ấy thống khổ, khó chịu nên mới tự hủy hoại chính mình, anh ấy không phải cố ý hút thuốc phiện mà chỉ là muốn giảm bớt áp lực bên trong lúc nào cũng hành hạ anh ấy thống khổ, anh ấy muốn tìm một chỗ phát tiết một chút; bây giờ có tôi ở đây rồi, anh ấy cũng kết thúc thống khổ; thầy Lý, anh trai tôi là một học trò tốt, nhu thuận nghe lời, anh ấy vẫn luôn tự trách bản thân, nói rằng anh ấy không tốt, làm ngài giận bỏ đi, anh ấy muốn đến thỉnh tội, nhưng lại sợ ngài không tha thứ nên mới chưa đến. Anh ấy ở khách sạn đợi điện thoại của tôi, chỉ cần ngài đồng ý tiếp tục làm thầy dạy vẽ cho anh ấy, anh ấy nhất định cao hứng mà khóc lên. Anh trai tôi đã chịu rất nhiều khổ sở, thầy Lý, ngài cũng hy vọng anh ấy có thể hạnh phúc đúng không? Như vậy tha thứ anh ấy đi”
Lý Tư Phàm thở dài một tiếng, nhớ tới Tề Nhạc, đứa trẻ kia vẫn rất nghe lời, cho dù không nói một lời nhưng vẫn rất nhu thuận, rất chăm chỉ học tập, vốn là một học trò tốt; lần duy nhất phản nghịch chính là lần gã bắt được cậu hít thuốc phiện; dáng vẽ sa ngã, chán chường kia chính là điều gã không thể chấp nhận; gã thật sự rất khó tưởng tượng đứa sẽ thanh sạch đơn thuần kia cư nhiên lại ngồi xổm trong góc tường, cầm tờ giấy bạc hít thuốc phiện như mấy tên côn đồ. Gã ngăn không cho Tề Nhạc hít thuốc phiện, cậu lại nói không cần gã quan tâm. Không cần gã quan tâm? Như vậy mặc kệ đi, hoàn toàn buông tha cho cậu ta, để cậu ta tự mình sa ngã, như vậy gã mới có thể một mạch rời đi.
Muốn buông tha, muốn mặc kệ, việc làm của đứa trẻ kia thực sự làm gã rất giận, nhưng như thế nào cũng không nỡ.
“Thầy Lý, anh ấy thật sự sẽ không gặp lại thứ kia, ngài cũng rất hy vọng anh ấy có thể thành công đúng không? Như vậy hãy giúp anh ấy đi”
Lý Tư Phàm thật sự không cách nào cự tuyệt lời cầu khẩn của Tề Chương, Tề Chương thấu tình đạt lý, mỗi câu đều nắm bắt tâm lý gã, gã tiếp tục kiên trì như thế nào cũng không chống lại được sự kiên định của Tề Chương.
“Đứa trẻ kia nỗ lực không ít vì cậu, cậu nhất định phải thương yêu nó, mấy năm nay tôi bên cạnh cậu ta, tôi biết đứa trẻ đó khóc trong lòng không biết bao nhiêu lần, cậu ấy luôn đem ảnh cậu lưu vào điện thoại di động, mỗi ngày mở xem vài lần. Đó là động lực sống sót duy nhất của cậu ấy, may mắn là các cậu đã cùng một chỗ rồi, may mắn cậu vẫn còn yêu cậu ấy, bằng không, đứa trẻ kia thật sự rất khổ”
Tề Chương nghĩ sau khi trở về nhất định phải ôm Tề Nhạc, hôn cậu, cho cậu hạnh phúc tốt đẹp nhất, Tề Nhạc sẽ không bao giờ nói với hắn cậu từng chịu khổ bao nhiêu, cho dù hắn biết cậu nhất định rất gian nan, nhưng biết được từ miệng người khác, hắn hiểu rõ, đau lòng vì không thể trở lại quá khứ, không ở bên cạnh bảo vệ cậu.
“Ngày mai đưa đứa trẻ kia đến đây gặp mặt tôi đi, tôi phải nhìn tay phải cậu ấy khôi phục như thế nào, lúc nào bắt đầu vẽ tranh là thích hợp”
“Thầy, lần ngày ngài đi cùng chúng tôi đi, chúng tôi không ở lại Anh quốc quá lâu, chúng tôi bây giờ ở Mỹ, tôi đã mua một căn nhà cho ngài bên cạnh nhà chúng tôi, xem như là lễ vật tạ ơn của chúng tôi với thầy, xin thầy nhận cho”
Chỉ cần là người đã trợ giúp bọn họ, hắn đều hồi báo tương xứng, tất cả những người làm chuyện có lỗi với bọn họ, những người từng bỏ đá xuống giếng, những người đã từng hãm hại bọn họ, hắn cũng sẽ không quên; vấn đề của anh trai hắn đã giải quyết xong, hắn muốn toàn tâm toàn ý báo thù Trần Nhất Minh, người chết tiếp theo chính là cậu ta!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT