Nhìn thấy người nọ đang hướng hướng kho hàng đi tới, vẫn như trước
bước đi tao nhã thanh thản. Lâm Duệ rốt cuộc cũng nhớ vì sao lại cảm
thấy cậu ta quen mặt. Tiểu Liêu gọi cậu ta là Chu Cảnh Lan. Tên họ Chu
đó chẳng phải là … theo bản năng Lâm Duệ nhìn về hướng Bách Sanh. Chỉ
thấy Bách Sanh thoáng sắc mặt đen lại khi nhìn thấy Chu Cảnh Lan nhưng
rất nhanh khôi phục lại trạng thái nhìn về phía cậu.
Ngón tay Chu Cảnh Lan nắm chìa khóa xe nhẹ nhàng chuyển động, bộ dạng bất cần đời so với tên nam sinh ngây ngô năm đó thật sự là khác xa 1
trời 1 vực.
Doãn Thịnh nhìn cậu mỉm cười “Đến đây.”
Chu Cảnh Lan chỉ cười vuốt cằm không nói lời nào. Sau đó nhếch khóe môi hướng Bách Sanh nói “Anh Bách Sanh, đã lâu không gặp.”
“Thật sự là …. rất lâu đó.” Phong thái của Bách Sanh cực kì tốt, nếu
như là Chu Cảnh Lan thì hắn đã hiểu tại sao nhiều năm như thế mà không
ai động được vào Doãn Thịnh. Năm đó khi xảy ra sự việc của Kim Uyển, Chu Cảnh Lan vẫn còn quá nhỏ tuyệt không có khả năng tham dự vào chuyện đó. Vậy thì người chống lưng cho gã là ai …. nếu là cậu ta … thì vấn đề trở nên càng phức tạp, Bách Sanh bỗng cảm thấy thật nhức đầu.
Ánh mắt Doãn Thịnh thoáng biến đổi, nụ cười yếu ớt hiện trên mặt “Thì ra 2 cậu quen biết sao?”
Chu Cảnh Lan đi đến ngồi vào phía đối diện Bách Sanh, chân bắt chéo,
ngã về phía sau ghế, 1 lúc mới lên tiếng “À … cũng coi như quen biết, em với em gái Dịch đại ca là bạn cũ.”
Doãn Thịnh chớp nhẹ mi, không trả lời nhận ra 2 người bên kia chắc
sắp nổi lên giông tố, thầm mừng rỡ quyết định làm người đứng ngoài cuộc.
“Lúc đó Dịch đại ca nổi tiếng là bảo vệ em gái kỹ lưỡng nha, làm cho
em đau khổ suốt 1 thời gian.” Cậu nói mang theo chút ý cười, nhưng nụ
cười đó trong mắt Bách Sanh nhìn thế nào cũng thật chướng mắt.
“Chu công tử hiện tại là muốn ôn lại chuyện cũ sao?” Bách Sanh chẳng
muốn cùng cậu lắm lời, đặc biệt là nói về chuyện của Tiểu Liêu. Từ khi
người này bắt đầu xuất hiện, hắn liền cảm thấy cực kì chán ghét.
Chu Cảnh Lan lại bày ra bộ dáng không hề sợ hãi “Hôm qua, có gặp Tiểu Liêu, đúng là con gái tuổi đôi mươi thay đổi nhiều, càng ngày càng đáng yêu.”
Bách Sanh tạm dừng động tác sau đó lập tức cười nói “Không ngờ là Chu công tử nhiều năm như vậy vẫn nhớ mãi vị hôn thê của tôi, nay tôi đại
diện Tiểu Liêu cảm ơn cậu.”
Chu Cảnh Lan thu lại ý cười, nhìn Bách Sanh nhưng không nói tiếp.
Doãn Thịnh nhìn lúc lâu cũng phát hiện ra điểm mấu chốt, nói cho cùng cũng là vì đàn bà. Trong lòng gã thầm khinh bỉ, chỉ là 1 cô gái ngu
ngốc có gì đặc biệt mà khiến 2 tên thiếu gia này si mê như thế. Trên
gương mặt cáo già lóe lên nụ cười “Sau này chúng ta cùng ngồi trên 1
thuyền, nào nào … đến Thịnh Thế làm vài ly đi, nơi này không khí thật
không tốt. Mùi thuốc thiệt con mẹ nó chứ, nồng chết người.”
Gã nhìn Đao Ba Trạch phất tay 1 cái “Này, đừng nhỏ mọn như thế, chỉ là 1 đứa con gái, không cần thiết như thế đâu.”
“Dịch đại ca, bữa nào gọi Tiểu Liêu cùng ăn cơm.” Chu Cảnh Lan tiếp tục nhìn Bách Sanh, vẫn muốn kích thích hắn.
Bách Sanh hướng đi ra cửa, đưa lưng về phía cậu ta nói “Lúc nào cũng được.”
Doãn Thịnh nhìn theo hướng Bách Sanh bước đi, lắc lắc đầu, sau đó
ngoái đầu nói với Chu Cảnh Lan “Cậu không phải đang nghiêm túc chứ.”
Chu Cảnh Lan nhẹ cười “Nghiêm túc, rất lạ sao?”
Doãn Thịnh sờ sờ cằm, tự hỏi chính mình, theo trí nhớ gã còn lưu lại
thì ấn tượng về cô bé tên Dịch Tiểu Liêu này thật mơ hồ, đến nỗi giờ
muốn nhớ cũng không nhớ ra chút gì.
Chu Cảnh Lan vỗ vai gã “Thịnh ca, ba em nói việc lần trước ở Bích
Thủy, hạ thủ 2 cô gái, anh tự lo liệu, ông ấy không can thiệp.” Nói xong cậu ta hướng về phía kho hàng đi thẳng ra.
Doãn Thịnh sững sốt, bật dậy chạy về phía hắn, sắc mặt đen hiếm thấy “Cậu có ý gì? Chu cục sao lại mặc kệ tôi.”
Chu Cảnh Lan dừng bước, cười như không cười nhìn gã “Nghe đồn, lần đó ở Thịnh Thế anh và đàn em rất hung tợn, khiến cho cô ấy bị thương.”
Sắc mặt Chu Cảnh Lan cực kỳ bình tĩnh, không nhìn ra chút dấu hiệu
nào cho thấy sắp có bão. Nhưng Doãn Thịnh đã nghe được ít nhiều dính líu đến chuyện con gái của Vinh Hưởng “Cậu cũng biết thù oán của tôi và
Vinh Hưởng, tôi lúc ấy là nhất thời muốn trút giận.” Nhìn sắc mặt Chu
Cảnh Lan, Doãn Thịnh tiếp tục nói “Hơn nữa người động thủ là Bách Sanh
không phải tôi.”
Chu Cảnh Lan cười nhạo nói “Nếu anh ta không tự động thủ, đoán chừng giờ này Tiểu Liêu vẫn còn phải nằm viện rồi.”
“….” Doãn Thịnh nói không nên lời.
Đao Ba Trạch chân chó nịnh bợ chạy đến nói vào “Chu Thiếu, lần đó
Thịnh ca không biết đó là người trong lòng cậu, lần sau sẽ không xảy ra
chuyện như thế nữa.”
Chu Cảnh Lan nghiêng đầu nhìn “Đều là mắt chó, lần đó cũng giúp tôi
diễn 1 màn không tồi nhỉ, về sau gặp cô ấy nhớ vòng đường khác mà đi.”
Chu Cảnh Lan đi rồi, Doãn Thịnh giận dữ tung 1 cước đá ngã cái bàn. Đao Ba Trạch vội vàng chạy đến đỡ gã “Thịnh ca, đừng nóng.”
“Khốn kiếp, dám giở trò trước mặt tao. Nếu không có người cha cục
trưởng của nó chống lưng, tao đã sớm cho miệng chó nó chế* mẹ nó rồi.”
Doãn Thịnh cực kỳ giận, đôi mắt ngoan độc liếc về phía đám người phía
sau.
Đao Ba Trạch trốn ở 1 góc không dám lên tiếng nữa.
Kho hàng trống trãi yên lặng đáng sợ, Doãn Thịnh bỗng cười lạnh “Không đến phút cuối, còn chưa biết ai hơn ai đâu.”
*
Tiểu Liêu vừa mở cửa phòng khách liền ngửi được 1 mùi thuốc lá nồng
nặc, nhìn qua thấy Bách Sanh nằm ngửa ở sô pha, 1 cánh tay gác ở trán,
cà vạt được tháo dở trượt xuống theo dốc sô pha, áo sơ mi cũng theo đó
mở hờ ra.
Tiểu Liêu nhíu mày, không khí đêm nay sao mà kỳ quái vậy, nắm tay giữ ấm đi vào bếp, nơi đó có đặt bình canh giữ ấm mà lúc trưa Tưởng Mạch
đem đến. Nó lén đem về cho Bách Sanh uống, hắn nhất định rất nhớ cơm do
Tưởng Mạch làm. Bách Sanh hình như ngủ rất say, không phát giác ra trong phòng có tiếng động. Tiểu Liêu đi qua nhặt quần áo của hắn lên, cuối
đầu nhìn hắn. Bóng cánh tay che xuống làm nó không thể thấy rõ cảm xúc
trên mặt hắn. Chỉ cảm nhận được hơi thở đều đặn phà vào mặt nó, pha lẫn
trong đó chút hương vị của cồn.
Bách Sanh đột nhiên ôm lấy cổ nó, chỉ tốn 1 ít sức lực đã kéo nó đến
bên mình, mắt vẫn nhắm … lẫn trong hơi thở là vị cồn và mùi thuốc lá
nồng đậm. Tiểu Liêu cảm thấy khó chịu, lắc lắc người muốn tránh ra. Bách Sanh hơi nới lỏng tay ra 1 chút, hai con mắt đen sâu thẳm nhìn nó chằm
chằm, giọng nói cũng trầm thấp nặng nề “Dịch Tiểu Liêu, em năm nay mấy
tuổi rồi?”
Tiểu Liêu trợn mắt trừng hắn “Ngay cả em bao nhiêu tuổi anh cũng quên, thật cảm ơn anh vẫn còn nhớ tên em đó.”
Bách Sanh vỗ vỗ sau ót, như chợt bừng tĩnh ra điều gì “À. Đúng rồi …….. Tiểu Liêu năm nay 20 tuổi, còn mấy năm có thể chờ nhỉ?”
“Chờ cái gì?” Tiểu Liêu cảm thấy Bách Sanh hôm nay hơi là lạ.
Bách Sanh nhìn nó không nói lời nào, ánh mắt nóng rực, chăm chú nhìn
gương mặt Tiểu Liêu đang bị đốt đến ửng đỏ, Tiểu Liêu đánh mắt đi nơi
khác nói “Khoe khoan sắc đẹp.”
Bách Sanh nhếch môi cười “Tiểu Liêu, em định kiếp này không lấy chồng sao?”
Tiểu Liêu rốt cuộc đã hiểu, nó phẫn nộ nắm cánh tay Bách Sanh, dùng
ngón trỏ hung hăng chỉ chỉ hắn “Anh ….. muốn gạt em cầu hôn anh phải
không?”
“…..” Bách Sanh chỉ biết há hốc mồm, lời hắn nói là có ý đó sao?
Tiểu Liêu oan ức kéo tay áo hắn lại chùi chùi nước mũi “Bách Sanh
thật đáng ghét, người ta nhỏ như vậy, gạt đến ở chung … rồi bây giờ còn
gạt cưới. Em không muốn làm phụ nữ quá lứa đâu.”
“…..” Bách Sanh uống nhiều rượu như vậy mà bây giờ mới bắt đầu có tác dụng , đầu hắn thoáng chút đau nhức, choáng váng. Hắn đưa tay che đầu
“Tiểu Liêu, em đừng khóc lóc nữa … em làm anh nhức đầu.”
Tiểu Liêu lập tức giảm tiếng, cái miệng đang oa oa cũng ngoan ngoan
yên lặng. Nó buông cổ tay áo của Bách Sanh đã sớm bi nó vò đến nhăn nhúm ra “Em xoa cho anh.”
“Ừa.”
Tiểu Liêu lập tức bỏ dép lê ra sải bước ngồi lên người hắn, giúp hắn nhẹ nhàng ấn huyệt Thái Dương “Còn đau không?”
Mà cũng đâu phải là nó xoa bóp gì đâu, chỉ là tung ra công phu mèo
quào nắn nắn bóp bóp. Nhưng mới xoa vài cái Bách Sanh đã từ từ nhắm mắt
lại nhẹ “Ừa.” 1 tiếng để phản ứng lại câu hỏi của nó.
Tiểu Liêu hí mắt cười “Buồn ngủ?”
“Ừa.” Bách Sanh thật sự mệt mỏi. Hôm nay, sau khi rời khỏi đó, tâm
tình hắn cực xấu, uống với bọn Lâm Duệ vài ly, rồi sau đó về nhà thiêm
thiếp ngủ. Mãi đến khi Tiểu Liêu đánh thức, đầu óc hắn hiện giờ vẫn chưa tỉnh hẳn.
“Ngủ đi nha, tiểu bảo bối, thiên sứ sẽ phù hộ ……. “Tiểu Liêu ở bên
cạnh hát ru, hát một cách xuất thần, tay còn nhẹ vỗ ngực Bách Sanh.
Bách Sanh nghiêm mặt trợn mắt nhìn nó “Câm miệng, hát cái gì mà lung tung rối loạn vậy.”
“… là bài hát ru mà, thiệt thiếu văn hóa.” Tiểu Liêu nhìn Bách Sanh khinh bỉ.
Bách Sanh thong thả đóng mắt “Đổi bài khác.”
“Bài gì?”
“…. Trung Sĩ mèo đen.”
“……” Tiểu Liêu trừng mắt tỏ thái độ càng thêm khinh bỉ, đây là trình độ thưởng thức âm nhạc kiểu gì.
“Không biết?” Bách Sanh không nghe thấy tiếng của người nào đó, vẫn tự nói tự cười “Vậy thì Hài Tử Huynh Đệ.”
“……..”
“Cũng không biết, vậy thì Thư Khắc Bối Tháp.”
“…..” Giờ thì Tiểu Liêu đã biết, Bách Sanh bề ngoài thì tỏ ra mạnh
mẽ, cứng cỏi nhưng khi lòi ra tính trẻ con lại cực kỳ ngây thơ. Tiểu
Liêu “phì” cười 1 tiếng, nước bọt văng trúng mặt hắn “Anh là quỹ ngây
thơ, em không biết.”
“…..” Bách Sanh lau lau nước bọt lấm tấm trên mặt, trong lòng thầm
nói nha đầu này càng ngày càng ngang ngược khó trị, bây giờ còn dám phun nước bọt vào mặt hắn.
“Anh biết không, hát em nghe thử…” Tiểu Liêu đánh mắt khinh thường
nhìn hắn. Nó cũng không tin là Bách Sanh biết hát. Ngủ âm của hắn không
vẹn, nó cũng từng nghe rồi. Bách Sanh học cái gì cũng tốt chỉ riêng ca
hát là í ẹ. Chỉ cần có người ngoài hắn nhất định sẽ không hát.
Tiểu Liêu thấy hắn đóng mắt, le lười nhìn. Biết hắn không hát nên
định đứng dậy đi lấy nước uống. Ai ngờ chân chưa chạp đất, liền rùng
mình 1 cái ngã xuống lại, Bách Sanh cư nhiên lại hát lớn “Sét đánh phải
trời mưa, ố ye … trời mưa có gió lớn ố ye …”
“Phụt…” Tiểu Liêu cười lớn không thèm để ý nết na gì nữa. Bách Sanh
bây giờ là …. đang tra tấn phạm nhân sao. Không ngờ được là Bách Sanh
sau khi uống rượu lại mất mặt như thế. Nó kích động lấy điện thoại ra
quay lại cảnh hắn đang hào hứng ca hát. Tiểu Liêu nhìn hắn, trong đầu nó giờ hiện ra 1 ý định phục thù, vội cẩn thận đặt điện thoại sau lưng.
Bách Sanh bỗng nhiên từ sô pha đứng dậy, nhìn Tiểu Liêu với anh mắt
nóng bỏng “Tiểu Liêu, giờ anh mới phát hiện, lúc còn nhỏ xem Hài Tử
Huynh Đệ … thật ra nó có thêm đồ rồi đó.”
“……”
Thấy Tiểu Liêu giương miệng kinh ngạc nhìn, Bách Sanh nói tiếp “Bằng
không em nói coi, sao mấy anh chế tác để bọn họ mặc quần, không phải sợ
chúng ta nhận không ra bọn họ sao?”
Tiểu Liêu bỗng cảm thấy Bách Sanh …. thật đáng yêu, nó cười tủm tỉm, thuận theo hắn nói “Bách Sanh … hát Hồ Lô Biến đi.”
“……..”
Tiểu Liêu nhìn hắn nghi hoặc, Bách Sanh hếch môi, cái trán cũng nhăn
lại tạo ra bộ dạng giống như đang thật khó xử, Tiểu Liêu dụ hắn “Hát đi, có kẹo ăn nha.”
“…..” Bách Sanh vẫn bảo trì cái biểu tình như lúc nãy, không nói lời
nào mắt vẫn nháy nháy nhìn cái miệng phấn nhỏ nhỏ của nó đang ô ô khép
mở. Tiểu Liêu nhíu mày, có dự cảm sắp có chuyện không tốt, chưa kịp chạy trốn đã bị người ta đè gục trên mặt thảm.
Tiểu Liêu khóc không ra nước mắt, nào có chuyện như vậy. Mới nãy còn
vẻ mặt ngây thơ hát nhạc thiếu nhi, phút chốc sao lại hóa thành lang sói rồi, Tiểu Liêu đánh đấm hắn “Dịch Bách Sanh, tên sắc lang này, dám giả
say.”
*
Hôm sau, Bách Sanh bị Tiểu Liêu 1 cước đá xuống giường đến tỉnh. Hắn
tức giận trừng mắt nhìn người trên giường “Dịch Tiểu Liêu, em làm cái
gì?”
Giả điên hả? Tiểu Liêu mặt đỏ đến tai, nói quanh co “Anh, tên đại sắc lang … sáng sớm mà muốn hóa sói rồi.” Tối qua còn chưa đủ sao, mới sáng sớm còn lấy cái đó cọ cọ người ta.
Trán Bách Sanh nổi mấy vạch đen “Tiểu Liêu, nghe anh giải thích.”
“Không.” Tiểu Liêu rất có khí phách chống nạnh hớt cằm nhìn hắn.
Bách Sanh cười lạnh, miết hàm răng tạo ra âm thanh xót xót “Có muốn nhìn xem sáng sớm, người hóa sói đáng sợ thế nào không?”
Tiểu Liêu run run, đầu óc thoáng nhanh chóng dạo qua 1 vòng rồi cười gian nói “Bách Sanh muốn hát Hài Tử Huynh Đệ sao?”
Bách Sanh sửng người “Có ý gì?”
Tiểu Liêu cười xấu xa đi qua bên kia lấy di động ra, nhấn vào chỗ
phát ghi âm, nghe trong đó phát ra 1 hồi những ma âm đáng sợ. Thái dương Bách Sanh nổi gân xanh, ức chế chịu không nổi giựt giựt. Ráng nhếch
khóe miệng cười cứng ngắt “Dịch Tiểu Liêu, em đi đâu làm cái này, kỹ
thuật được nha, có thể dùng làm giả chứng cứ.”
Tiểu Liêu nheo mắt lại cười “Thì ra có những người uống say thích hát nhạc thiếu nhi.”
“Ngoan, đưa điện thoại cho anh.” Bách Sanh mỉm cười đưa tay ra.
Tiểu Liêu bắt lấy tay hắn đang hướng trước ngực mình, lắc đầu “Anh lấy làm chi, muốn làm gì?”
Bách Sanh cố nén tức giận, nở 1 nụ cười hiền hòa.
Tiểu Liêu bĩu môi nhìn bộ dạng ngoài cười nhưng lòng không cười của
hắn “Cười thêm lần nữa, phải thật đẹp trai, không nghe lời sẽ post lên
Weibo.”
“…….”
“Bách Sanh ngoan, hát Cô Chiến Sĩ Xinh Đẹp đi.” Tiểu Liêu đứng trên
giường phe phẩy giơ điện thoại lên cao. Bách Sanh lần nữa hướng lên chụp lấy.
“…….”
“Hoa Tiên Tử.”
“…….”
Bách Sanh nhận thấy có người nào đó bắt đầu vì được cưng chiều mà
sinh ra kiêu căng, có phải hắn nên chấn chỉnh để lấy lại uy phong đàn
ông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT