Gần đây ở trong công ty Thẩm Thác Vũ càng ngày càng dễ dàng nổi giận, người bình thường cũng không dám tới gần anh, nhưng có ba người ngoại lệ, Trịnh Linh, Quý Ngàn Hình, An Kiều, đặc biệt là An Kiều, quả thật là sợ người còn chưa đủ loạn, gần đây chuyên lại gần anh.
Nhất định là Trịnh Linh trở về nói lung tung, nếu không An Kiều đã không ngày ngày chạy tới, nghe nói là chờ Trịnh Linh tan việc, thể hiện tình cảm vợ chồng, trên thực tế là càng không ngừng đến trước mặt Thẩm Thác Vũ diễn cảnh ân ái và cười nhạo anh.
Hôm nay là thứ sáu, cô còn tới sớm hơn, ba giờ chiều đã chạy đến công ty bọn họ đợi.
Thẩm Thác Vũ ghét nhìn tới An Kiều nhàn nhã đợi tại phòng làm việc của anh, vừa dùng laptop xem phim vừa cười, miệng nói lời độc ác: "Công ty của các người rốt cuộc bị đóng cửa sao? Rãnh rỗi như vậy."
Người duy nhất Thẩm Thác Vũ không cần che giấu bản chất, chính là An Kiều rồi.
An Kiều diễn tả bằng chữ V, "Quảng cáo quý này hoàn thành vượt mức, gần đây tôi muốn nghỉ đều được, không cần anh lo lắng."
"Vậy trở về phòng làm việc của lão Trịnh nhà cô mà nghỉ, chạy tới tôi chỗ này làm gì?"
"Anh ấy bận."
"Tôi cũng rất bận!"
"Anh gần đây rõ ràng âm dương mất cân đối, tính khí nóng nảy, Thẩm Thác Vũ." An Kiều chậc chậc thành tiếng, không chút nào che giấu tính toán đến xem trò vui. .
Thẩm Thác Vũ đào hoa tràn ra sát khí: "Vậy cô còn đến gần tôi, nhanh đi về tìm Trịnh Linh âm dương điều hòa nhà cô đi." bạn đang đọc truyện tại dienđanlequydon.com
An Kiều che mặt làm ra vẻ thẹn thùng, "Nha, anh thế nhưng đề nghị tôi ở tại cửa công ty của anh. Dẫn dụ anh ấy ân ái trong phòng làm việc?"
Rất tốt, so về da mặt dày thì không ai sánh bằng An Kiêu .
Trong lòng Thẩm Thác Vũ biết rõ, cô là tới trả thù ba năm trước đây, anh lừa gạt Trịnh Linh lên giường cùng cô, sau đó sẽ mượn cớ dựa vào chuyện Trịnh Linh đau nhức nằm bẹp dí năm xưa, đồ không có lương tâm, cũng không nhìn xem lúc ấy anh là vì người nào!
Một câu ân ái trong phòng làm việc, để cho anh nhớ lại. . . . . . Trong lòng khó có thể tự khống chế mà co rút đau đớn, ánh mắt ảm xuống.
Không nghe thấy phản bác, nhìn lại sắc mặt của anh một chút, An Kiều như sáng tỏ.
"Thẩm Thác Vũ a Thẩm Thác Vũ, ngươi còn không thừa nhận mình đang gặp hạn sao?"
"Nói mò gì đó?"
"Soi gương đi, vẻ mặt anh thất tình, làm người không rõ mọi chuyện, tuyệt đối sẽ cho là anh bị vứt bỏ rồi."
"An Kiều. . . . . ." Giọng nói Thẩm Thác Vũ đột nhiên trầm thấp, lại nghiêm túc: "Cô biết tôi không tin loại tình yêu đồ chơi này ."
An Kiều đưa ngón trỏ ra thoải mái mà lắc lắc ở trước mặt anh: "Anh không tin tưởng, không có nghĩa là nó không tồn tại, khi nó tìm tới anh, anh càng không tin, về sau hối tiếc sẽ càng nhiều." Ôm lấy laptop của mình, cô quyết định nói đến thế thôi, "Tôi xuống lầu tìm Trịnh Linh nhà tôi thôi, anh thông minh cả đời, đừng để đến bây giờ trở thành kẻ ngu." Dứt lời, An Kiều xoay người rời đi.
Thẩm Thác Vũ im lặng trầm mặc, tình yêu là cái gì? Có thể ăn sao? Có thể kéo dài cả đời sao?
Thẩm Thác Vũ không phải là không có động lòng, ngược lại, là bởi vì đã từng có thể làm cho anh yêu thích, thậm chí sinh ra tình cảm với vài người, cho nên anh mới không tin tình yêu. Phút chốc động tình kia qua đi, thật sự có thể làm cho lòng của anh kích động thời gian ngắn, nhưng đúng là không có lần kích động nào có thể kéo dài lâu.
Đối An Kiều yêu thích là như thế này, đối với Trần Phỉ kinh ngạc đúng là như vậy, còn có mấy người phụ nữ đã từng theo đuổi thật lâu trước đây, rồi cũng giống nhau rất nhanh đã trở nên lạnh nhạt, cuối cùng, họ đều trở thành người đi đường có cũng được mà không có cũng không.
Anh không phải một người lạnh nhạt, nhưng mà không thể chung tình.
Không có tính toán làm khó mình, một khi hứng thú lui bước, anh cũng có thể tìm được một vài trường hợp không ngờ, làm phụ nữ tự động rút lui khỏi, như vậy có thể giữ thể diện cho đối phương, lại duy trì hình tượng của anh từ trước đến giờ, vẹn toàn đôi bên.
Lăng Tư Miểu là một ngoài ý muốn, cô không giống những người phụ nữ cá tính kiên cường anh yêu thích từ trước đến giờ.
Lúc mới bắt đầu xem thường cô, chẳng qua là cảm thấy món ngon mùi vị rất tốt, ăn chán sẽ buông tay, mặc dù không nghĩ tới không phải bắt đầu kinh ngạc, nhưng càng thâm nhập lại làm cho người ta đắm chìm, đến cuối cùng muốn ngừng mà không được.
Anh càng ngày càng ăn không đủ, mà cô bắt tay chuẩn bị tương lai hai người, điều này làm cho anh sinh ra một loại cảm giác sợ chưa bao giờ có, quyết định muốn dứt là dứt, trước dùng An Kiều, tìm thêm Trần Phỉ, nói lời độc ác với cô, lại phản ngược chính mình.
Khi ở chung với anh, cô ôn hòa giàu tình cảm như vậy. Cho tới khi cô lộ vẻ mặt khinh thường đối với anh thì anh mất đi lý trí, không phải lần đầu tiên dụng kế khiến phụ nữ rời đi, cũng là lần đầu mất khống chế, mỗi ngày trôi qua càng thêm không có cách nào không đi nghe ngóng tin tức của cô.
Cô xem mắt! Đáng chết cô lại đang xem mắt!
Một đống tấm hình trước mặt, đều là anh thuê người chụp trở về, bên trong có ít nhất năm người đàn ông khác nhau, vẻ mặt tươi cười cùng cô uống trà, ăn cơm, anh nhìn từng tờ một phía trước, lửa giận ngưng tụ bắt bẻ, người đàn ông này làm sao có thể hơn anh, cô cần cười rực rỡ đến như vậy sao?
Thật ra thì có nụ cười trong tấm hình, rất cô đơn, nhưng bây giờ đang ở trong mắt Thẩm Thác Vũ, thấy nam nữ hai bên đều cười, chính là khó chịu.
Có lẽ, An Kiều nói đúng, lần này không nói đến có thừa nhận hay không có tin hay không, lần này, anh gặp hạn.
"Thẩm tiên sinh, tôi không nợ quý công ty bất kỳ vật gì." Cảnh giác nhìn Thẩm Thác Vũ, hai chân kích động Lăng Tư Miểu đè nén suy nghĩ muốn đá anh, dám nói mình thiếu đồ anh, cô nghĩ anh mới thiếu, 99% là đáng đánh đòn!
Túi của cô còn đặt ở bên ngoài, điện thoại di động, ví tiền đều không ở bên người, tính toán đi rửa cái tay mà thôi, nửa đường bị anh kéo đi, mang tới gian phòng ở trong một tiệm cơm nào đấy, có chút đắc ý kêu trời không nghe, kêu đất không được.
Chặn ở cửa phòng Thẩm Thác Vũ, vẻ mặt bí hiểm, từ trên cao nhìn cô chằm chằm, cảm giác hoàn toàn bị áp bức, "Em thiếu công ty một tháng giao nhận" Anh rất buồn bực, nếu như không phải là nói cô thiếu đồ của công ty, cô tuyệt đối sẽ không cùng anh tới đây.
Từ trước đến giờ anh là một người ích kỷ, khó chịu cô đi xem mắt, càng sợ cô từ thật sự tìm được đối tượng vừa mắt, hai người vội gói quần áo lập tức kết hôn.
Anh kích động liền lôi kéo Trịnh Linh, hai vợ chồng An Kiều, cả đêm ngồi bốn giờ xe chạy tới cái thành phố này, dọc theo đường đi không chỉ có bọn họ nhìn anh với ánh mắt không bình thường, ngay cả chính anh cũng cảm thấy nổi điên.
"Anh nói bậy, tôi đã bồi thường công ty một tháng tiền lương." Lăng Tư Miểu thiếu chút nữa cho là mình nghe lầm, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi khinh bỉ nhìn anh: "Thẩm Thác Vũ, anh đừng cho là tôi thật sự là đứa ngốc, ngày đó anh là cố ý để cho tôi bắt gặp anh và Trần tiểu thư ở cùng nhau, mục đích của anh là để cho tôi rời đi, tôi đã làm thỏa mãn ý muốn của anh, anh còn có cái gì không vừa lòng?"
Ngày đó sau khi trở về cô đã nghĩ thông suốt, trước khi đến nhà anh cô đã điện thoại cho anh, anh tại sao có thể không hề chuẩn bị để cô bắt quả tang ở chung với Trần Phỉ, rõ ràng chính là ngán, muốn ép cô tự động rời đi.
Biết rõ ràng người chịu thiệt là cô, anh không đi ôm vị hôn thê của anh, còn tới trêu chọc cô làm gì?
"Ahh, em biết." Tim của anh không giải thích được ngay tức khắc buông lỏng, cô luôn có thể mang cho anh ngạc nhiên, rõ ràng là một người đơn giản như vậy, cuối cùng để cho anh không tự chủ được đắm chìm, "Vậy em tại sao không vạch trần?"
"Tôi là sau này nghĩ tới." Lúc ấy đau lòng mắt hoa rồi, làm sao còn có thể cẩn thận suy nghĩ, anh nghĩ cô cũng vô tình như anh sao?
"Thật thẳng thắn. . . . . ." Nhỏ giọng nói thầm, anh có chút buồn cười, gần đây tâm tình buồn bực khó chịu, giống như kỳ tích hoàn toàn bình phục, "Sau đó em đã chạy trốn?"
"Tôi đây là về nhà!" Người nào chạy trốn, không chơi nổi tình cảm, không muốn chơi cùng anh cũng không thể sao?
Người này thật là xấu xa, trước kia tại sao cô có thể đồng cảm với anh, thất tình lần nữa hoàn toàn là anh tự tìm!
Anh đi đến gần chiếc giường gần đường đi ngồi xuống, chân dài còn duỗi giữa đường, giống như là phòng ngừa cô sẽ tông cửa xông ra, mở cúc cổ áo sơ mi, lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, "Vậy em không nghĩ tới giành lại? Anh không đáng giá để em đi giành lại sao?"
Lăng Tư Miểu hết ý kiến, nếu như ánh mắt có thể giết người, anh đoán chừng bị cô chém chết rồi.
Lúc này tâm tình Thẩm Thác Vũ thật tốt, dường như vui vẻ chỉ có cô mới có thể cho anh, lúc đầu là bởi vì nhất thời xúc động mà đến, không muốn quá nhiều, nhưng bây giờ rõ ràng đã hoàn thành, anh muốn cô, tuyệt đối phải kéo cô về bên cạnh, đầu óc cấp tốc suy nghĩ, cân nhắc rất nhiều lý do, lúc sắp sửa xuất khẩu lại cảm thấy không có nắm chắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT