Giọng bà cũng như con người bà vậy, cứng cõi thâm trầm.
Diệp Hoài Sơn quỳ dưới đất, lưng thẳng, đầu hơi cúi.
“Cẩn Hòa biết tội.”
“Cháu phạm tội gì.”
Diệp Hoài Sơn: “Chưa báo đã tự ý rời vị trí, mất tích nhiều ngày.”
Bà cụ: “Diệp gia tướng môn, quân pháp như sơn, cháu nhận trọng trách bảo
vệ biên giới, lại không tuân thủ mệnh lệnh thì ai sẽ phục.”
Đầu Diệp Hoài Sơn cúi xuống thấp hơn.
“Cẩn Hòa biết tội, xin lão thái quân trách phạt.”
Bà cụ rũ mắt nhìn Diệp Hoài Sơn, vừa định lên tiếng, thiếu nữ bên cạnh khẽ kéo tay áo bà, không giấu nổi vẻ mặt lo âu.
“Lão thái quân, chúng ta vẫn chưa rõ biểu ca rời đi vì nguyên nhân gì. Tinh
Ca cho rằng biểu ca không tự tiện rời cương vị, huynh ấy vội vã như thế
hẳn có việc cần kíp, chúng ta nên nghe huynh ấy giải thích trước ạ.”
Giọng nữ tử cũng tựa dáng người, uyển chuyển dịu dàng.
Người ngồi phía dưới nghe nàng ta nói thế, cũng đồng ý: “Đúng đấy lão thái
quân, Diệp tướng quân luôn nghiêm túc phục lệnh, tận trung cương vị, lần này bỏ đi hẳn có lý do, nghe người giải thích đã.”
Mọi người ào ào hùa theo.
Bà cụ đăm chiêu một chốc, nói: “Được thôi, nếu tất cả đã bằng lòng cho cháu cơ hội, cháu cứ trình bày lý do đi.”
Hờ.
Phong Thiên Nhai núp trên nóc nhà xem đến là thú vị. Hay cho một bà lão, rõ thương cháu mà lại mượn cớ người khác.
Diệp Hoài Sơn quỳ giữa sảnh nghe bà bảo thế, ngẩng đầu lên.
“Cháu rời đi là vì tế ti phiên cương.”
Một lời của y khiến cả sảnh đường ồn ào nghị luận.
“Tế ti? Chẳng phải Đại tế ti phiên cương vừa trọng thương cách đây không lâu sao.”
“Đúng thế, tuy chúng ta tổn thất nghiêm trọng, nhưng ả đã trúng Khai Dương
đại pháp, chắc chắn sẽ chết. Diệt được tế ti, phiên cương như mất một
cánh tay, khó khăn chúng ta phải đối mặt cũng đã bớt đi không ít.”
Diệp Hoài Sơn: “Khai Dương đại pháp chưa hẳn đã không có thuốc gì chữa được.”
Người ngồi bên trái Diệp Hoài Sơn gật đầu, chậm rãi nói: “Đúng vậy, có ý kiến cho rằng cỏ hàn sương chí âm có thể chữa lành vết thương gây ra bởi
Khai Dương đại pháp. Nhưng người trúng phải chiêu này chắc chắn sẽ chết
nội trong ba ngày, còn nơi cỏ hàn sương mọc, đừng bảo là phiên cương,
ngay cả trung nguyên cũng ít có ai hay, thứ này có tồn tại không còn
chưa rõ, muốn hái nó chữa thương, e rằng chẳng dễ tý nào.”
Một người khác góp lời: “Đúng thế, đã gần nửa tháng kể từ ngày tế ti phiên cương trúng chiêu, nghĩ lại thì hẳn ả đã chết rồi.”
Diệp Hoài Sơn: “Mới đầu ta cũng nghĩ thế, nhưng không lâu trước đây, ta nhận được tình báo rằng tế ti chưa chết, mà Độc thủ tọa phiên cương cũng đã
tìm ra nơi cỏ hàn sương mọc.”
“Cái gì cơ!?”
Một lời vừa dứt của Diệp Hoài Sơn khiến bốn bề rộ lên.
“Chưa chết, sao có thể như thế?”
Bấy giờ, bà cụ im lặng đã lâu mới buông lời.
“Cẩn Hòa, việc này không phải chuyện đùa, cháu có chắc không.”
Bà cụ: “Cháu từ đâu biết được tin này, người nào báo tin.”
Diệp Hoài Sơn ngập ngừng, nói: “Xin lão thái quân thứ tội, người báo tin cho cháu là thân tín, vì an toàn của người ấy, cháu không thể tiết lộ danh
tính được.”
Bà cụ: “Cài mật thám vào từ lúc nào.”
Diệp Hoài Sơn vẫn bình tĩnh đáp: “Thứ lỗi Cẩn Hòa không thể nhiều lời.”
Y không muốn nói, bà cụ cũng không trách, trái lại gật đầu cho phép.
“Giỏi, có thể sắp xếp người từ trước, cháu đã lo nghĩ chu đáo. Nhìn xa trông rộng, mới giành được tiên cơ.”
Diệp Hoài Sơn: “Là sức của mọi người, Cẩn Hòa không dám xưng công.”
Bà cụ: “Cháu đã nhận được tin, vậy lần này hẳn là đi ngăn việc đó?”
Diệp Hoài Sơn gật đầu, “Vâng, vì việc quá gấp nên Cẩn Hòa chưa kịp thông báo đã lên đường ngay.”
Bà cụ: “Cháu bình an trở về, chứng tỏ mọi việc đã giải quyết xong rồi.”
Diệp Hoài Sơn: “Ông trời có mắt, đã để Cẩn Hòa kịp hủy cỏ hàn sương, chặt đứt đường sống của tế ti phiên cương.”
Một câu này khiến mọi người trong sảnh an tâm trở lại.
“Không hổ là Diệp tướng quân, quyết đoán quả cảm, cờ hơn một nước!”
“Lần này đã chặt đứt hoàn toàn đường sống của tế ti rồi!”
Bầu không khí trong sảnh nhẹ nhõm hơn, nữ tử nọ thấy thế, tiện thể xán lại
bên người bà cụ, khẽ nói: “Lão thái quân, việc lần này biểu ca làm tốt
quá, diệt trừ tế ti là đại công, lão thái quân chẳng những không phạt mà còn phải thưởng cho huynh ấy đấy.”
Vẻ nghiêm trang trên mặt bà bấy giờ cũng đã lơi lỏng vài phần, chậm rãi hỏi: “Ý của mọi người thế nào.”
Người phía dưới nào dám trái lời, nhao nhao xin lão thái quân thưởng cho Diệp Hoài Sơn.
Bà cụ nghe đoạn gật đầu.
“Mọi người đã nói thế, vậy —–“
“Lão thái quân.” Chính lúc bà cụ nói được một nửa, Diệp Hoài Sơn chợt ngẩng
đầu lên, nhìn thẳng vào mắt bà: “Diệp gia là tướng gia, gia quy nghiêm
ngặt, thưởng phạt phân minh, Hoài Sơn là trưởng tử, nếu không lấy mình
làm gương, sao thu được lòng người.” Y dập đầu nói, “Kính bẩm lão thái
quân, Diệp Hoài Sơn thỉnh tội.”
“Biểu ca!” Diệp Tinh Ca nghe y bảo thế, sốt ruột nhíu mày, đoạn xoay sang nói với bà cụ, “Lão thái quân, biểu ca mệt đến hồ đồ rồi, người…”
“Tinh Ca.” Diệp Hoài Sơn ngẩng đầu liếc thiếu nữ một cái, nữ tử cắn môi, cuối cùng ngậm miệng.
Bà cụ nhìn Diệp Hoài Sơn quỳ giữa sảnh, một thiếu niên tận tụy mà quật
cường. Nhìn một chốc, chẳng biết bà nghĩ đến điều gì, thì thầm: “Quả là
giống phụ thân cháu…”
Lúc ngước mắt lên, ánh mắt đã sắc bén trở lại.
“Người đâu, hầu bằng gia pháp, đánh năm mươi trượng.”
“Dạ.”
Bà vừa dứt lời, gia đinh đi vào sảnh trong, thoáng chốc đã vác hình cụ ra.
Gia quy của nhà họ Diệp rất thú vị, đánh trượng không phải chỉ đánh mỗi
phần mông, mà là tứ chi cùng chịu đòn. Gia đinh đem một chiếc ghế đan
chéo to đến, khiến người phải giang hai tay ra.
Diệp Hoài Sơn nằm úp sấp xuống ghế.
“Đánh.”
Một lệnh của bà, gia đinh giơ trượng lên, đánh không chút nể tình.
Diệp Tinh Ca xoay người nhắm mắt.
Trong sảnh chẳng ai nói chuyện, chỉ có tiếng vang nặng nề của trượng gỗ đánh vào da thịt, tiếng nối tiếng.
Diệp Hoài Sơn không rên một tiếng nào, nhắm mắt cứ như đang ngủ, chỉ duy
nhất lớp mồ hôi mỏng rịn ra trên mặt chứng tỏ rằng y cũng chẳng dễ chịu
gì.
Sau khi đánh xong phần lưng, gia đinh ngừng lại chờ Diệp Hoài Sơn trở mình.
Võ tướng Diệp gia, cũng là thế gia võ học nổi danh thiên triều, dường như
tất cả mọi người trong cái phủ tướng quân này đều biết võ, đương nhiên
bao gồm cả gia đinh hành hình. Tuy có nội lực hộ thân nhưng trượng cũng
chẳng tầm thường, hai mươi mấy trượng giáng xuống, ngay cả Diệp Hoài Sơn cũng đã sắp chịu hết nổi, nhưng y vẫn không rên một tiếng.
Diệp Hoài Sơn hít sâu một hơi, chống tay ngồi dậy, chậm chạp trở mình.
Y ngửa đầu nằm xuống.
Ngay trên đỉnh đầu, vừa khéo là đôi mắt tròn xoe chăm chú của Phong Thiên Nhai.
Diệp Hoài Sơn: “!?”
Thoáng chốc, vị tướng quân trẻ tuổi này như chân trần giẫm phải kim, soạt một
tiếng trở người lại. Rốt cuộc lại quên mình đang bị thương, không đủ
sức, ụp mặt xuống nền gạch xanh.
Mọi người : “…”
Bà cụ: “Cẩn Hòa?”
Diệp Hoài Sơn mặt đỏ như tôm luộc, xấu hổ ho hai tiếng.
“Không… Không sao ạ.”
Y vịn ghế, lại nằm trở về.
Lần này, y chả biết phải đưa mắt nhìn cái gì.
Liếc trái ngó phải trọn một vòng, cuối cùng Diệp Hoài Sơn vẫn bất giác nhìn thẳng lên trên.
Phong Thiên Nhai đang nhìn y.
Diệp Hoài Sơn không hiểu, Phong Thiên Nhai bế khí rất tốt, lỗ hổng trên mái
nhà cũng không to, lẽ ra rất khó phát hiện mới đúng. Nhưng y vừa trở
mình, liếc một cái đã thấy.
Phong Thiên Nhai chỉ lộ mỗi đôi mắt.
Bên trên rất tối, chẳng nhìn rõ được gì, nhưng Diệp Hoài Sơn cảm nhận được rằng nàng đang cười.
Họ nhìn nhau, trong khoảnh khắc đó, Diệp Hoài Sơn thậm chí chẳng cảm nhận được cây trượng to tướng đang giáng xuống ngực mình.
Chịu phạt xong, lão thái quân cho mọi người giải tán.
Diệp Hoài Sơn không cần người khác dìu, một mình ra khỏi chính đường.
Y về phòng, lập tức có người đưa thuốc mỡ đến.
“Đại thiếu gia, đây là biểu tiểu thư sai nô tài đem đến.”
Diệp Hoài Sơn: “Đặt xuống bàn đi.”
“Dạ.”
Sau khi tiểu tư lui ra, Diệp Hoài Sơn nằm xuống giường, không thoa thuốc
cũng chẳng rửa mặt. Y lặng lẽ nằm đấy, cứ như đang đợi gì đó.
Hồi lâu sau, trong phòng ngoài vườn vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Diệp Hoài Sơn ngồi dậy với vẻ thất vọng.
“Ôi chao, sao phải làm thế.”
Trong góc nhà vọng lại một câu nhè nhẹ, Diệp Hoài Sơn đứng thẳng người.
“Phong cô nương…”
Phong Thiên Nhai đi vào.
“Tôi tớ nhà các người đánh chủ đúng là không nể mặt.”
Diệp Hoài Sơn: “Gia pháp nghiêm ngặt, bọn họ không dám lưu tình.”
“Khà.” Phong Thiên Nhai cười nhìn y, “Cả phòng đều chừa thang cho anh, sao anh không thèm leo xuống.”
Diệp Hoài Sơn nghiêm mặt đáp: “Tự ý rời bỏ cương vị phải chịu phạt, quy định bắt buộc phải tuân thủ. Nếu hôm nay ta tránh được, vậy ngày khác có
người phạm đúng tội này, thì khó mà xuống tay hành hình.”
Phong Thiên Nhai: “Được rồi, anh thoa thuốc đi, ta đi đây.”
Phong Thiên Nhai xoay người rời đi, Diệp Hoài Sơn bước lên gọi giật nàng lại.
“Phong cô nương, mấy ngày nay tiền tuyến không bận lắm, ngày mai Diệp mỗ đưa cô đi dạo kinh thành, được không.”
Phong Thiên Nhai ngoái đầu nhìn y, “Anh đang bị thương đó.”
Diệp Hoài Sơn xua tay lắc đầu.
“Vài vết thương nhỏ này chẳng là gì, ngủ một giấc lành ngay. Ngày mai vừa
khéo là lễ Khánh Bình, ban đêm khắp kinh thành sẽ mở hội mừng lễ, rất
náo nhiệt.”
“Lễ hội?”
Phong Thiên Nhai vừa nghe đến hội chợ đã tinh tướng hẳn, nàng nghểnh cổ hỏi: “Là hội chợ, nơi bán tất cả mọi thứ đó hả?”
Diệp Hoài Sơn thấy nàng thích, vội vã rèn sắt khi còn nóng.
“Đúng, hội chợ ở kinh thành vui hơn những nơi khác nhiều, ăn mặc tiêu dùng cần gì có đó.”
“Hay quá hay quá.” Phong Thiên Nhai vỗ tay, “Vậy cứ thế đi, mai sáng chúng ta đi tìm yến khờ, tối cùng trẩy hội.”
Diệp Hoài Sơn: “…”
Y đã bảo sẽ đưa Phong Thiên Nhai và Yến Cô Minh đi dạo kinh thành, nhưng ngày mai…
“Phong cô nương… Yến huynh có vẻ không phải là người thích chốn ồn ào, hay
ngày mai chúng ta đi riêng, rồi chọn một ngày khác ta lại mời Yến huynh
sau, thế nào…”
Diệp Hoài Sơn nói mà suýt cắn lưỡi, y cũng chả biết vì sao thốt ra lời này lại tốn sức như vậy, cứ như đang làm gì đó xấu xa.
Phong Thiên Nhai đăm chiêu, “Yến khờ có vẻ không phải là người thích chốn ồn ào.”
Diệp Hoài Sơn mặt dày nói: “Đã thế, vậy…”
Phong Thiên Nhai sảng khoái đáp: “Được, vậy mai hai chúng ta đi, tối mai gặp nhau ở gốc cây to trước phủ tướng quân.”
Diệp Hoài Sơn: “Tối mai? Sáng mai Phong cô nương bận à?”
Phong Thiên Nhai cười cười, “Chắc vậy, ta đi đây, anh dưỡng thương cho tốt đi.”
Diệp Hoài Sơn cũng không hỏi nhiều, thi lễ đáp: “Phong cô nương cũng nghỉ sớm nhé.”