Kì An Chi cuối cùng cũng nhận được điện thoại của Đường Mộ Thần.

“Hôm nay anh có rảnh không? Tối nay gặp nhau chút nhé!”

Đương nhiên là có! Kì An Chi quả thực là thụ sủng nhược kinh, “Ở đâu? Mẹ em sao rồi?”

“Ngô… gặp rồi nói sau! Em đặt chỗ xong sẽ gọi cho anh.”

“Được!” Ngắt điện thoại, Kì An Chi không kiềm chế được kích động trong lòng.

Tình nhân gặp nhau vào buổi tối, sau đó sẽ phát sinh chuyện gì được nhiên không cần nói cũng biết. Đúng là một bất ngờ đáng ngạc nhiên, nhưng bất ngờ nhất chính là, sao Đường Mộ Thần lại hẹn hắn vào giai đoạn khó khăn này?

Hay Đường Mộ Thần đã quyết định làm chuyện gì đó sao? Hoặc là chỉ đơn thuần muốn tìm hắn để tâm sự giải tỏa áp lực?

Kì An Chi đứng bên cửa sổ trong gian phòng trên cùng của tòa cao ốc, nhìn xe cộ như nước xẹt qua bên dưới, tất cả đều lao đi vùn vụt không để lại chút vết tích nào phía sau. Hai hàng mi anh tuấn chau lại cùng một chỗ, mỗi một nếp nhăn trên trán đều thể hiện rõ tâm tình của hắn.

Quả táo à, anh không phải là thần thánh, anh không thể giải quyết được khó khăn của em. Nhưng nếu có bất luận trắc trở gì, anh đều sẽ cùng em gánh vác. Xin em, đừng bao giờ bỏ cuộc!

Ngắt điện thoại, Đường Mộ Thần thần thẫn thờ ngồi trên sô pha, trong lòng là một mảnh trống trải. Tâm trạng ban đầu giống như đang ở trên mây, rồi sau đó bị xô ngã lao thẳng xuống đất.

Trầm tư một chốc, cầm lấy điện thoại nhắn tin cho Kì An Chi.

Nhà hàng kiêm khách sạn mà y chọn đã khá cũ, xưa kia cũng từng rất có tiếng tăm, chỉ là ở tại thành phố liên tục phát triển này, dần dần bị mai một.

Đặt bữa tối ở chỗ này chỉ vì Kì An Chi đã từng nói, thức ăn ở đây rất ngon, khi còn bé bữa ăn thịnh soạn và ngon nhất đầu tiên trong đời hắn chính là ở đây.

Coi như là có ý nghĩa kỉ niệm đi!

Ngày mai đã kết hôn rồi, Chu Ân đương nhiên không thể ở nhà Đường Mộ Thần mà quay về nhà mẹ đẻ.

Cha ở bệnh viện chăm sóc mẹ, căn nhà lớn chỉ còn lại có hai ông cháu, có vẻ đặc biệt quạnh quẽ.

Bất quá rất nhanh, sẽ náo nhiệt lên thôi?

Đường Mộ Thần tưởng tượng đến cảnh mấy đứa trẻ chơi trò chơi trốn tìm trong phòng, nhưng rồi thoáng một cái, hình ảnh đó lại là y và Kì An Chi khi còn bé cùng nhau chơi đùa.

Y cùng Kì An Chi ở trong gian phòng này mà đánh nhau chỉ vì giành nhau viên ô mai cuối cùng;

Y cùng Kì An Chi đứng trên hành lang ra sức huấn luyện hai chú chó lông vàng giống hệt nhau so tài đứng thẳng trên hai chân sau;

Y cùng Kì An Chi trèo lên thanh vịn cầu thang tuột xuống, kết quả là ngã đến mặt mũi bầm dập;

Y cùng Kì An Chi ở sau vườn thi điều khiển máy bay mô hình, mục đích ban đầu là vì dễ dàng kiểm soát được đứa em trai Tiểu Vận Phúc của hắn vừa mới học đi hay chạy loạn…

Y cùng Kì An Chi của y, không thể sống cùng nhau!

Bỗng nhiên một trận chua xót cuộn trào mãnh liệt, khiến cho hai mắt Đường Mộ Thần cay xè.

Không sao cả!

Y liều mạng lặp đi lặp lại không sao cả, nhưng nước mắt như vỡ đê không tiếng động mà ào ạt tuôn ra, đến khi miệng y cũng cảm nhận được vị mặn chát, từng hơi thở giống như là bào mòn sinh mệnh của y.

“Thần Thần, con đến xem thử như thế này đã chuẩn bị tốt chưa?!” Đường Tùng Niên đứng dưới lầu gọi vọng lên.

Không được! Đường Mộ Thần thu lại tâm tình, bước nhanh xuống lầu.

Những thứ khác thì vẫn ổn, chỉ có rắc rối ở phần lễ phục, vì thời gian quá gấp nên những bộ đã đặt đều không lấy kịp, chỉ có thể chọn một bộ.

Lễ phục được đưa đến chính là bộ màu đen trước kia đã chọn, nhưng Đường Mộ Thần suy nghĩ một chút, điện thoại qua chỗ nhà cung cấp, “Tôi muốn bộ đồ ám hồng sắc.”

Nếu như không thể nắm tay người mình yêu đi vào giáo đường thì ít nhất y cũng muốn mình có cơ hội được mặc bộ đồ mà mình thích nhất. Cho dù biết rõ đám cưới này và lễ phục không hợp nhau, y cũng muốn dùng cách này để nhắc nhở bản thân mình. Mày đã từng cô phụ một người, một người luôn gọi mày là quả táo của hắn.

Mà sau hôn lễ, trên đời này sẽ chẳng còn quả táo của Kì An Chi nữa, chỉ có ── Đường Mộ Thần.

Khách sạnThúy Hoa.

Kì An Chi đến sớm hơn Đường Mộ Thần một chút, hắn hy vọng rằng khi Đường Mộ Thần đến, có thể cho y một cái ôm bất ngờ.

Hắn làm được rồi.

Đường Mộ Thần vừa bước vào phòng liền rơi vào một cái ôm ấm áp. Khuôn ngực rộng mà vững chãi tạo cho y cảm giác yên tâm muốn dựa vào. Trong một khắc này, Đường Mộ Thần thật muốn chìm đắm trong vòng tay này mà không cần quan tâm đến những sóng gió từ bên ngoài.

Nụ hôn mềm nhẹ rơi trên mặt y, không hề mang theo chút *** nào, chỉ đơn giản là một tình yêu say đắm thuần khiết, từng chút từng chút trấn an những âu lo trong lòng y, vỗ về trái tim đang đau đớn.

“Sao em lại đặt chỗ ở đây?” Tiếng cười nhẹ nhàng vang lên bên tai mang theo tia chế nhạo, hơi thở ấm áp phả vào trong tai, tựa như bị lông chim phất qua, khiến cho lòng y ngứa ngáy.

“Đừng nói nhiều!” Đường Mộ Thần nhắm mắt, tựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập, cố gắng hưởng thụ chút ấm áp cuối cùng.

Kì An Chi sủng nịch ôm lấy y, từ từ đỡ y ngồi lên trên ghế sô pha. Không nói lời nào, chỉ là ôm lấy y, tựa hồ như muốn nói với y rằng hắn nguyện đem hết thảy sức mạnh truyền sang cho y.

Khách sạn này hắn đã từng đề cập qua một lần, không nghĩ tới Đường Mộ Thần còn nhớ rõ. Mà gian phòng nhỏ này hẳn là phòng VIP ở đây đi? Chỉ là những đóa hoa hồng vàng trang trí trong phòng này, sao lại mang đến một cảm giác đẹp đẽ nhưng xa lạ,… tựa như là đặc biệt chuẩn bị cho tân hôn.

Hồi lâu, Đường Mộ Thần chậm rãi mở mắt,mỉm cười, “Thích ở đây không?”

Kì An Chi nhìn biểu tình của Đường Mộ Thần, không hiểu sao cảm thấy căng thẳng, “Thích. Thích hơn cả việc cùng với em làm ở đây!”

“Khẩu thị tâm phi!” Đường Mộ Thần nhìn thẳng vào mắt hắn, chọc chọc ngực hắn nói ra bốn chữ, lớn mật biểu lộ, “Bất quá, em thích nghe anh nói cái này!”

“Thần…” Kì An Chi đầy bụng nghi vấn định mở miệng hỏi.

“Suỵt!” Đường Mộ Thần đưa ngón trỏ lên môi, làm ra động tác im lặng, cười đến mị hoặc, “Ngày hôm nay em là đến tìm tình một đêm chứ không phải tới để tâm sự vớ vẩn. Anh chỉ cần chuyên tâm sắm vai tuyệt thế hảo tình nhân là được!”

Nụ hôn triền miên dâng lên nuốt trọn câu hỏi của Kì An Chi.

Trong lòng thở dài, Mộ Thần chắc là đã mệt chết rồi đi, không bằng để em ấy hảo hảo nghỉ ngơi vậy! Khi nào Mộ Thần muốn nói thì tự nhiên sẽ nói.

Nụ hôn trở nên chuyên tâm hơn, thân thể đã quá quen với *** nhanh chóng bị khơi mào dục vọng.

“Làm đi!” Đường Mộ Thần tự tay cởi áo, lại chủ động giúp Kì An Chi cởi đồ.

Một tia do dự cuối cùng biến mất, Kì An Chi liền đồng ý ngay, “Vậy vào nhà tắm!”

Đường Mộ Thần không muốn rời khỏi người hắn, tựa như gấu koala mà bám trên người Kì An Chi, mặc hắn như ôm em bé mà bế y vào trong phòng tắm.

Bể tắm kim sắc rộng rãi đặt giữa phòng, sớm đã được đổ đầy nước nóng. Đủ loại đồ dùng tắm rửa được xếp trên cái giá bên cạnh, mùi hương quyến rũ không ngừng tỏa ra khắp phòng.

Quần áo đều đã bị giải khai, toàn thân xích lõa đi vào bể tắm, dục vọng của cả hai người đều đang có dấu hiệu ngẩng đầu.

“Chúng ta còn chưa từng làm ở trong bồn tắm nha!” Đường Mộ Thần bỗng lộ ra nụ cười đầy mê hoặc, “Đều nói làm trong nước cảm giác rất đặc biệt, anh đừng có làm em thất vọng nga!”

Kì An Chi cúi đầu một chút, rốt cuộc lời nói đến bên môi biến thành một chữ ── “Được!”

Bởi vì Đường Mộ Thần rất phối hợp, hầu như không phí quá nhiều khí lực, Kì An Chi đã thuận lợi tiến nhập thân thể y.

Vẫn là tư thế ôm mặt đối mặt, Đường Mộ Thần cười đến càng sâu, “Cố sức! Thao em!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play