Người con trai vừa xông vào đương nhiên hấp dẫn ánh mắt mọi người, dưới tấm mạng che mặt, Chu Ẩn có thể nhìn thấy lờ mờ, người con trai đang đứng đó còn rất trẻ.

Bởi vì đứng ngược sáng, cô chỉ thấy quanh thân anh ta toả ra kim quang chói mắt, dường như là một ngọn lửa hừng hực cháy, khí thế liều lĩnh ấy khiến cho mọi người không thể làm như không thấy.

“Khốn kiếp!” Đường Mộ Thần đứng bên cạnh cô đột nhiên nghiến răng, từ hai kẽ răng vọt ra tiếng chửi tục.

Chu Ẩn cả kinh, Đường Mộ Thần trong giờ phút này tựa như một con người khác!

Anh lúc nào cũng giữ vẻ tao nhã quý phái, cư nhiên lại ẩn giấu tính tình nóng như lửa, quanh thân tỏa ra hàn khí mãnh liệt! Mà loại hàn khí cường đại này, khi người con trai ngoài cửa từng bước từng bước đi đến gần bọn họ thì càng tăng mạnh, tựa như từ trường phản ứng với nhau, phát ra cường liệt chấn động nhân tâm.

“An An! Con định làm gì thế?” Người đầu tiên la hoảng lên là Diêu Nhật Hiên, cho tới bây giờ Diêu Nhật Hiên chưa từng thấy con mình lộ ra tính cách như thế. Gương mặt tuấn mỹ xưa nay luôn luôn bảo trì vẻ nghiêm túc như là sông băng vạn năm.Ngoại trừ khi còn bé, lúc cha con bọn họ nghèo túng bị mọi người khi dễ thì Kì An Chi chưa từng mất khống chế như thế này.

Kì An Chi cũng không buồn nhìn qua, chỉ nghiêng đầu nói một tiếng, “Ba, cứ ngồi yên đó mà xem!”

“An An con có biết con đang làm cái gì không ?!” KìAn Tu gầm nhẹ một tiếng, trước ôm lấy lão bà của mình, cố gắng bình ổn thế cục.

“Yên tâm! Đầu óc của con bây giờ rất tỉnh táo!” Kì An Chi ngẩng đầu nhìn thẳng Đường Mộ Thần, “Phá bỏ hôn lễ!”

“Cút!” Đường Mộ Thần trả lời hắn, chỉ một chữ, kèm theo một nắm đấm.

Một nắm đấm hàng thật giá thật, đánh thẳng vào cằm Kì An Chi. Kì quái chính là, Kì An Chi thân thủ rất tốt cư nhiên tránh cũng không tránh, mặc cho nắm đấm kia đấm thẳng vào mặt mình, khóe miệng ứa ra một tia máu đỏ tươi.

“An An!” Diêu Nhật Hiên lo lắng cho con trai, định lao ra thì bị Kì An Tu ôm chặt lấy.

Kì An Chi không thèm quan tâm phun một búng máu xuống đất, “Một đấm này coi như là anh trả nợ cho em! Em đi theo anh hay là đứng đây mà nói chuyện?”

Hai chọn một, tuyệt không khả năng thứ ba.

Đôi mắt Đường Mộ Thần chợt lóe qua một tia quang mang, tuy rằng đang tức giận ngập trời, nhưng Chu Ẩn lại nghĩ, y lúc này mới thực sự đẹp đến kinh người! Dường như dáng vẻ trước đây chỉ là ngụy trang, y của hiện tại mới là một Đường Mộ Thần thật sự.

Đều nói ái tình trong mắt không dung được một hạt cát, Chu Ẩn đã sớm mơ hồ cảm giác được, Đường Mộ Thần và cô dường như luôn cách nhau một lớp cát dày, có chút không được hài hòa.

Thế nhưng người kia, cô rất có ấn tượng, người tên là Kì An Chi này, tuy số lần gặp mặt không nhiều lắm, nhưng mỗi lần quay về nước đối mặt với anh ta, dường như anh ta luôn thành công lột được mặt nạ của Đường Mộ Thần xuống, bức anh bộc lộ ra tâm tư thật sự.

Bọn họ nhất định là có quan hệ không tầm thường!

Đường Mộ Thần túm áo của Kì An Chi, nghiến răng nghiến lợi quát, “Anh có biết hôm nay là ngày gì không? Anh có biết ông của anh và ông của tôi đang ngồi ngay đây không? Anh định ép chết bọn họ mới cam tâm đúng không?!”

Thanh âm của y rất nhỏ, chỉ có hai người bọn họ cùng Chu Ẩn đứng ngay đó mới nghe được, cho nên cô cảm nhận được, cơn phẫn nộ cường liệt này không phải vì hôn lễ của họ bị cắt ngang mà là bởi vì câu nói cuối cùng, vì ông của bọn họ.

Tim của Chu Ẩn chợt lạnh như băng, đây là nguyên nhân khiến anh muốn kết hôn với mình sao?

Ánh mắt Kì An Chi nhìn Đường Mộ Thần chăm chú không gì sánh được, hung hăng đáp trả “Đường Mộ Thần, nếu như em đã nghĩ như vậy, vì sao còn muốn đi trêu chọc anh? Anh nhớ kỹ từng lời em đã nói, em đã trêu vào anh thì đời này không có khả năng cắt bỏ được! Hay lắm, anh sẽ cùng em xuống địa ngục!”

Đường Mộ Thần tựa như bị sét đánh, trong đầu ong ong, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.

Đúng vậy, y biết rõ người này có độc, hơn nữa là chất kịch độc mà không thuốc nào cứu được, nhưng tại sao y không có cách nào ly khai hắn được? Ngay cả khi đã quyết tâm ly khai, vì cái gì cứ một lần lại một lần quay về bên cạnh hắn?

Nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt hắc bạch phân minh không lẫn chút tạp chất. Tuy rằng lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng y biết, phía dưới lớp băng giá đó chính là ngọn lửa nhiệt tình nóng hừng hực có khả năng khiến cho xương cốt y chảy ra!

Tại sao y lại đi dây vào người này? Chẳng khác nào thiêu thân lao đầu vào lửa, không cách nào thoát ra được!

Khung cảnh trước mắt Đường Mộ Thần dần dần mơ hồ, trong đầu vô cùng hỗn loạn, trong nháy mắt, quá khứ chậm rãi hiện lên từng cảnh từng cảnh một…

[Thời gian quay ngược]

Vào năm ba tuổi, lần đầu tiên mình gặp phải hắn,

Hắn đụng ngã mình, mình đụng ngã hắn.

Hắn kéo mình đứng lên, nhưng lại gọi mình là “Em gái!”

Mình nói mình là con trai, hắn thế nhưng lại thọc tay vào trong quần mình…

Qua ít lâu, hắn trở thành bạn học với mình, vô sỉ ngồi chung bàn với mình.

Cứ như vậy, cho đến tiểu học, trung học, cao trung…

Thiếu niên trước bàn học đánh một dấu phẩy, bỗng nhiên phát hiện y viết không nổi nữa. Ký ức cả chục năm, dường như viết ra giấy, cũng bất quá chỉ trên dưới một trăm chữ, thế nhưng, nó thật sự có thể nói hết quan hệ của họ sao?

Đường Mộ Thần mười bảy tuổi nhãn thần mê võng, trong ngực trống trải, tâm trạng trở nên tuột dốc.

“Thần Thần, điện thoại!” Tiếng của ông khiến cho y phục hổi tinh thần, đem cuốn nhật ký cất vào trong ngăn kéo, xong rồi mới dám đi ra nghe điện thoại.

“Ê! Cậu có ở nhà không?” Đầu kia điện thoại là cách nói chuyện luôn mang theo vài phần trêu chọc của người kia. Dễ nghe, thế nhưng, không thể nói là êm tai. Bởi vì người kia là “đông” nhân chứ không phải là “động” nhân a.

“Cậu tính làm gì hả?” Đường Mộ Thần cảnh giác hỏi ngược lại, thanh âm lạnh lùng thẳng thắn. Theo tác phong của gia khỏa kia, tuyệt không vô duyên vô cớ gọi điện thoại tới chỉ vì để tán gẫu mấy câu.

Đầu kia truyền đến tiếng cười ha hả, “Sáng mai sáu giờ, cửa lên Tây Sơn. Mình mang theo lều, cậu mang đồ ăn.”

Lời ít mà ý nhiều, Đường Mộ Thần nghe là hiểu, lạnh lùng phun ra bốn chữ, “Không gặp không về!”

(PS: hoa quế cuối cùng chính tại đại niên mùng một canh liễu, tuy rằng chậm điểm, nhưng ngẫu chính rất quai, khó có được cấp chính phóng một hồi giả, nhìn một chút ngọ đích TV sẽ mã tự liễu, hắc hắc! Cảm tạ thân môn đích lễ vật hòa nhắn lại, cảm tạ đại gia tại đây lỗi nặng niên đích hoàn quan tâm trứ hoa quế đích văn, quan tâm trứ hoa quế. Ngẫu đích cảm mạo khá, đã một tiền hai ngày như vậy lưu thanh mũi thủy liễu, hội nỗ lực canh tân đích yêu! )

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play