Món cháo buổi sáng vừa đơn giản vừa dễ ăn, người nấu còn rất dụng tâm phối hợp đủ loại màu sắc trông rất vui mắt, thật thích hợp dành cho người bệnh.

Trong phòng, hai thiếu niên lẳng lặng ngồi ăn cháo, không hề nói một tiếng nào, trong không khí lưu chuyển một cổ cảm xúc kì quái.

Ăn sáng xong.

“Bắt đầu làm việc thôi.” Kì An Chi đặt chén cháo xuống, rửa tay, liền lấy máy tính ra.

Có chút ngạc nhiên với thái độ trầm tĩnh của hắn, nhưng Đường Mộ Thần cũng nhanh chóng thu lại tâm trạng bối rối, nhanh chóng bắt tay vào công việc chính.

Tiếng lách cách từ bàn phím đều đặn vang lên, thỉnh thoảng nghe ra được lẫn trong đó tiếng hô hấp nhẹ nhàng xen kẽ, như nhất một bức tranh hài hòa yên tĩnh.

“Cậu bận thế này, còn việc bên kia thì sao?” Thình lình Kì An Chi hỏi một câu.

Trong lòng căng thẳng, thanh âm có chút khẩn trương, “Không… không có việc gì. Mình đã mời một người giúp việc, người đó sẽ lo liệu cơm nước cho mẹ mình, còn có thể giúp đỡ chút chuyện, còn mấy việc khác thì sáng mai mình quay về xem là được.”

“Ừm.” Kì An Chi nhàn nhạt lên tiếng, nhìn ra bên ngoài, ánh sáng chiếu vào mắt, mày cũng không nhíu lại một chút.

Ánh sáng mặt trời chiếu xuống phủ lên gương mặt tuấn mỹ một lớp ánh sáng chói mắt. Chỉ thoáng nhìn, Đường Mộ Thần liền chột dạ mà đem đường nhìn thu trở về. Trong ngực tựa như có một chú nai con đang không ngừng nhảy nhót, tim đập bình bịch khiến y phải khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại.

Hai người đem công việc chia ra, tốc độ cũng nhanh hơn gấp đôi, cả ngày đều tự hoàn thành phần việc của mình, sau đó mới ráp lại, trên cơ bản đã tạm ổn.

Tắt máy vi tính, Kì An Chi đứng dậy, “Mình đi tắm trước đây.”

Đường Mộ Thần như cũ vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính của y, mở mấy trang web linh tinh lên xem lướt qua, một chữ cũng chẳng vào trong đầu nổi. Trong đầu y chỉ là vô số những ý nghĩ lộn xộn, tên yêu nghiệt kia thật sự đi tắm sao? Hắn có phải đang tính bày trò gì không?

Đáng tiếc, khiến y thất vọng rồi.

Không bao lâu, cửa phòng tắm bật mở, Kì An Chi đi ra mang theo một tầng hơi nước, trên mặt vẫn còn phủ một lớp hồng hồng, quần áo trên người một kiện cũng không thiếu, biểu hiện bình thường tựa như một người bạn bình thường. Lấy khăn lung tung lau đi nước trên tóc, “Cậu tắm đi.”

“Nga.” Đáp lại một tiếng, Đường Mộ Thần bỗng nhiên cảm thấy một cỗ cản giác nóng nóng chạy lên mặt, âm thầm cắn lưỡi, đem khí tức hỗn loạn đó đè nén xuống, bản thân cũng cầm áo ngủ đi vào.

Đóng cửa phòng tắm lại, đem hai người ngăn cách tại hai không gian bất đồng, y tựa như trút được gánh nặng mà thở phào một cái. Ngưng mắt nhìn gương mặt mơ hồ do tấm gương phủ đầy hơi nước, Đường Mộ Thần có chút không hiểu mà ảo não, yêu nghiệt kia, tại sao có thể không có hành động gì với mình chứ?

Tức giận với tay vặn vòi nước ở mức mạnh nhất, mặc cho nước ào ào chảy xuống xối ướt đẫm cả mặt mũi. Thẳng đến khi cảm giác khó chịu trong lòng tạm lắng xuống, y mới nhận ra mình còn chưa cởi quần áo.

Lắc đầu tự cười giễu, đưa tay cởi áo, trong đầu đột nhiên xuất hiện ý nghĩ kì quái, gia khỏa kia còn ở bên ngoài a!

Động tác bỗng nhiên cứng ngắc, nhưng y lập tức hung hăng phỉ nhổ chính mình, Đường Mộ Thần, mày rốt cuộc là muốn cái gì? Có cần phải xấu hổ như phụ nữ vậy không? Lẽ nào hắn có thể nhìn xuyên tường được sao? Mà dù cho có bị hắn nhìn thấy thì đã sao? Cái gì cũng đã làm cả rồi, tại sao phải sợ hắn nhìn thấy gì chứ?

Tự mắng mình một lúc, tứ chi mới hoạt động bình thường lại. Động tác tắm gội cũng như nước chảy mây trôi giống như thường lệ. Thế nhưng cảm giác buồn bực trong lòng càng lúc càng tăng lên, kích thích biểu tượng nam tính giữa hai chân phấn chấn mà từ từ đứng lên.

Shit! Đường Mộ Thần chửi thầm một tiếng, nhưng dục niệm tựa như một quả bóng cao su, càng muốn áp chế nó lại càng không nghe lời mà dâng trào.

Cuối cùng, Đường Mộ Thần đành phải đầu hàng, lần thứ hai kiểm tra lại cửa nẻo cẩn thận, quay mặt vào tường, nhắm mắt lại, bắt đầu đem bàn tay đắc lực vận động, mà ở trong đầu y, đương nhiên vẫn là gương mặt của tên yêu nghiệt kia, bất quá bất đồng chính là, lúc này y không phải là đang nằm mơ mà là thực sự nghĩ đến đối phương.

Nụ hôn thâm tình, bàn tay ôn nhu, chiếc lưỡi nóng bỏng, tứ chi quấn quýt… Y vẫn chưa hề quên cái cảm giác ấm áp trong khoang miệng hắn cùng với cảm giác như ở trên thiên đường khi hắn điên cuồng rong ruổi trong thân thể y.Trong gian phòng tắm nho nhỏ vẫn còn lưu lại mùi hương của hắn, dù là rất nhạt nhòa cũng đủ để Đường Mộ Thần ý loạn tình mê.

Một đạo bạch trọc bắn thẳng lên bức tường màu lam đối diện, đặc biệt chói mắt. Đường Mộ Thần thân hình nhoáng lên, tựa lưng vào tường mà thở dốc.

Rất nhanh đem chứng cứ phạm tội thu dọn sạch sẽ, thay đổi y phục đi ra. Kì An Chi đang ngồi ở đầu giường đọc sách, nhãn thần trầm tĩnh biểu hiện ra hắn hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra trong phòng tắm cả cả.

Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội đi qua ngồi vào bên kia giường, không nhịn được mà thân thiết hỏi han, “Tối nay cậu đã uống thuốc chưa?”

“Rồi.” Kì An Chi đặt sách xuống, tắt ngọn đèn ở đầu giường, đưa lưng về phía y mà nằm xuống, “Ngủ ngon.”

Ngủ… ngon. Hai chữ nghẹn lại trong miệng mà không cách nào nói được thành lời, Đường Mộ Thần có chút bối rối mà vội vã tắt đèn nằm xuống, trong ngực lại sinh ra một tia không cam lòng.

Không cam lòng cái gì chứ? Y mở to mắt, nhìn trần nhà màu lam, kinh ngạc không nói gì. Đáp án đã quá sáng tỏ rồi, chỉ là y không muốn đối mặt.

Để chiếu cố cho bệnh của Kì An Chi, trong phòng không có mở máy điều hòa. Đêm bên bờ biển, không còn mặt trời chói chang như ban ngày, trăng lên, mang theo cơn gió đêm mát mẻ, nhẹ nhàng luồn qua khung cửa sổ để mở mà vào phòng. Thỉnh thoảng có một hai tiếng chim ăn đêm vang lên cùng với vài ánh đèn xe lóe qua, vẫn là khiến cho lòng người không thể yên được.

Chối bỏ một lúc lâu, cuối cùng, trong phòng vang lên một tiếng thở dàiđầu hàng.

Đường Mộ Thần xoay người, đối mặt với tấm lưng của Kì An Chi, một tay cẩn thận khoát lên lưng hắn, lòng đầy áy náy, “Xin lỗi.”

Người nọ tựa hồ đang ngũ, hô hấp bình tĩnh, không nhúc nhích.

Nhưng Đường Mộ Thần biết hắn vẫn còn thức, tiến sát lại gần, tựa vào lưng hắn, ôm lấy thắt lưng đối phương, môi để bên tai hắn lần thứ hai thì thầm, , “Xin lỗi.”

Đợi một chút, mới nhẹ giọng nói mang theo một chút chua xót, “Mình… rất nhớ cậu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play