Đường Lập Hiền nhìn mail do con trai gửi tới trên latop, càng nhìn kinh hỉ trong mắt càng dày đặc. Không cần nhiều lời, chỉ biết ông rất hài lòng.

Đường Mộ Thần câu lên một mạt cười yếu ớt, trong lòng lại có một tia tự hào lẫn vui mừng, trong chiếc máy tính của y vẫn còn lưu lại một phần văn kiện gốc của Kì An Chi gửi cho y.

Mỗi một việc, hắn đều xử lý rất gọn gàng, nêu ra lý do cụ thể, cách xử lý công việc, kiến nghị… Đường Mộ Thần đối chiếu xong, đều giữ lại phần lớn, chỉ chỉnh sửa lại một chút cách viết là có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng y lại càng hiểu rõ, phần việc của y càng dễ dàng, đằng sau là công sức cố gắng lẫn dụng tâm không gì sánh được của Kì An Chi. Đường Mộ Thần không nói nên lời, nhưng y không thể không thừa nhận sau khi Kì An Chi đến, gánh nặng trên vai y thực sự được giảm bớt rất nhiều.

Đường Lập Hiền nhìn con trai vui sướng cười, không hề nhiều lời khen ngợi sáo rỗng, chỉ đem hạng mục còn đang chờ thương thảo đưa ra, giảng giải lại cho Đường Mộ Thần một chút, cải tiến lại một chút ý kiến xử lý, sau đó mới cho đem ra ngoài.

Nhìn hai cha con xử lý công việc nhanh hơn bình thường, làm mẹ đương nhiên không thể keo kiệt lời khen với con trai rồi, “Thần Thần làm rất tốt nga!”

Đường Mộ Thần nhìn mẹ ngượng ngùng cười, “Sắc mặc của mẹ hôm nay cũng rất tốt nga! Mẹ phải nỗ lực lên, nhanh khỏe lại một chút mới được!”

Ánh nắng trưa nhàn nhạt xuyên qua những kẽ lá bên ngoài cửa sổ như sao rơi vào trong phòng, phủ lên một lớp ánh sáng ấm áp lẫn trong sáng lên gương mặt của cả ba người, còn có mấy chú chim non bên ngoài đang kêu chiêm chếp góp vui cho bầu không khí.

Đường Lập Hiền không nhịn được mà trêu ghẹo, “Mẹ nó nhất định phải tốt lên! Có nghe thấy tiếng chim khách kêu không?”

“Nghe thấy!” Đường Mộ Thần phụ họa theo cha, nở nụ cười phát ra từ tận đáy lòng, cười đến đỏ ửng hai gò má, thầm nghĩ, tuổi trẻ thật tốt!

Trầm Bích Vân nửa nằm trên giường bệnh, mỉm cười nhìn con trai, “Thần Thần mấy ngày nay thoạt nhìn tinh thần đặc biệt tốt, quả thực có thể gọi là dung quang toả sáng nga!”

“Phải không?” Đường Lập Hiền hỏi vợ, cố ý trêu chọc con trai, “Có phải có cô bé y tá nào thổ lộ với con không?”

Đường Mộ Thần mặt đỏ như trụng nước sôi, từ khi bệnh tình của mẹ y ổn định, y tá trong bệnh viện đột nhiên cũng trở nên hoạt bát, thường thường vô tình hay hữu ý mà chạy tới phòng bệnh của mẹ y, vui đùa vài câu với Đường Mộ Thần, có mấy người lớn mật, thậm chí còn chủ động tặng vé xem phim, nghe ca nhạc cho y nữa.

Phụ nữ phương Tây quả nhiên rất cởi mở, chỉ tiếc Đường Mộ Thần toàn bộ đều xin miễn.”Nếu như cha mẹ còn đùa như vậy nữa thì con sẽ về trường học đấy!”

Đối với cha mẹ, chiêu làm nũng của con cái bao giờ cũng thành công.

Vợ chồng Đường gia nhìn nhau cười, “Bất quá Thần Thần, con cũng nên chuẩn bị quay về trường đi, nếu không bài vở bỏ quá nhiều không tốt đâu. Lát nữa hỏi thăm bác sĩ thử xem, nếu như thân thể của mẹ không còn đáng ngại nữa thì con nên về trước đi!”

“Không được!” Nếu như chưa từng nhìn thấy những khó khăn vất vả của cha thì Đường Mộ Thần đã đáp ứng, thế nhưng đã nhìn thấy rồi thì y phải có nghĩa vụ gánh vác với cha, “Trừ phi mẹ xuất viện, bằng không cha mẹ đừng mong đuổi con đi! Trong trường học con sẽ liên hệ với thầy cô và bạn học nhờ chuyển bài vở đến đây cho con. Cha mẹ yên tâm, con sẽ tự thu xếp việc học hành, nhất định sẽ tốt nghiệp đúng thời gian! Vậy được rồi chứ?”

Con trai thực sự đã trưởng thành! Để cho nó chia sẻ công việc, cũng là sớm rèn luyện kinh nghiệm cho nó. Tuy rằng có vất vả hơn, nhưng thanh niên cũng phải được tôi luyện tài năng mới tốt.

Đường Lập Hiền tuy rằng cũng thương con, nhưng ông càng muốn con trai mình nhanh chóng trở thành nam tử hán chân chính, “Vậy con đi hỏi thăm bác sĩ về bệnh tình của mẹ con, xem thử còn bao nhiêu thời gian, chúng ta đại khái cũng phải chuẩn bị tư tưởng.”

Phòng trực ban của bác sĩ được thiết lập tại ngay tầng trung gian của tòa nhà, tiện cho bệnh nhân đến hỏi thăm tình hình, Đường Mộ Thần nhẹ nhàng đi đến đó. Bác sĩ chính không có ở đó, chỉ có vị thực tập sinh ngoài biên chế nhiệt tâm tên Tom đang đứng bên cửa sổ gọi điện thoại.

“Tôi nói rồi như vậy không được! Cậu đang xui tôi phạm pháp đó!”

“KAO! Tên hỗn đản nhà cậu sao lại đem chuyện này ra mà uy hiếp tôi? Tôi đã giúp cậu đến nước này rồi…”

“Cậu nói có biết giữ lời không đấy?”

“Được rồi! Tôi sợ cậu lắm rồi, đến lúc đó lão tử nếu như bị tóm vào nhà đá thì cậu lo mà đi theo sát mông tôi đi!”

“SHIT!” Ngắt điện thoại, Tom cúi đầu chửi một tiếng, xoay người lại nhìn thấy Đường Mộ Thần thì hốt hoảng, “Cậu đến lúc nào vậy?”

“Được một lúc rồi.” Đường Mộ Thần cũng chẳng buồn giấu diếm, “Anh gọi điện thoại cho ai vậy, sao lại tức giận đến thế?”

Có phải là tên yêu nghiệt kia không? Nhưng hắn sao lại ép người khác làm việc trái pháp luật? Khả năng không lớn. Yêu nghiệt kia làm việc luôn rất có chừng mực, thích kích thích là một chuyện, nhưng nếu là thực sự muốn hắn lấy thân thử nghiệm, hắn cũng không ngốc như vậy.

“Một tên khốn!” Tom thuận miệng đáp, nhưng cũng không có ý tiếp tục câu chuyện, “Tìm tôi có việc?”

“Muốn hỏi bệnh tình của mẹ tôi, đại khái cần bao lâu mới có thể xuất viện? Bác sĩ Ước Hàn không có ở đây sao?”

“Ổng đi họp rồi, bất quá tôi thật ra có thể cho nhà cậu chút ý kiến.” Tom từ trong tủ hồ sơ rút ra bệnh án của Trầm Bích Vân, “Chu kì sử dụng thuốc mới trị liệu cần một tháng, hiện tại đã qua mười hai ngày, đại khái chỉ còn hơn nửa tháng nữa thôi, chỉ cần bệnh tình của mẹ cậu không có gì biến động lớn thì có thể xuất viện rồi. Bất quả, sau khi bà ấy về nhà thì công tác chăm sóc sức khỏe càng phải thêm tăng cường, tôi khuyên gia đình cậu nên thuê hộ lý chuyên nghiệp đến tận nhà chăm sóc, điều này sẽ rất tốt cho bà ấy.”

Nói đến điều này, Đường Mộ Thần có chút đau đầu.

Mỗi người đều có những điều mà bản thân rất ghét, mẹ Đường Mộ Thần ghét nhất là bị người khác xem mình là người bệnh mà đối đãi. Nhập viện là chuyện chẳng đặng đừng, thế nhưng trong cuộc sống sinh hoạt bình thường, đừng nói là hộ lý, ngay cả người giúp việc cũng không chịu mời,bình thường người đến dọn nhà đều là thuê theo giờ. Vì vậy đây cũng là nguyên nhân lúc trong nhà xảy ra chuyện, Đường Lập Hiền không sớm gọi con trai trở về.

Làm chồng, ông rất hiểu vợ mình. Nguyên lai Trầm Bích Vân coi như là một nhân vật “bạch cốt tinh” ( thành phần tri thức, nồng cốt, tinh anh ), mặc dù thân thể đã phá hủy sự nghiệp của bà, nhưng không thể hủy đi tính cách cứng rắn này. Nếu như bà không thể làm việc gì mà còn để cho người ngoài nhìn thấy bộ dạng vô dụng yếu đuối của mình, chuyện này so với chuyện bị ốm đau bệnh tật hành hạ còn thống khổ gấp trăm lần.

“Nếu như mời không được hộ lý thì phải làm sao đây?”

“Vậy thì người nhà cậu phải vất vả rồi.” Giáo dục phương Tây phi thường chú trọng tôn trọng tự do cá nhân, Tom không hỏi đến nguyên nhân, chỉ đưa ra giải pháp khác, “Các người mời bác sĩ tư nhân, mỗi ngày đúng giờ đến nhà tiến hành kiểm tra định kì đi! Cái này bắt buộc phải làm, nếu như mấy người tự ý thao tác thì số liệu cũng chưa chắc là chính xác.”

“Số liệu?”

“Đúng, số liệu của mỗi ngày các người phải đưa cho tôi một bản!” Tom nở nụ cười tươi nhưng ẩn ẩn vài phần giảo hoạt, “Bởi vì loại thuốc mới của giáo sư hiện tại còn chưa được ứng dụng rộng rãi trên thế giời, vì vậy phải thu thập số liệu của từng bệnh nhân một, điều này rất quan trọng đối với chúng tôi. Cậu yên tâm, tôi cũng miễn phí sử dụng thuốccho cậu nga!”

Đây là chuyện tốt, nhưng Đường Mộ Thần không thể tin anh ta lại tốt đến như vậy, cứ thế vô điều kiện mà giúp đỡ nhà y. Do dự một chút, vẫn là hỏi một câu, “Hắn… sao anh lại đến giúp đỡ tôi?”

Tomthu hồi giấy tờ, vỗ vỗ vai y, thở dài một hơi “Tôi thực sự không biết có một người bạn như vậy là may mắn hay bất hạnh của cậu nữa. Bất quá nếu tôi là cậu, nhất định tôi sẽ né xa hắn ta ra!”

Đường Mộ Thần nghe vậy sửng sốt, đây là ý gì?

Nhưng Tom lại nhe răng cười rộ lên, “Chỉ đùa một chút, đừng để ở trong lòng! Nhất là đừng nói cho người kia, bằng không hắn sẽ giết tôi mất! Nga, được rồi!”

Anh ta lấy hai hộp thuốc từ trong ngăn kéo ra, “Dù sao thì cũng nhờ cậu mang những … viên thuốc này cho hắn ta, tôi có một số việc quan trọng phải làm, không thể đến gặp hắn được. Cậu thuận tiện nói với hắn một tiếng, hắn muốn làm làm siêu nhân tôi quản không được. Cần phải uống hết chỗ thuốc này, nếu vẫn không được thì hy vọng hắn đi tìm bác sĩ khác, đừng … tìm tôi nữa. Tôi cũng không muốn chưa được cấp giấy phép hành nghề y đã bị đuổi ra khỏi giới này!”

“Cậu tabị bệnh gì?” Đường Mộ Thần cầm lấy hộp thuốc, là dược phẩm kháng sinh, chủ yếu là thuốc giảm nhiệt.

“Cậu không biết?” Tom làm vẻ mặt bất khả tư nghị, “Hắn đã sốt tới bốn mươi độ rồi, cậu cư nhiên nhìn không ra được sao? Cậu bị cận thị hay là bị bệnh mù màu?”

Tôi… Đường Mộ Thần sao có thể nói, hắn mấy ngày nay căn bản là ở trong khách sạn? Tất cả liên lạc của họ đều là qua mail, ngay cả điện thoại cũng không gọi.

“Tôi sẽ mang thuốc cho cậu ta.” Biểu tình trên mặt vẫn như không có gì, tim lại hung hăng đập loạn xạ trong ***g ngực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play