Không biết vì sao khi Lưu Lăng nhìn nàng ta lại có ảo giác chính mình xuyên không tới thời Bắc Tống, người này nhìn thế nào cũng giống Lỗ Trí Thâm đánh chết Trấn Quan Tây phiên bản nữ.
- Vương gia, nô tì ở bên ngoài đợi, có chuyện gì Vương gia gọi ta là được.
Phan Kim Liên dùng một giọng nói mà chính nàng ta tự nhận là rất dịu dàng quyến rũ nói, từa tựa kiểu như khi Trương Phi bóp mũi nhăn nhó nói chuyện.
- Ực... Không cần không cần, Vương gia có ta hầu hạ là được rồi, tuy ta là nam nhân, nhưng tay chân rất nhẹ nhàng đấy. Sẽ không kém bao nhiêu so với ngươi, tin tưởng ta! Vương Tiểu Ngưu chí thành nói.
Phan Kim Liên vừa trừng mắt vừa nói: - Vương gia còn chưa lên tiếng, ngươi nhiều lời cái gì? Mà ngươi, một nam nhân chân tay vụng về có thể hầu hạ được Vương gia? Chuyện gì nam nhân cũng có khả năng làm được thì còn cần nữ nhân chúng ta làm cái gì? Ngài nói đi, Vương gia?
Lưu Lăng khẩn trương ừ một tiếng nói: - Ách... Kim Liên nói rất đúng.
- Tuy nhiên, vừa rồi khi ta đi ngang qua diễn võ trường, bọn Triệu Nhị đang ở đó luyện công. Ta hình như nghe thấy bọn họ đang nghị luận cái gì mà Phan Kim Liên một nữ lưu không đáng nhắc đến... cái gì gì đấy. Ý tứ đại khái là bọn họ căn bản không để công phu của ngươi vào mắt, nói cái gì mà chẳng qua không muốn không chấp nhặt với ngươi mà thôi. Sao? Kim Liên ngươi cũng tập vũ kỹ sao?
Phan Kim Liên vừa nghe vậy, lập tức liền đứng lên. Nàng vừa chống nạnh vừa nói: - Thật sự là ăn gan hùm mật gấu rồi, dám nghị luận sau lưng lão nương! Ách... Không phải, nô tì thuở nhỏ tập được một ít võ nghệ, khoa chân múa tay mà thôi, Vương gia chê cười. Kỳ thật sở trường nhất của nô tì chính là nữ công, đan lát thêu thùa.
Phan Kim Liên mặt đỏ lên, phủ nhận ngay lập tức.
Tuy nhiên vừa nghĩ tới tên Triệu Nhị kia dám chế ngạo sau lưng mình, nàng ta không thể áp chế cơn tức trong lòng. Nàng ta ngẫm nghĩ một chút nói: - Nếu Vương gia còn có chuyện quan trọng thương lượng với hắn, nô tì sẽ đợi ở bên ngoài. Nô tì cáo lui.
Nói xong, nàng ta nghiêng thân mình thi lễ, mở cửa lui ra ngoài. Quay đầu lại ôn nhu mỉm cười với Lưu Lăng, Phan Kim Liên nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Vừa ra khỏi cửa, nụ cười trên mặt nàng liền biến thành dữ tợn! Ha hả cười lạnh hai tiếng, Phan Kim Liên oán hận lẩm bẩm: - Dám nói nói bậy sau lưng lão nương, lão nương nếu không đánh ngươi đến không còn biết phương hướng gì nữa thì thật hổ thẹn với ba chữ Phan Kim Liên!
Nói xong, chỉ thấy Phan đại hiệp quay người lại, hùng hổ đi thẳng đến diễn võ trường.
Lưu Lăng và Vương Tiểu Ngưu gần như đồng thời thở phào một cái, Vương Tiểu Ngưu không để ý đến sự đau đớn trên cơ thể, đi đến hé cửa ra một khe hở nhỏ, lập tức lau mồ hôi lạnh nói: - Đi rồi.
Lưu Lăng thầm nói một tiếng, xin lỗi Triệu Nhị, bổn Vương... cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
Vương Tiểu Ngưu xoay người trở lại, ngượng ngùng cười nói: - Vương gia, nha hoàn này rất có phong độ của một đại tướng. Nếu ở biên giới phía nam tất nhiên sẽ khiến đại quân Hậu Chu nghe thấy đã sợ mất mật đấy.
Lưu Lăng cười cười, thân là Vương gia hắn không thể tùy tiện bàn luận về một nha hoàn được. Tìm chỗ ngồi ngồi xuống, Lưu Lăng nói: - Có một số việc muốn hỏi ngươi, không cần câu nệ như vậy, ngươi vừa ăn vừa trả lời là được. Vương Tiểu Ngưu vâng một tiếng, nhưng không thể không biết xấu hổ mà thật sự ăn luôn, cung kính đứng cách Lưu Lăng không xa chờ Lưu Lăng hỏi. Lưu Lăng cười nói: - Đi ăn đi, mấy ngày này phỏng chừng ngươi cũng đói bụng lắm rồi, chỉ có điều chớ ăn quá nhanh, như vậy không tốt cho sức khỏe. Ta nói ngươi không cần câu nệ, cứ như khi chúng ta vẫn còn ở biên giới phía nam đi.
Hắn vừa nói như vậy, trong lòng Vương Tiểu Ngưu nhẹ nhàng thở ra. Ban đầu lúc còn ở biên giới phía nam, Lưu Lăng vẫn luôn cùng các tướng sĩ ăn ở chung một chỗ, uống rượu với nhau, cùng nhau chịu khổ. Hiện tại Lưu Lăng nói như vậy khiến Vương Tiểu Ngưu nhớ lại cảnh sinh hoạt trước kia. Lúc đó tuy gian khổ nguy hiểm nhưng tất cả mọi người rất lạc quan, rất vui vẻ. Có một chủ Soái cùng binh lính đồng cam cộng khổ, đây là hạnh phúc và kiêu ngạo của binh lính. Vương Tiểu Ngưu vặt một cái đùi gà, chân gà vàng óng ánh xốp giòn khiến y ngay lập tức chảy nước miếng. Chẳng qua trước mặt Lưu Lăng thì không tiện há to miệng đớp lấy, rất kiêu ngạo rất từ tốn, cái miệng nhỏ của y bắt đầu ăn. Chỉ có điều thân là người xuất thân binh nghiệp, ăn như vậy thật sự không đã thèm. Tuy nhiên Vương Tiểu Ngưu đã rất thỏa mãn, hôm nay nếu không phải Lưu Lăng tới chỉ sợ Lý thần y kia sẽ tuyệt đối không chịu để cho y được ăn thịt đấy.
Lưu Lăng cũng không nói gì, Vương Tiểu Ngưu trọng thương mới khỏi, nếu cứ sói nhai hổ nuốt như bình thường dù sao cũng không tốt.
- Vương Tiểu Ngưu, ngươi vốn đang ở trong Phủ Viễn quân tại phương nam, sao lại đến đại doanh Kinh Kỳ?
Vương Tiểu Ngưu lau miệng nói: - Hồi bẩm Vương gia, tiểu nhân là theo chân Nhạc Kỳ Lân Tướng quân trở lại thành Thái Nguyên. Vốn nên đi theo Nhạc đại nhân đến Bát Môn Tuần Sát Ti làm việc, lại nhằm lúc đại doanh Kinh Kỳ tuyển người, tiểu nhân từ Phủ Viễn quân trở về cho nên đã bị giữ lại. Nhạc đại nhân vừa mới trở lại Thái Nguyên nên cũng không nói được gì, đành phải thả người.
Lưu Lăng gật gật đầu, hóa ra là bộ hạ cũ của Nhạc Kỳ Lân, là binh lính doanh thứ ba của Phủ Viễn quân.
- Ngày đó ta đến đại doanh Kinh Kỳ đã phái người tìm ngươi, tại sao không tìm được, sao ngươi lại rơi vào tay Hình Bộ trở thành tử tù?
Vương Tiểu Ngưu bị khơi gợi một đoạn ký ức thống khổ, nhíu mày. - Ngày đó tiểu nhân giúp Vương gia ngài mở viên môn, kết quả bị thống lĩnh Bàng Long phái người đuổi giết đến tháp vọng. Tiểu nhân thân cô thế cô không phải đối thủ của thân binh Bàng Long, thấy bọn họ đến đành phải tìm nơi ẩn nấp. Sau khi đại doanh Kinh Kỳ xuất phát tiến vào Đô thành, bởi vì tình thế rất loạn tiểu nhân không dám lập tức vào thành. Sau đó tiểu nhân đợi một ngày, nghe nói Vương gia ngài đã phò trợ Bệ hạ đăng cơ rồi, lúc này mới dám đến đại doanh Kinh Kỳ báo danh, trên nửa đường vừa lúc tình cờ gặp sai dịch Hình Bộ đang lùng bắt thân binh của thống lĩnh Bàng Long, bọn họ thấy tiểu nhân mặc quân phục của đại doanh Kinh Kỳ, lại chỉ có một mình, vì thế không hỏi xanh đỏ đen trắng đã bắt tiểu nhân.
- Sau khi tới Hình Bộ, cũng chưa từng có người thẩm vấn, chỉ bưng tới một bản khẩu cung để cho tiểu nhân ký tên, trước đây tiểu nhân có đọc sách nên nhận ra được vài chữ, vừa nhìn thấy liền luống cuống. Khẩu cung kia không phải của tiểu nhân, hoàn toàn xa lạ. Nếu khẩu cung kia bị định tội, tất nhiên sẽ là tội danh xử trảm. Tiểu nhân lúc ấy mới hiểu rõ đây không phải là thay người khác gánh tội, thay người khác chịu chết sao?
- Tiểu nhân không đồng ý ký tên, sai dịch Hình Bộ bắt đầu đánh. Đánh liên tiếp ba ngày, bọn họ thấy tiểu nhân vẫn không chịu đi vào khuôn khổ vì thế thừa dịp tiểu nhân hôn mê đã in dấu tay tiểu nhân vào khẩu cung kia.
Trong mắt Vương Tiểu Ngưu hiện lên một tia sợ hãi, có thể thấy rằng sự thống khổ ngày đó khó có thể xóa nhòa.
- Sau bị nhốt trong phòng giam, hôn mê không biết bao nhiêu ngày, sau đó bị người lôi ra trói lại, nói là đem ra ngoài cửa thành chém đầu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT