Xua nhược đuổi cường, đây là mệnh lệnh của Lưu Lăng giao cho Hoa Tam Lang. Hậu đội quân Chu không biết Hoàng đế của mình như thế nào, nghe thấy đồng loạt khẩu hiệu Giết Sài Vinh của Hán kỵ, họ khó tránh khỏi hoảng loạn. Cái tốt của ngự giá thân chinh là có thể thúc đẩy ý chí chiến đấu của sĩ binh, còn cái không tốt chính là sĩ binh không thể không đưa ra lựa chọn, đó chính là cứu giá.

Cây đao của Triệu Nhị đã khoét ra một lỗ hỗng, y dẫn theo hai nghìn kỵ binh đã tổn thất gần một nửa. Nhưng giờ đây cự ly cách Sài Vinh chưa tới năm mươi bước, thậm chí ngay cả biểu cảm giận dữ trên mặt Sài Vinh cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Năm mươi bước, cũng gần rồi.

- Hộ ta!

Triệu Nhị quát một tiếng, lập tức vài tên thân binh liều mạng đánh ngựa xông tới bảo vệ hai bên trái phải của y. Triệu Nhi cất đi hoành đao, cầm kỵ cung giơ lên. Tiễn pháp của y tuy không bằng Hoa Tam Lang, nhưng trong khoảng cách cự lỵ năm mươi bước bắn vào bia ngắm cố định vẫn không đến nỗi phải quá lo lắng.

Vì một phát bắn hiệu quả, Triệu Nhị cũng sử dụng tên phá giáp. Trên người Sài Vinh mặc bộ giáp trụ quá dày, dù cho là tên phá giáp cũng chưa chắc có thể khiến giáp trụ trên người xé rách triệt để. Kéo cung, như trăng tròn. Triệu Nhị hét lớn một tiếng, cây tên như sao băng bắn ra ngoài.

Y nhắm chuẩn vào khuôn mặt của Sài Vinh, chỉ có khuôn mặt không có che giáp trụ, phản ứng đầu tiên của Triệu Nhị là chọn chỗ này làm mục tiêu. Nhưng đại chiến kịch liệt, chiến mã chạy loạn vẫn khiến cho cây tên của y phóng lệch, cây tên kia phóng nhanh chóng như một tia chớp đen, bắn ngay trên mũ giáp của Sài Vinh, khiến cho lông vũ trên mũ giáp bay loạn trên trời.

Sài Vinh kêu a một tiếng, lực độ của tên khiến thân thể lảo đảo về phía sau vài bước mới đứng vững. Vô số tên thị vệ cấm quân lao tới, lập tức dùng khiên vây lấy y trông như một thùng sắt.

Không thể nghi ngờ, chiến lược xua nhược đuổi cường rất thành công, càng ngày càng nhiều quân Chu bị Lưu Lăng và Hoa Tam Lang xua đuổi xông về hướng trung quân của Sài Vinh. Lực phòng ngự của cấm quân quá mạnh, chỉ là xông lên trước cự ly bốn mươi mấy bước, kỵ binh dưới trướng Triệu Nhị đã bị tổn thất bảy tám trăm người. Mặc dù như vậy trận hình phòng ngự cấm quân Đại Chu vẫn không bị loạn lên, mỗi người đều đứng vững tại vị trí của mình.

Nếu trực tiếp tấn công vào phòng ngự cấm quân, không đến được trước Sài Vinh, hai nghìn kỵ binh Triệu Nhị sẽ chết không chừa một người, nhân lúc quân Chu đang hoảng loạn, Triệu Nhị lại một lần nữa kéo cung, một tên bắn rớt soái kỳ của Sài Vinh. Cây đại kỳ vừa rớt, Triệu Nhị thúc ngựa lao lên, một bên rút khỏi trận doanh quân Chu một bên gào thét điên cuồng: - Sài Vinh đã chết!

- Chu thiên tử đã chết!

- Sài Vinh bị bắn chết rồi!

Hán kỵ loạn lên gào to, cuối cùng cũng có tác dụng nhất định. Một vạn thiết kỵ quân Chu đã đuổi lên trước đội cuối quân Hán, dưới sự dẫn dắt của Hổ Bí lang tướng La Húc xoay người quay trở về. Theo La Húc thấy, cho dù có chém cùng giết tận hết quân Hán đối với Sài Vinh mà nói sự an ủi này cũng chỉ là thứ yếu.

Cho nên La Húc lập tức bỏ qua cục thế tốt trước mắt, xoay người mang theo một vạn Hổ Bí tinh kỵ giết trở về. Một vạn Hổ Bí tinh kỵ, là đội kỵ binh tinh nhuệ của Đại Chu. Bọn họ đã đuổi theo đám quân Hán chạy tán loạn, chỉ cần một cái xung phong có thể xua đuổi quân Hán chạy loạn đụng nát chính đại doanh của mình.

Còn lúc này La Húc không thể không rút quân, thắng lợi có lớn hơn nữa, cũng không bằng an nguy của Bệ hạ.

Một vạn Hổ Bí tinh kỵ gào thét giết trở về, khói bụi đầy trời sát khí đằng đằng.

Lưu Lăng thấy quân Chu đã loạn, mệnh lệnh đội quân rút lại. Hán kỵ đến nhanh, rút cũng nhanh, nhanh chóng từ trận hình quân Chu giết trở ra, những kỵ binh chậm bước còn ở phía sau nhanh chóng bị quân Chu bao phủ, mắt thấy những kỵ binh rơi rớt lại từng người từng người bị trường mâu của quân Chu đâm đến rơi khỏi lưng ngựa.

Nhưng lúc này đám người Lưu Lăng Hoa Tam Lang và Triệu Nhị đã không còn sức để quay về cứu viện họ rồi, nếu không mau chóng rút lui, tới khi Hổ Bí tinh kỵ của quân Chu tới, chỉ e là ai cũng không thoát khỏi. Nhiệm vụ đột kích lần này chính là yểm hộ đại lượng bộ tốt của Trần Viễn Sơn rút về đại doanh, hiện giờ mục tiêu đã hoàn thành.

Lưu Lăng kêu gọi kỵ binh nhanh chóng rút lui, năm nghìn kỵ binh chạy ra từ đại trận quân Chu giờ chỉ còn lại không tới ba nghìn người. Còn quân Chu tuy thương vong nhiều hơn quân Hán rất nhiều, nhưng cũng còn hơn bốn nghìn người. Còn mục đích của kỵ binh quân Hán vốn không phải bao vây giết thương kẻ địch, cho nên trả giá như vậy để đánh loạn quân Chu cũng đáng giá.

Nhân lúc Hổ Bí tinh kỵ quân Chu còn lui về, Trần Viễn Sơn mệnh lệnh sĩ binh tăng tốc rút lui. Lúc này trong đại doanh quân Hán, Chủ tướng đại doanh Đông Nam Vương Bán Cân đã dẫn theo Đỗ Nghĩa cùng Chiêu Tiên, lĩnh theo ba vạn binh mã của Tiên phong doanh, Kiêu kỵ doanh, Nhuệ kiện doanh ra nghênh đón. Ba vạn người chia ra hai bên, chừa một lối đi để hộ tống Trần Viễn Sơn và một vạn nhân mã rút về đại doanh, còn ba doanh của Vương Bán Cân sau khi nhân mã của Trần Viễn Sơn vào doanh, hai bên hợp thành một, tổ chức thành trận hình phòng ngự.

Chiêu Tiên thúc ngựa xách đao, dẫn theo một nghìn kỵ binh xông ra tiếp ứng Lưu Lăng.

Kỵ binh quân Hán vốn đã không nhiều, Lưu Lăng và Hoa Tam Lang đã dẫn đi phần lớn kỵ binh, lúc này đại doanh Đông Nam chỉ còn lại ba nghìn kỵ binh, Chiêu Tiên lĩnh đi một nghìn, còn lại hai nghìn nhất định phải phòng bị sự đánh tới của Hổ Bí tinh kỵ của quân Chu.

Lưu Lăng dẫn ba nghìn kỵ binh còn lại đảo một vòng, đảo một vòng thật xa, tiếp đó chạy hướng về phía Vương Bán Cân. Lúc này quân Chu đã đại loạn, đám quân Chu không biết sự sống chết của Sài Vinh đã lao tới như điên. Nhưng bọn họ không biết, càng làm như vậy trung quân của Sài Vinh càng không vững.

Tướng quân của cấm quân Đại Chu mệnh lệnh hậu đội quân Chu ngừng lại, nhưng quân Chu đã bị kỵ binh của Lưu Lăng đuổi theo thành quán tính rồi nhất thời không dừng chân được. Dù cho phía trước muốn dừng lại, Chu binh phía sau chạy ào đến họ không thể không chạy về phía trước. Lúc này ai cũng không dám ngã xuống, chỉ cần té ngã xuống đất thì chỉ có một cái kết cục.

Tướng quân cấm quân hạ lệnh một tiếng, cấm quân liền bắn tên loạn lên, lập tức quân Chu lao đến từ phía trước giống như cỏ dại bị gió thổi vậy liền nằm xuống thành một lớp, sĩ binh cấm quân chỉ kịp bắn ra một phát tên, Chu binh lao đến gần rồi. Tướng quân quân Chu giơ một ngón tay, xoạt một tiếng, hai hàng cấm quân ở phía trước liền đồng loạt cầm chắc bộ giáo. Đối mặt với cây bộ giáo dài ba thước sắc bén, chỉ cần xông lên liền bị xẻ thành hai mảnh.

Đúng lúc này, Hổ Bí tinh kỵ của La Húc cũng đã quay về. La Húc giơ một ngón tay, chia ra một đội kỵ binh thiết giáp xông qua đó, cứ thế lao qua giữa cấm quân và Chu binh bình thường, thấy động tác của họ, xốc vác hơn nhiều so với Hán kỵ thủ hạ của Lưu Lăng. Hai nghìn kỵ binh tách cấm quân và Chu binh bình thường ra, còn những Chu binh chen chúc cuối cùng cũng dừng lại bước chân.

Sài Vinh được người đỡ lên, thoát mũ giáp ra nhìn nhìn, một cây tên phá giáp cắm ngay trên mũ giáp, vẫn không kìm được run lên, cây tên này chỉ cần cắm xuống thêm nửa thước, là có thể xuyên thủng đầu y.

Sắc mặt Sài Vinh tái mét, chưa từng thất bại qua như thế này. Một cảm giác sỉ nhục khó có thể chịu được như ngọn lửa rừng bùng cháy trong lòng, rất nhanh đã thiêu đốt tới thần trí của y có chút không tỉnh táo rồi.

Sài Vinh dữ tợn rút ra cây bảo kiếm của mình, một nhát kiếm đâm vào ngực của một gã thị vệ, trong ánh mắt không thể tin nổi của gã thị vệ, Sài Vinh một chân đạp lên thi thể trên mặt đất của gã. Thêm một nhát chặt xuống bả vai của một gã thị vệ khác, Sài Vinh trông như điên loạn lên.

- Kỵ binh quân Hán có thể xông đến trước mặt trẫm không đến năm mươi bước, mũi tên của chúng suýt tý nữa đã lấy mạng trẫm! Trẫm lưu lại các ngươi có lợi gì! Có lợi gì!

Liên tục có hai thị vệ bị chém chết, nhưng những người khác ngay cả chạy cũng không dám. Bệ hạ gặp nạn, đây đúng là thị vệ bọn họ không làm tròn trách nhiệm. Không tránh, bị Bệ hạ một kiếm chém chết cũng không sao, nếu tránh né, ai biết có liên lụy tới người nhà không?

Thị vệ thứ ba đã thấy bảo kiếm của Bệ hạ giơ lên cao, mắt thấy chém thẳng xuống đầu mình, gã đột nhiên phát hiện giờ đây mình không sợ chút nào, trong lòng thanh tịnh như hồ nước không tí gợn sóng. Thậm chí gã còn cười cười, sắc mặt bình tĩnh nhắm mắt.

Chết rồi sao?

Chết rồi chứ?

Tại sao không đau tí nào? Có lẽ cái chết đến quá nhanh, quá mạnh, có lẽ… bản thân đã không còn cảm giác.

Tang một tiếng, ai cũng không nhìn rõ từ đâu có cây thiết thương lao tới, cây bảo kiếm chém lên thiết thương tạo ra một tia lửa. Tiếng vang giòn giã giống như tiếng đồng chiêng vang bên tai Sài Vinh, khiến thần trí của y thanh tỉnh lại vài phần. Lắc người một cái, y nhìn kỹ gã thị vệ trước mặt.

Gã vẫn còn sống, bảo kiếm của mình ở trên đầu của thị vệ cự ly chưa tới một thước bị một cây thiết thương đỡ ra, kiếm vẫn còn run rẩy trong tay mình.

Liếc nhìn sang hướng khác, thế giới trắng xóa dần dần khôi phục lại sắc màu.

- Bệ hạ thứ tội!

Một tướng lĩnh toàn thân mặc tinh giáp quỳ dưới chân mình, kế bên y là một cây thiết thương bị chặt sâu vào quá một phần ba. Tri giác của Sài Vinh đang dần từ bốn phương tám hướng bay trở về, tiếng gầm rú trong tai đang dần biến mất.

Người quỳ trước mặt, là lang tướng Hổ Bí - La Húc.

- Xin Bệ hạ trị thuộc hạ tội xúc phạm vô lễ!

Ngẩng đầu lên nhìn, La Húc thấy ánh mắt của Hoàng đế Bệ hạ không còn mờ mịt nữa, y thay đổi câu nói của mình một chút. Câu thứ nhất là xin Bệ hạ thứ tội, câu thứ hai là xin Bệ hạ trị tội.

Sài Vinh hít một hơi lãnh khí, trong chốc lát tỉnh ngộ cái gì đó. Y đưa mắt nhìn La Húc, lại nhìn vào hai thị vệ bị mình giết chết. Hít một hơi thật sâu, sắc mặt Sài Vinh từ từ hồi phục chút huyết sắc.

- Thân là thị vệ mà không làm tròn phận, đáng giết.

Sài Vinh hừ lạnh một tiếng, lập tức thở dài nói: - Đem thi thể về hậu táng, người sống lấy thế làm gương, trẫm không truy cứu tội không làm tròn trách nhiệm của các ngươi.

- La Húc, ai bảo ngươi trở về!

La Húc là nam tử tráng niên tới ba mươi tuổi mới nổi danh, những gì từng trải của người này có thể xem là một truyền kỳ. Trong thời loạn thế, nhiều năm trước mưu công danh trên lưng ngựa đã trở thành lý tưởng của nam tử. Còn ở Đại Chu, La Húc là thần tượng và mục tiêu khát vọng mà tất cả nam tử hướng tới.

Mười sáu tuổi, La Húc hưởng ứng lệnh triệu tập nhập ngũ, do luyện võ từ nhỏ, trong tân quân đảm chức ngũ trưởng. Không bao lâu Quách Uy dẫn binh phản Hậu Hán, vừa chạy đã giết sạch Biện Lương.

Vì La Húc võ nghệ cao cường, trong chiến đấu hung hãn không sợ chết, khi chiến đấu luôn xung phong đi trước, trải qua hơn trăm trận chiến thân thể y vết thương trăm chỗ, vậy mà y không chết.

Quách Uy ngẫu nhiên phát hiện tên thiếu niên không sợ chết, cực ưu ái La Húc, trước là đề bạt y làm đội trưởng, chỉ cách ba ngày, trong một trận chiến lớn La Húc chặt đi bảy đầu người của địch, được thăng lên làm Võ Kỵ Úy suất lĩnh năm trăm nhân mã. Trận công hãm Biện Châu, y xung phong đi đầu, giết địch vô số, lại được đề thăng làm Du Kích Tướng quân ngũ phẩm. Sau đó theo Quách Uy chinh chiến Nam Bắc, lập công vô số, từ Du Kích tướng quân tới Ninh Viễn tướng quân, tiếp là Tráng Võ tướng quân, tiếp nữa là Hổ Bí lang tướng chính tam phẩm, cao nhất là làm tới Đại Đô hộ tòng nhị phẩm.

Nhưng vì y suất lĩnh một vạn Hổ Bí tinh kỵ, mọi người vẫn quen gọi là Hổ Bí lang tướng La Húc. Phong tước Khai Quốc huyện công, thực ấp hai nghìn hộ.

Lý lịch cuộc đời y, chính là đại biểu cho con người bần hàn mong lấy công danh trên lưng ngựa.

- Bệ hạ…

La Húc ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng cũng nói bốn chữ: - Mạt tướng biết tội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play