“Chú lần này phải nghĩ cách giúp cháu, lát nữa mẹ về là chắc chắn sẽ mắng cháu cho mà xem. Chú, chú?”- Thiên Diệc lo lắng như gà mắc đẻ chạy tới chạy lui, lải nhải một hồi lại để ý thấy Quốc Hưng vẫn thất thần ngồi phía xa thì chạy lại lay lay tay anh.
Quốc Hưng hơi giật mình, anh sao vậy? Cứ nghĩ đến Tinh Nghiên đang ở cùng người đó thì lại không vui, xen kẽ một chút bất an. Quốc Hưng khẽ cười xoa đầu Thiên Diệc, “Mắng cháu là đúng, cháu quá hư. Dám chạy tùy tiện đi chỗ khác, hại mẹ cháu phải lo lắng. Chẳng những phải mắng mà còn phải phạt thật nặng.”
Thiên Diệc ỉu xìu ngồi phịt xuống đất, lộ rõ vẻ lo sợ, “Chú giúp cháu lần này đi... chú...”
Nhóc còn nhớ lần gần đây đây nhất mẹ Lousia tức giận là lúc nhóc tranh thủ lúc mẹ vắng nhà đã lén vào bếp chiên trứng ốp la. Ai ngờ sơ ý làm bén lửa suýt chút đã cháy luôn cái nhà bếp, may là mẹ về kịp để giải quyết. Sau đó nhóc bị phạt quỳ trên giường đến hai tiếng, quỳ đến chân tê rần.
Giờ nhớ lại vẫn cảm thấy khủng khiếp.
Có tiếng mở cửa vang lên, Thiên Diệc lại càng sợ. Hai chân run cầm cập muốn đứng lên cũng không được.
Tinh Nghiên bước vào, nhìn qua Quốc Hưng rồi đi tới bỏ chìa khóa lên bàn. Anh thấy cô về thì mới thả lỏng tâm trạng, nhìn cô cười. “Không sao chứ? Anh xin lỗi...”
Nếu không phải anh không chịu tìm hiểu, vì nuông chiều thằng nhóc kia nên mới dẫn nó tới trường đua thì có lẽ Tinh Nghiên cũng không gặp lại người không nên gặp đó.
Tinh Nghiên thở dài lắc đầu, “Là số phận, đến sẽ đến thôi.”
Cô đưa mắt nhìn Thiên Diệc ngồi dưới đất. Khẽ thở dài rồi xoay người định về phòng.
“Mẹ?” Thiên Diệc ngơ ngác gọi cô.
Tinh Nghiên hơi dừng chân lại, cũng không quay đầu. “Ngủ sớm đi, mai mẹ sẽ đưa đi học.”
Thiên Diệc nghe vậy càng sợ hơn, nhóc thà là mẹ mắng nhóc đánh nhóc. Ít ra như vậy nhóc còn thấy mẹ quan tâm nhóc, nhưng sao...
Thiên Diệc hoảng sợ chạy đến ôm chầm lấy Tinh Nghiên, áp mặt vào bụng cô, giọng nói như sắp khóc. “Sai rồi, sai rồi. Tiểu Diệc sai rồi, mẹ mắng con đi, phạt con đi. Mẹ đừng giận con mà, con hứa sẽ không có lần sau nữa.”
“Tiểu Diệc mẹ hơi mệt, con đi ngủ đi.” Tinh Nghiên cảm thấy bây giờ đầu của mình cực kỳ đau, y như sắp nổ tung vậy.
Thiên Diệc ngẩng đầu, lệ đong đầy khóe mắt: “Mẹ không cần tiểu Diệc nữa sao? Mẹ không quan tâm con nữa, Ô... ô mẹ, mẹ hết thương con rồi...”
Tinh Nghiên đau đầu, dứt khoát ngồi xuống để đối mặt với con trai. “Tiểu Diệc, con về phòng ngủ. Mẹ không mắng con, không giận con nhưng nếu con cứ ở đây khóc lóc thì mẹ sẽ không quan tâm con thật đấy.”
“Hức, hức...” Thiên Diệc khóc đến nấc cục, Tinh Nghiên thở dài đi rót ít nước cho cho thằng nhóc sau đó đem nó vào phòng, đắp chăn lại đàng hoàng.
“Mẹ không giận con thật chứ?”
“Ừ, không giận. Ngủ đi, ngày mai mẹ gọi sớm đấy.” Tinh Nghiên dịu dàng xoa đầu Thiên Diệc.
Nhóc lại hơi chần chừ rồi nói, “Mẹ ơi, cuối tuần này lớp con họp phụ huynh đó.”
Họp phụ huynh? Mới đây là tổng kết cuối năm rồi sao? Tính ra thí cũng còn vài năm nữa là tiểu Diệc vào lớp một. Xem ra cô phải chú ý hơn nữa.
“Mẹ biết rồi, ngủ ngon.”
“Mẹ ngủ ngon.”
Tinh Nghiên đợi cho Thiên Diệc hoàn toàn ngủ sâu rồi thì mới nhẹ nhàng đóng cửa ra ngoài, cô bước đi vài bước đi cơn đau đầu lại ập đến khiến bước chân loạn choạng. vội đưa tay vịn bức tường ngăn cho mình không bị ngã, đầu cô hôm nay rất đau cứ như là ai đang chăm ngòi lửa bên trong, thiêu rụi toàn bộ đại não.
“Tinh Nghiên? Em sao vậy?” Quốc Hưng vội vàng chạy tới đỡ lấy cô, giọng nói cực kỳ lo lắng.
“Đầu của em, đau... a!”
"Bây giờ cô là người của tôi, so với cô ta thì địa vị của cô cao hơn, nếu là vậy thì sao lại phải rời đi?"
“Nếu anh yêu em thì sao nhỉ?”
"Em là người của anh, thuộc hạ của anh, phụ nữ của anh, yêu hay không quan trọng vậy sao?"
Tinh Nghiên hai tay ôm đầu, bên tai vang lên những âm thanh quen thuộc. Sao lại đau như vậy? Ánh sáng trước mắt cô như là đang ẩn đang hiện rồi tối dần lại. Cô không ngất đi, ngay sau đó cuối cùng cơn đau cũng giảm đi.
“Tình trạng của em ngày càng nặng, ngày mai anh đưa em đi bác sĩ.” Quốc Hưng lo lắng nhìn cô, nếu là bình thường dù có đau đớn nhưng còn ở trong sức chịu đựng của cô thì chắc chắn Tinh Nghiên sẽ không kêu than gì. Nhưng khi nãy chính miệng cô nói ra, chắc chắn là cơn đau khi nãy khiến cô không chịu nổi.
Tinh Nghiên thở mạnh, lắc đầu. “Không cần.”
“Đến nước này rồi, cho dù em có muốn hay không thì cũng phải đi.”
Tinh Nghiên bước đi, vẫn cố chấp lắc đầu. “Thật sự không cần đâu, chỉ là hôm nay gặp quá nhiều chuyện nên căng thẳng. Uống thuốc sẽ hết ngay thôi.”
“Tại sao em cứ cố chấp vậy chứ?” Quốc Hưng bị tính khí của cô chọc giận, nhưng lại xót xa nhiều hơn khi quan sát sắc mặt trắng bệch của cô.
“Em không thích đi bác sĩ.”
“Em...” Đối với sự cố chấp này của cô Quốc Hưng cũng dần làm quen rồi. Có đôi khi anh suy nghĩ, nếu như Tinh Nghiên của Tinh Bang không xảy ra chuyện, nếu như không có truyện hoán đổi linh hồn kỳ lạ kia thì có lẽ Tinh Nghiên mà anh biết cũng chỉ là một cô gái tay trói gà không chặt. Một cô gái không nổi bật và nếu không có tất cả những chuyện kỳ lạ đó thì anh đã kết hôn với Tinh Nghiên trước kia từ lâu.
“Thôi được rồi, anh dìu em về phòng lấy thuốc.”
“Không cần đâu...”
“Đi.” Quốc Hưng làm lơ với lời từ chối của cô, tay anh dìu cô trở về phòng rồi để cô ngồi xuống giường. Sau đó rất quen thuộc mở học tủ lấy ra một lọ thuốc, đưa cô một viên rồi quay qua rót nước.
Tinh Nghiên uống thuốc, cảm thấy cũng đỡ hơn. Cô quay qua Quốc Hưng, “Hôm nay làm phiền anh nhiều rồi...”
Quốc Hưng xoa đầu cô, mỉm cười. “Ngốc quá, anh từng nói em sẽ là cô em gái anh quan tâm nhất. Có gì phải khách sáo, anh còn định tương lai sẽ thu nhận tiểu Diệc làm con nuôi kìa.”
Tinh Nghiên hơi mỉm cười, ánh mát nhu hòa nhìn anh. “Tiểu Diệc và anh rất hợp nhau, thời gian này nếu không có anh thì...”
“Lousia, nếu không phải trước đây em vất vả mang anh sang đây rồi chữa trị thì chắc cho tới bây giờ anh vẫn là người thực vật, chỉ nằm trên giường bệnh. Anh phải cảm ơn em mới đúng.”
“Nhưng suy cho cùng thì năm đó đám sát thủ đó muốn giết em, là anh cứu em...”
Quốc Hưng mỉm cười, nhẹ nhàng ngắt lời Tinh Nghiên. “Từ bao giờ mà chúng ta trở nên khách sáo vậy chứ. Em bây giờ là Lousia, một cô gái bình thường. Không còn là Tinh Nghiên của Tinh Bang nữa, cuộc sống của em đã có con trai còn có... người anh trai luôn yêu thương em là anh nữa.”
“Cảm ơn anh.” Cô chân thành nói, năm đó cô khủng hoảng như vậy, lý trí gần như biến mất hoàn toàn. Là Quốc Hưng đã kiên trì ở cạnh cô, động viên và khích lệ. Chính anh đã hứa anh sẽ giúp cô sống như một người bình thường, anh đưa tất cả hoạt động của cô vào khuôn khổ giản đơn. Có thể nói nếu không có Quốc Hưng thì cô đã sảy thai và chết rồi.
Cứ như vậy rất tốt, mỗi lúc cần phân rõ tình cảm anh sẽ mỉm cười nói mình chỉ xem cô là em gái. Cô cũng vậy, đơn thuần xem anh là anh trai.
“Em nghỉ ngơi đi, anh về trước.”
Quốc Hưng chào tạm biệt cô rồi rời khỏi phòng. Trước khi rời đi cũng không quên tắt hết đèn trong phòng khách, thói quen cứ như là đang tiết kiệm điện cho chính ngôi nhà của mình.
Xuống bãi đậu xe lấy xe rời đi, Quốc Hưng vừa rời khỏi nhưng lại không nhìn thấy được chiếc xe đua khi nãy của Thiên Kỳ đang đậu ở lề đường.
Ánh mắt của anh lúc nhìn thấy Quốc Hưng từ trong chung cư nhà Tinh Nghiên đi ra thì liền lạnh lẽ nhuốm đầy tức giận. Không lâu sau cũng nổ máy rời đi.
...
“Vòng đầu tư gọi vốn series B của chúng ta đã thu hút hơn 500 triệu USD đầu tư, dự kiến thực hiện series C diễn ra và tháng sau.” Trưởng phòng kế hoạch vừa hoàn thành xong phần báo cáo của mình.
Cả phòng hội nghị chìm vào im lặng một lúc sau đó Lý Minh Hoàng lên tiếng: “Về cơ bản bộ thiết kế Kim Cương Xanh của chúng đã có bước khởi đầu khá thuận lợi, nhưng tất cả nguồn nguyên vật liệu khai thác đều phải hợp pháp.”
Thiên My ngồi đối diện nhịn không được lên tiếng bỡn cợt, “Cảm ơn luật sư Lý, anh đã nói ra điều mà tất cả mọi người điều biết.”
Lý Minh Hoàng hừ một tiếng, nhất quyết đem Thiên My làm người vô hình. Bỗng chốc cả phòng hội nghị đều đưa mắt nhìn về vị trí chủ tịch nãy giờ vẫn không nói một lời.
Quách Diệp Thiên Kỳ dáng người cao ngất, nãy giờ vẫn im lặng nghe các báo cáo của các bộ phận. Nhìn bộ dáng này của anh hai, Thiên My bỗng liên tưởng tới một câu như thế này, trong một cuộc họp người luôn ngồi im lặng mới là ngươi đáng phải đề phòng nhất.
Lúc này âm thanh lạnh lùng và tỉnh táo của người cao quý nhất nơi này vang lên, “Bên bộ phận sáng tạo đã hoàn thành bản vẽ Kim Cương Xanh, bắt đầu từ tuần sau sẽ chính thức đưa vào công đoạn cắt gọt. Thiên My, em tạm thời giữ bản vẽ này và đảm nhận việc giám sát tiến độ làm việc của công nhân ở xưởng. Minh Hoàng, cậu tranh thủ hoàn tất hồ sơ pháp lý cho quỹ kêu gọi đầu tư series C tháng sau, xem còn gì thêm vào thì cứ thêm sau đó đưa lại cho tôi kiểm tra.”
“Dạ!” Thiên My và Lý Minh Hoàng đồng loạt lên tiếng sau đó quay sang nhìn nhau một cái rất... ‘thiện cảm.’
Một người phụ trách vấn đề luật pháp, một người phụ trách giám sát công việc. Đây là anh hai muốn hai người bọn họ làm việc với nhau mà.
Quách Diệp Thiên Kỳ đứng lên sau đó tất cả mọi người đều đồng loạt đứng lên, anh nhìn quanh phòng họp một lần rồi lên tiếng. “Khoảng thời gian này tất cả mọi người sẽ vất vả một chút, nếu Kim Cương Xanh lên sàn thành công. Quách Diệp Thiên Kỳ tôi chắc chắn sẽ không bạc đãi các vị, bây giờ, chỉ hy vọng các vị ngày đêm tăng ca mau chóng hoàn thành bản phác thảo chi tiết thứ mười bốn của bộ trang sức lần này.”
Hơn hai mươi người trăm miệng một lời đầy khí thế nói. “Dạ, chủ tịch.”
Thiên Kỳ rời khỏi phòng họp, đi sau anh là Minh Triều và Hữu Quân. Ba người đi vào thang máy, Hữu Quân phía sau lên tiếng. “Lão đại, ngài đem bản vẽ cho Thiên My tiểu thư giữ. Có khi sẽ đem lại nguy hiểm cho cô ấy.”
Quách Diệp Thiên Kỳ sắc mặt không hề khẩn trương, đôi mắt khẽ đảo một cách lạnh lùng. “Lý Minh Hoàng phụ trách phần hồ sơ pháp lý nên buộc phải ở bên cạnh làm việc cùng Thiên My. Tạm thời nó sẽ không nguy hiểm, cậu cho vài người âm thầm theo bảo vệ nó, mấy ngày này phải đặc biệt đề phòng không được bức dây động rừng.”
“Dạ.” Hữu Quân khẽ lên tiếng.
Im lặng một lúc anh hơi nghiêng đầu nói với Minh Triều. “Cậu chú ý vào camera an ninh của khách sạn nơi Thiên My ở, có động tĩnh liền báo cho tôi.”
“Lão đại, việc này có cần báo cho Trần Hoàng không?” Minh Triều hỏi lại
Quách Diệp Thiên Kỳ im lặng một lúc, cửa thang máy mở ra. Anh chỉ để lại một câu rồi sải bước đi. “Không cần, tôi còn có việc khác để cậu ta làm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT