Bạch Linh dẫn Thuỷ Vô Dương đến một trà lâu, ngồi ở vị trí sát đường trên lầu hai, Thuỷ Vô Dương thảnh thơi cầm lấy chén trà thưởng thức, thuận tiện nhìn xem phong cảnh bên ngoài, cũng không vội vã thúc giục Bạch Linh.

Bạch Linh có vài lần muốn mở miệng nói chuyện, lại không biết nên nói từ đâu.

Thu hồi ánh mắt, Thuỷ Vô Dương quay đầu đánh giá cô gái xinh đẹp ngồi ở đối diện, nói thật, nàng rất đẹp, đó là một loại xinh đẹp của tiểu thư khuê các, nhưng Thuỷ Vô Dương rất rõ ràng, nàng cũng không phải nữ tử bình thường, nàng là một nữ tử có bản lĩnh, chứng kiến cùng nghe nói mấy ngày nay liền biết, nếu nàng cùng Mạc Trần Cẩm thành thân, tương lai nhất định sẽ là một chủ mẫu tốt.

Chỉ tiếc a, thế sự trêu người nha. Thuỳ mắt nhấp ngụm trà, Thuỷ Vô Dương cười có chút bất đắc dĩ.

“Thuỷ tiên sinh……” Bạch Linh muốn nói lại thôi.

“Bạch cô nương, có cái gì cứ nói thẳng đừng ngại.”

Thuỷ Vô Dương mỉm cười ôn nhu luôn làm cho người ta có một loại cảm giác được trấn an, Bạch Linh không khỏi bình tĩnh lại.

Kỳ thật Bạch Linh cũng không biết tại sao khi đối diện với Thuỷ Vô Dương lại bối rối như vậy, tuy rằng nàng không phải nữ tử độc ác, nhưng thương trường nên có tác phong quyết đoán, rõ ràng nàng có thể trực tiếp mở miệng bảo Thuỷ Vô Dương rời đi, nhưng mà, nàng lại đang do dự, nàng luôn cảm thấy một nam tử siêu phàm thoát tục như vậy cùng Trần Cẩm không nên có loại quan hệ này.

“Bạch cô nương?” Thấy Bạch Linh đối chính mình ngẩn người, Thuỷ Vô Dương nhẹ kêu.

“A.” Bị Thuỷ Vô Dương kêu một tiếng làm Bạch Linh sửng sốt một chút mới khôi phục tinh thần lại, có chút xin lỗi cười cười.

“Bạch cô nương là muốn bảo ta rời đi đúng không?” Thuỷ Vô Dương thấy Bạch Linh cứ do dự như vậy, quyết định đem lời nàng muốn nói nói ra.

Gật gật đầu, ánh mắt Bạch Linh nhìn thẳng Thuỷ Vô Dương nói:“Thuỷ tiên sinh là người thông minh, ta đối ngài cũng có mang một phần kính ý, cho nên ta hy vọng ngài có thể tự mình rời đi.”

Nghe xong lời nói của Bạch Linh, Thuỷ Vô Dương cười khẽ,“Bạch cô nương, tuy rằng ta rất vui vì được cô xem trọng, nhưng ta chưa thể rời đi, thật sự là có lỗi.”

“Tại sao?!” Bạch Linh có chút không khống chế được hét to một tiếng.

Tại sao ư? Đầu ngón tay nhẹ nhàng vân vê chén trà, Thuỷ Vô Dương đang tự hỏi chính mình, nhưng lại không chiếm được đáp án, bỏ qua quan hệ ước định giữa y cùng Mạc Trần Cẩm, còn có một phần tâm tư của chính y ở bên trong đi, y không nghĩ nhanh như vậy rời đi Mạc Trần Cẩm, tuy rằng biết rõ sự ôn nhu kia chỉ là giả vờ, nhưng y vẫn muốn được tận hưởng nhiều thêm một chút.

Từ nhỏ, Thuỷ Vô Dương liền đi theo bên cạnh sư phụ, thân là thiên hạ đệ nhất nên sư phụ là một người lãnh tình, chưa bao giờ, cũng không hề biết quan tâm yêu mến, y chính là tại bên cạnh một người lạnh lùng như vậy lớn lên, rồi sau đó, y lại ở bên cạnh Dạ Hạo Địch, y cùng với gã quan hệ giống như là chủ tớ, cho nên càng không thể từ chỗ Dạ Hạo Địch được đến ôn nhu, Thuỷ Vô Dương cho tới bây giờ mới phát hiện y sống ba mươi năm, tình cảm dĩ nhiên là thiếu thốn như thế.

Ta làm người cũng thật đủ thất bại, cười khổ, trong con ngươi đen như ấm ngọc của Thuỷ Vô Dương hiện lên một tầng thản nhiên đau thương.

Thu hồi tâm tư, Thuỷ Vô Dương ngẩng đầu đối với Bạch Linh cười nói:“Mặc kệ như thế nào, ta sẽ không rời đi hắn, thật xin lỗi.”

Câu nói kiên định này của Thuỷ Vô Dương vừa vặn bị Mạc Trần Cẩm nhận được tin tức đã chạy tới nghe thấy, Mạc Trần Cẩm cảm giác trái tim giống như bị hung hăng va chạm một chút.

Nhắm mắt lại hít sâu một chút, Mạc Trần Cẩm mới ổn định cảm xúc chính mình, đi đến phía sau Thuỷ Vô Dương, hắn một phen kéo Thuỷ Vô Dương, đem y kéo vào trong lòng.

“Trần Cẩm?” Quay đầu nhìn lại, Thuỷ Vô Dương có chút kinh ngạc trước sự xuất hiện của Mạc Trần Cẩm.

“Chúng ta đi thôi.” Mạc Trần Cẩm không có đối Bạch Linh trách cứ gì, mà là trực tiếp đem Thuỷ Vô Dương mang đi.

Tại sao, ngươi hiện tại ngay cả nhìn, cũng không nguyện ý nhìn ta liếc mắt một cái? Bạch Linh bi thương nhìn theo bóng dáng Mạc Trần Cẩm trước sau như một không nhìn nàng đã vội vã rời đi, trên mặt là nụ cười thê lương.

Trần Cẩm, đã qua nhiều năm như vậy, ngươi vì sao vẫn không thể tha thứ ta năm đó nhất thời yếu đuối chứ?

Bị Mạc Trần Cẩm một đường kéo ra trà lâu, Thuỷ Vô Dương có chút bất an nhìn sắc mặt không chút biểu tình của hắn, chần chờ một chút mới mở miệng nói:“Có phải ta đã làm sai?”

“Cái gì?” Đang suy nghĩ câu nói vừa rồi của Thuỷ Vô Dương, Mạc Trần Cẩm có chút ngạc nhiên nhìn Thuỷ Vô Dương, không rõ vì sao y đột nhiên nói như vậy.

“Ta không nên cùng Bạch Linh gặp mặt, cũng không nên nói nhiều như vậy.” Thuỷ Vô Dương cười cười,“Ngượng ngùng.”

Tuy rằng y hiện tại là phối hợp Mạc Trần Cẩm thoát khỏi Bạch Linh, nhưng Thuỷ Vô Dương có thể phát giác, Mạc Trần Cẩm kỳ thật cũng không phải không thương Bạch Linh, hai người chỉ là có một hiểu lầm quá sâu, mà mình chính là đang sắm vai nhân vật làm cho hai người cởi bỏ khúc mắc đó.

“Không sao, nhưng lần sau không cần cùng nàng một mình gặp mặt.” Mạc Trần Cẩm thuận miệng nói, tuy rằng hắn biết Bạch Linh sẽ không đối Thuỷ Vô Dương làm ra chuyện gì, nhưng hai người vẫn là ít chạm mặt vẫn tốt hơn.

“Ta hiểu được.” Rũ mắt xuống, Thuỷ Vô Dương giấu đi trong mắt bi thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play