Trải qua mấy ngày liền chạy đi, đoàn người Thuỷ Vô Dương bằng tốc độ nhanh nhất đã về tới Đàn Ưng Bảo, đứng ở trong đại sảnh, Thuỷ Vô Dương tuy rằng mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng là kích động, dù sao xa cách nửa năm, y rốt cục có thể nhìn thấy Trần Cẩm rồi.
Hỗn độn tiếng bước chân từ ngoài đại sảnh truyền đến, xoay người, Thuỷ Vô Dương thấy Mạc Trần Cẩm vội vã đi tới, trên mặt tươi cười không khỏi càng thêm xán lạn, tiến lên vài bước, ôn nhu nói:“Trần Cẩm.”
“Ngươi đã trở lại.” Gật gật đầu, trong giọng nói Mạc Trần Cẩm không chút nào cho thấy vui sướng, ngược lại rất bình tĩnh, điều này không thể nghi ngờ đã giội một chậu nước lạnh lên người Thuỷ Vô Dương.
Cắn cắn môi, Thuỷ Vô Dương thuỳ hạ mắt, nụ cười trên môi cũng ảm đạm rất nhiều, không khỏi cười nhạo chính mình, vất vả mấy ngày liền chạy đi rốt cuộc là vì cái gì?
“Nếu đã trở lại, trước hết đi nghỉ ngơi đi, cũng là phòng ngươi ở trước kia, nếu không có vấn đề, ngày mai chúng ta liền an bài thời gian trị liệu.” Mạc Trần Cẩm không phải không thấy biểu tình đột biến của Thuỷ Vô Dương, nhưng hắn lại không biết nên nói như thế nào để biểu hiện ra chính mình vui mừng, thời gian dài xa cách làm cho hắn càng không biết biểu đạt tình cảm của mình.
Hắn nhớ Thuỷ Vô Dương, sự nhớ nhung đã muốn vượt qua tưởng tượng của hắn, hắn mỗi ngày đều hy vọng Thuỷ Vô Dương trở về, mà khi Thuỷ Vô Dương thật sự đứng ở trước mặt hắn, hắn lại không biết nói gì biểu hiện ra tình cảm chính mình.
“Vâng.” Lên tiếng, Thuỷ Vô Dương liền lập tức đi qua bên người Mạc Trần Cẩm, trở về phòng nghỉ ngơi.
Lúc sát bên người mà qua, Mạc Trần Cẩm nghe thấy trên người Thuỷ Vô Dương độc hữu mùi thơm ngát, định vươn tay bắt lấy cánh tay Thuỷ Vô Dương, nhưng hắn vẫn là nhịn xuống, ánh mắt Bạch Linh nhìn chằm chằm làm hắn sinh đau.
Đây cũng là một nguyên nhân khác hắn không dám biểu đạt ra bản thân vui mừng, hắn thật không ngờ đến, Bạch Linh kiên cường như vậy thế nhưng lại chạy đi nhảy sông tự vẫn sau khi ngả bài ngày đó, nếu không phải Mạc Địch đuổi theo nàng, liền suýt nữa đã thành đại hoạ, cho nên dù không thể nhận tình cảm Bạch Linh, Mạc Trần Cẩm cũng không thể quang minh chính đại biểu hiện ra tình yêu của mình đối với Vô Dương, để ngừa kích thích đến nàng, dù sao Bạch Linh cũng là người hắn từng thích, hắn thật sự không hy vọng Bạch Linh tiếp tục trầm tẩm trong tình yêu vô vọng, không được đáp lại, nếu có thể, hắn hy vọng Bạch Linh có thể được đến hạnh phúc.
Nhưng Mạc Trần Cẩm bận tâm đến Bạch Linh, hành động của hắn không thể nghi ngờ đã thật sâu xúc phạm tới Thuỷ Vô Dương, thấy bộ dáng khổ sở của Thuỷ Vô Dương, trong lòng hắn cũng không chịu nổi, chỉ có thể một lần lại một lần ở trong lòng hi vọng Thuỷ Vô Dương không cần thương tâm.
“Tiên sinh……” Đi ra đại sảnh, ánh mắt Thuý Vũ vẫn luôn lo lắng nhìn Thuỷ Vô Dương, thái độ vừa rồi của Mạc Trần Cẩm, mặc cho ai thấy đều vì Thuỷ Vô Dương cảm thấy không đáng giá, càng miễn bàn Thuý Vũ vẫn đi theo bên cạnh Thuỷ Vô Dương, luôn hiểu biết tâm ý mà y dành cho Mạc Trần Cẩm.
“Ta không sao.” Thuỷ Vô Dương cố gắng muốn xả ra một chút tươi cười trấn an Thuý Vũ, đáng tiếc lại thất bại, lúc này nụ cười của y quả thực so với khóc còn khó chịu, y thật không ngờ đầy ngập nhớ nhung đến khi gặp mặt, lại bị loại này đối đãi.
Tự giễu nở nụ cười, ánh mắt Thuỷ Vô Dương mang theo một tia quyết tuyệt.
Có lẽ y yêu Mạc Trần Cẩm yêu đến có thể buông tha cho nguyên tắc của riêng mình, nhưng không có nghĩa y có thể buông tha cho toàn bộ tự tôn của mình, tuy rằng cảm thấy không cam lòng, nhưng lần nữa cưỡng cầu tình cảm vô vọng cũng không phải tác phong của Thuỷ Vô Dương y, nếu Mạc Trần Cẩm thật sự đối y vô tình, thế thì y sẽ không tiếp tục dây dưa.
Nên buông tha cho. Thuỷ Vô Dương nhẹ nhàng thở dài, vì hắn trị liệu tốt lắm vết thương trên mặt, làm cho hắn khôi phục tự tin mà hắn nên có, như vậy Mạc Trần Cẩm sẽ cùng nam nhân bình thường giống nhau thành thân sinh con, khi đó y sẽ buông tay rời đi, chỉ chờ ngày đó đến mà thôi.
Mộng nên tỉnh, sớm nên biết đến, y cả đời này cũng không thể nhận được tình yêu.
Chuyên tâm chuẩn bị dược thảo dùng để trị liệu, Thuỷ Vô Dương hiện tại chỉ hy vọng có thể sớm một chút hoàn thành việc mình có thể làm, rồi liền rời đi nơi này, vậy mà trước đó y còn hướng Dạ Hạo Địch cam đoan đầy tự tin, kết quả người thắng vẫn là Dạ Hạo Địch.
“Tiên sinh, bảo chủ đến đây.” Thuý Vũ cắt ngang dòng suy tư của Thuỷ Vô Dương.
“Ừ, ta đã biết.” Xoa xoa tay, Thuỷ Vô Dương đi ra hiệu thuốc, vì làm cho Thuỷ Vô Dương có thể chuyên tâm thay Mạc Trần Cẩm trị liệu, trưởng lão trong bảo dành riêng một phòng làm hiệu thuốc.
Mạc Trần Cẩm đứng ở tiểu viện trước hiệu thuốc cúi đầu nhìn mấy cánh hoa trong sân, không biết suy nghĩ cái gì, vẻ mặt có chút cô đơn, nhìn thấy mà trái tim Thuỷ Vô Dương tê rần, cơ hồ lại muốn chạy đến an ủi hắn, nhưng y vẫn là nhịn xuống.
“Bảo chủ chuẩn bị tốt chưa?” Thuỷ Vô Dương đứng cách Mạc Trần Cẩm năm bước chân.
“Ta có nói qua là không cho phép ngươi gọi ta là bảo chủ rồi mà.” Mạc Trần Cẩm nhăn lại mi, nhắc nhở.
“Nay không giống ngày xưa, trước kia ta là nam sủng của ngươi, mà nay ta lại là đại phu của ngươi, vẫn là phân rõ tốt hơn.” Thuỷ Vô Dương không kiêu ngạo không siểm nịnh hồi đáp, trong mắt là sự thản nhiên đến lạnh lùng.
“Thuỷ Vô Dương.” Mạc Trần Cẩm cắn răng kêu lên, hắn không rõ Vô Dương rốt cuộc lại đang nháo cái gì không được tự nhiên.
“Nếu không có chuyện gì nữa, thỉnh bảo chủ theo ta tiến vào, chúng ta chuẩn bị bắt đầu trị liệu.” Thuỷ Vô Dương cố ý xem nhẹ biểu tình tức giận trên mặt Mạc Trần Cẩm, nghiêng thân làm tư thế mời.
Hừ một tiếng, Mạc Trần Cẩm vẫn là theo Thuỷ Vô Dương vào hiệu thuốc, dù sao hết thảy chờ trị liệu mặt tốt lắm rồi nói sau.
Mà từ đầu tới đuôi đứng ở một bên nhìn hai người hỗ động vẻ mặt Thuý Vũ không ngừng kinh ngạc, nàng thật sự không nghĩ tới Thuỷ Vô Dương thế nhưng đối Mạc Trần Cẩm có chuyển biến lớn như thế, giống như chỉ trong một đêm, Mạc Trần Cẩm từ người y yêu nhất biến thành một người xa lạ vậy.
Bất quá kinh ngạc về kinh ngạc, Thuý Vũ cũng có thể hiểu được nguyên nhân Thuỷ Vô Dương chuyển biến như vậy, dù sao việc Mạc Trần Cẩm làm xác thực có chút quá phận.
“Nửa giai đoạn trị liệu sau ngươi cần có đủ thời gian tĩnh dưỡng, cho nên từ giờ trở đi ngươi có thể an bài hết thảy mọi chuyện trong bảo, sau khi nửa giai đoạn trị liệu đầu chấm dứt, ngươi sẽ có một tháng không thể quản lý sự vụ của Đàn Ưng Bảo.” Thuỷ Vô Dương vừa chuẩn bị vừa nói.
“Ta hiểu được.”
Gật gật đầu, Thuỷ Vô Dương ý bảo Mạc Trần Cẩm nằm đến trên giường, rồi mới dùng kim châm gây tê hắn, bắt đầu trị liệu
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT