“Chạy?” Thuỷ Vô Dương trừng lớn mắt, có vẻ dị thường không thể tin.

“Đúng vậy, nhị bảo chủ…… Hắn bởi vì chịu không được công tác nặng nề, cho nên bỏ trốn rồi.” Thuý Vũ nhịn cười, đem tin tức mình nghe được từ đầu chí cuối nói cho Thuỷ Vô Dương.

“Tiểu tử này.” Thuỷ Vô Dương có chút dở khóc dở cười, thật là phong cách làm việc của hắn nha, sợ phức tạp!

“Thế bảo chủ có nói như thế nào không?” Thuỷ Vô Dương thuận miệng hỏi một câu.

“Không, bảo chủ nói tuỳ nhị bảo chủ nháo đi, dù sao chờ trên người hắn không có tiền tự nhiên sẽ trở về.”

“Ta đã biết.” Nhịn cười, Thuỷ Vô Dương đã có thể tưởng tượng tới cảnh chờ Trần Kiêu sau khi trở về sẽ có bao nhiêu thảm, khẳng định sẽ bị Trần Cẩm hung hăng giáo huấn một chút.

“Bất quá nhị bảo chủ chạy, nơi này của chúng ta liền lạnh lùng hơn, bảo chủ gần đây cũng không đến, tiên sinh cùng bảo chủ cãi nhau sao?”

“Ngươi cảm thấy ta sẽ cùng Trần Cẩm cãi nhau sao?” Thuỷ Vô Dương cười hỏi lại.

“Sẽ không.” Thuý Vũ không cần suy nghĩ liền trực giác hồi đáp.

“Kia không phải được.”

“Thế bảo chủ vì sao không đến nha?” Thuý Vũ trăm tư không thể giải.

Ta cũng muốn biết vì sao nha. Bất đắc dĩ cười khổ, Thuỷ Vô Dương cũng không còn tâm tư tiếp tục đọc sách, ánh mắt nhìn về hướng cửa, thật hy vọng một giây tiếp theo, Trần Cẩm có thể đi vào, cho dù tâm tình hắn không tốt cũng không quan trọng, chỉ cần có thể nhìn thấy hắn, Vô Dương liền cảm thấy thoả mãn.

Nhưng hết thảy chỉ là không tưởng nha, Vô Dương cúi đầu, trong mắt hiện lên cảm xúc bi thương, bắt đầu từ ngày kia, Trần Cẩm không thấy xuất hiện qua, Trần Cẩm, ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Ta rốt cuộc làm gì khiến ngươi không vui? Nói cho ta biết, ta nhất định sẽ sửa, van cầu ngươi không cần luôn như vậy, làm cho ta không thể nắm bắt a.

“A, Bạch Linh tiểu thư!”

Tiếng kinh hô của Thuý Vũ kéo Thuỷ Vô Dương ra khỏi trầm tư, ngẩng đầu, Thuỷ Vô Dương liền thấy nữ tử luôn làm cho trong lòng Mạc Trần Cẩm vướng bận.

Nhìn sắc mặt Bạch Linh tái nhợt, Thuỷ Vô Dương khe khẽ thở dài, bọn họ đang cùng vì một nam nhân mà thương tâm.

“Bạch cô nương đến có chuyện gì sao?” Lấy lại tinh thần dò hỏi, Thuỷ Vô Dương tự nhiên biết Bạch Linh sẽ không vô duyên vô cớ đến đây tìm y.

“Ta van cầu ngươi, van cầu ngươi rời đi Trần Cẩm đi.” Vừa mở miệng, Bạch Linh liền lộ vẻ mặt thê lương thỉnh cầu.

“Bạch cô nương, mời ngươi bình tĩnh một chút, từ từ nói a.” Bị nước mắt Bạch Linh biến thành có chút lúng túng, Thuỷ Vô Dương vội vàng khuyên giải.

“Ngươi có biết Trần Cẩm vì ngươi biến thành cái dạng gì hay không? Hắn trước kia không phải là người độc tài như vậy, nếu cứ tiếp tục như thế, hắn tuyệt đối sẽ đánh mất lòng người, ta không hy vọng hắn rơi xuống loại tình trạng này! Van cầu ngươi rời đi hắn đi!”

Nhắm mắt lại, Thuỷ Vô Dương cố nén tức giận.

Đến hiện tại, ngươi thế nhưng vẫn là người không hiểu Trần Cẩm nhất! Thuỷ Vô Dương vì Mạc Trần Cẩm cảm thấy bi thương, người hắn yêu nhất lại cùng người khác giống nhau hiểu lầm hắn! Bạch Linh cho tới bây giờ cũng không biết nội tâm Trần Cẩm có bao nhiêu đau xót!

Cái gì kêu độc tài? Nếu không phải các ngươi lần nữa thương tổn hắn, chống đối hắn, hắn sẽ bộc phát ra sao? Thuỷ Vô Dương rất muốn răn dạy Bạch Linh như vậy, nhưng vẫn luôn ôn hoà làm cho y không thể đối một nữ tử phát hoả, y đành phải nhịn xuống.

“Nếu Bạch cô nương ngươi đến bây giờ còn không thể thông cảm với Trần Cẩm, ta đây chỉ có thể nói, ta tuyệt đối sẽ không rời đi hắn, ta sẽ không làm cho hắn cô độc một mình đối mặt các ngươi thương tổn.” Thuỷ Vô Dương lạnh lùng nói ra.

“Ta như thế nào lại làm thương tổn hắn?!” Bạch Linh bị chọc giận,“Ta đều là vì tốt cho Trần Cẩm! Ta sao có thể thương tổn hắn chứ, ta là người yêu hắn nhất trên thế giới này a!”

“Ngươi thật sự biết Trần Cẩm cần cái gì sao?” Ánh mắt lợi hại của Thuỷ Vô Dương đâm thẳng vào Bạch Linh,“Nếu ngươi không biết hắn vì sao lại bị thương tổn, thì đừng tự cho là yêu hắn, loại này yêu, rất nông cạn!”

“Ngươi, ngươi……” Bạch Linh kinh ngạc nâng ngón tay chỉ vào Thuỷ Vô Dương, không thể tin được Thuỷ Vô Dương luôn luôn ôn hoà có lễ thế nhưng lại dùng lời nói bén nhọn như thế đối đãi nàng, nhịn không được, Bạch Linh lớn tiếng khóc lên.

Lần này, đối mặt nước mắt của Bạch Linh, Thuỷ Vô Dương thờ ơ.

Thấy hai người huyên náo lớn như vậy, Thuý Vũ không biết làm sao nhìn Thuỷ Vô Dương lộ ra biểu tình lạnh lùng xa lạ, không rõ y vì cái gì phát hoả lớn như vậy.

“Ngươi đang làm cái gì?” Thanh âm hàm chứa tức giận của Mạc Trần Cẩm ở trong phòng đột nhiên vang lên.

Giương mắt nhìn Mạc Trần Cẩm vẻ mặt đầy lửa giận đang trừng mắt nhìn mình, Thuỷ Vô Dương biết ngay hắn hiểu lầm, vội vàng há mồm giải thích:“Trần Cẩm, ta không……”

“Ngươi không cần giải thích, ta đều thấy được.” Mạc Trần Cẩm lạnh lùng nói, bước nhanh đi tới bên cạnh Bạch Linh, an ủi nàng.

Thấy như vậy một màn, Thuỷ Vô Dương ngây dại, cho đến khi Mạc Trần Cẩm đem Bạch Linh mang đến cách phòng, y còn không có lấy lại tinh thần.

Tại sao có thể như vậy? Tại sao ngươi lại không tin ta?! Thuỷ Vô Dương bi thương cúi đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play